Tiếng đánh đấm vừa dứt cũng là lúc Tống Mịch đếm đến 60 và quay đầu lại. Ngạo Đường lấp trong bóng tối, toàn thân tỏa ra sát khí như một con dã thú mà đám lưu manh nằm dưới đất nghĩ thôi cũng thật thảm hại.
Không gãy 1 tay hay 1 chân cũng là gãy 2 tay hoặc 2 chân, nói chung cảnh tượng vô cùng thảm khốc, nghiêm cấm người mắc bệnh về tim, trẻ con dưới 18 tuổi và phụ nữ mang thai, nhìn thấy chỉ sợ đứng tim hay chết ngất mất.
Xung quanh toàn là máu nhưng Ngạo Đường lại sạch sẽ đến lạ thường, cơ thể không dính một giọt máu nào, chỉ có bàn tay là dính bụi từ thanh sắt nhặt dưới đất.
"Lão bà, anh đánh lâu quá, em đói sắp chết rồi!"
Tống Mịch vừa ăn vừa ôm túi thức ăn nhìn Ngạo Đường vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Ngạo Đường ngây ra vài giây, ánh mắt lướt qua cảm xúc phức tạp, vứt thanh sắt trong tay sang một bên, cúi đầu che đi ánh mắt tiền về phía Tống Mịch. Cô đứng ngược sáng, nở cụ cười rạng rỡ chờ anh, khóe miệng Ngạo Đường bỗng nở nụ cười nhẹ rất nhanh biến mất.
Ngạo Đường có cảm giác dường như từ rất lâu rồi cô đã đứng đó, trong bất kì trường hợp nào cũng luôn chờ hắn chỉ cần hắn quay lại sẽ thấy cô mỉm cười rạng rỡ với hắn. Hắn có giết người cô cũng giúp hắn phóng hỏa, thiêu xác.
Ngạo Đường còn đang đắm chìm trong suy nghĩ và thứ cảm xúc kì lạ thì câu nói của Tống Mịch đã kéo anh về với thực tại thô thiển.
"Lão bà, lần sau anh đánh nhau có thể mềm mại hơn không? Chứ nhìn anh đánh em nuốt không trôi"
"Tôi bắt cô nhìn sao!?" Lòng cảm kích của hắn vừa nãy vứt cho chó gặm thừa rồi!
"Em thích xem phim kinh dị mà lão bà soái như vậy không nhìn thì tiếc lắm"
".........." Mình còn lo cô ta sợ hãi nhưng loại thiếu nữ vô liêm sỉ này thì sợ cái mẹ gì!
"Giết người không cần nhiều lực như vậy đâu, chỉ cần bẻ gãy cổ là được rồi"
"Ta thích bẻ tay chân tay trước như vậy mới có thể từ từ cảm nhận đau đớn khi mất đi tứ chi trước khi chết"
"Đã giết người thì nhanh gọn lẹ mới là trước tiên, chỉ cần bắn nát sọ hay chém đôi người là được rồi. Nếu không anh muốn thăm nhà tù xa hoa lộng lẫy à"
Cả quãng đường về Tống Mịch với Ngạo Đường chỉ có bàn chuyện giết người, Mặc Hoành ở bên cạnh nghe mà rợn hết cả da gà còn người đi đường nhìn 2 người bọn họ như lũ tâm thần trốn trại.
Về nhà, Ngạo Đường lại sắn tay vào bếp, đã hơn 12 giờ rồi nhưng ánh đèn cùng cùng tiếng trò chuyện vẫn vang khắp căn nhà lạnh lẽo.
Tống Mịch thật sự rất đói, đồ ăn Ngạo Đường mới nấu loáng cái đã hết. Ngạo Đường không cảm thấy ngạc nhiên lắm, chỉ có ngồi bên cạnh ôm máy tính chờ Tống Mịch ăn xong rồi dọn dẹp.
Tống Mịch ôm tô trái cây ngồi bên cạnh Ngạo Đường chăm chú xem TV, Mặc Hoành lúc này đang tu luyện ở biệt thự Tống Mịch không muốn suốt ngày chịu đựng sự mặt dày của chủ nhân.
