"Vậy giá khởi đầu của viên kim cương Black Orlov sẽ là 500 vạn tệ, mỗi lần tăng 100 vạn tệ"
Tiếng người dẫn buổi đấu giá vừa dứt đã có hàng loạt tiếng liên tiếp vang lên.
"600 vạn tệ"
"800 vạn tệ"
"900 vạn tệ"
"1 triệu "
"1 triệu 100 vạn"
"1 triệu 200 vạn "
"3 triệu"
Con số dừng lại tại đây, tầm mắt mọi người hướng về phía góc trái của khán phòng. Chàng trai dịu dàng, ấm áp vẫn như nguyên bảng số mỉm cười đón nhận ánh mắt si mê của mấy vị tiểu thư. Lâm Nam Dương ôm vai Tần Y Hân vô cùng thân mật. Nhận được ánh mắt ghen tị xen lẫn ngưỡng mộ của những người xung quanh, Tần Y Hân có chút đắc ý, thẳng lưng, ưỡn ngực, dựa nhẹ vào ngực Lâm Nam Dương.
Tần Y Hân cố ý liếc mắt về phía Tống Mịch, thấy cô không liếc nhìn mình một cái, chỉ mải mê ăn mà trong lòng có chút khó chịu.
Bất cứ khi nào Tống Mịch cũng coi thường cô ta như vậy.
Đáng ghét!
Sẽ có ngày cô ta làm cho Tống Mịch phải ngước lên nhìn cô ta, cầu xin cô ta.
Tống Mịch nhận thấy ánh mắt có chút thù hận của Y Hân mà lờ đi, không thèm quan tâm. Người ghen tị với cô nhiều lắm, có thể nắm tay nhau đi quanh Trái Đất được rồi, với lại thêm một người chỉ có thêm vui chứ đâu có chết ai.
Không thấy có ai trả giá cao hơn, người dẫn buổi đấu giá đành phá vỡ bầu không khí cất tiếng.
"Nếu