"Lão bà, khuyu như vậy rồi, hay là......"
"Cô đúng là nên biến về rồi"
Ngạo Đường gấp máy tính day day trán, đứng dậy lạnh lùng cắt đứt lời Tống Mịch.
"Ế, nhưng em còn chưa ngủ với anh mà."
"........" Cô không cần nói thẳng ra thế đâu
Im lặng vài giây, Ngạo Đường quay người ép Tống Mịch vào ghế, khóe miệng cong lên vô cùng đẹp mắt, bộ dạng lưu manh cựu kì quyến rũ. Ghé sát vào tai Tống Mịch, âm thanh khàn khàn thật trầm vang lên.
"Cô làm nổi không?"
Đối diện với ánh mắt khiêu khích cùng gương mặt cợt nhả chuẩn badboy của Ngạo Đường, Tống Mịch thầm lặng nuốt nước bọt, nhịp tim bỗng tăng lên, không phải vì ngại mà là vì cảm thấy phấn khích.
Ôi mẹ ơi, lão bà đẹp quá, thế này cũng quá phạm quy rồi!
Không ngờ lão bà giả lưu manh đẹp như vậy!
Thế nhưng mẹ nó, dám khiêu khích bà đây!
So về lưu manh, bà đây chính là tổ tông với nghìn năm kinh nghiệm!
Tống Mịch nhíu mắt, nở nụ cười cựu kì khiêu gợi, hai tay chậm rãi quàng qua vai Ngạo Đường.
"Vậy để xem em hay anh lợi hại hơn."
Vừa dứt lời Tống Mịch đã lấy tư thế xét đánh không kịp nhào lên hôn Ngạo Đường.
Môi Tống Mịch dán lên môi Ngạo Đường có hơi lạnh lạnh, mang theo hương trái cây dịu nhẹ. Ngạo Đường tròn mắt, thoáng chốc đã bị một loại khác cảm xúc thay thế, tim như ngừng đập, có một loại cảm giác kỳ quái từ trái tim lan tràn ra, truyền khắp tứ chi.
Hắn nhìn đăm đăm vào gương mặt gần mình trong gang tấc.
Tống Mịch chậm rãi buông người ra sau, hai tay vẫn ôm cổ Ngạo Đường, cười tủm tỉm.
"Ngay từ giây phút em để mắt tới anh, anh đã là của em rồi."
Ngạo Đường đơ vài giây, bất giác đưa tay sờ sờ khóe miệng. Giây tiếp theo, anh đột nhiên vùng khỏi tay Tống Mịch chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Tống Mịch: "......." Cho nên đây là có ý gì?
Nhìn Ngạo Đường khổ sở trong nhà vệ sinh Tống Mịch thở dài rót nước mang vào cho anh, vỗ vỗ nhẹ phía lưng, giọng bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Đỡ hơn chưa?"
Anh nôn một hồi mới nhận lấy cốc nước súc miệng. Sau đó bỏ thẳng lên phòng mặc kệ Tống Mịch đứng bơ vơ tại chỗ. Tống Mịch không đi dỗ dành Ngạo Đường vì trong ánh mắt anh khi nãy không có tức giận hay ghét bỏ chỉ có bối rối, cảm xúc phức tạp. Cô đứng đó chống cằm suy nghĩ mãi cũng không hiểu.
Đóng dấu người đàn ông nhà mình là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ chờ người khác tới sao?
Cho nên phản ứng này của lão bà là thế nào?
Hôn có một cái không đến mức khinh tởm như vậy chứ?
Bổn cô nương không hiểu, rắc rối quá đi. Sao lão bà lại khác người như vậy chứ!?
Giọng Mặc Hoành vang lên trong đầu Tống Mịch, nghe rõ sự khinh bỉ xen lẫn bất lực.
"Không phải người nói lão bà nhà người có bệnh sạch sẽ sao? Trình Minh còn không dám động vào, người thì hay rồi. Hôn tập kích như vậy không phải lão bà nhà người sốc lắm sao"
Tống Mịch:"......." Được, đây là bệnh, ta nhịn. Sạch sẽ lợi hại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT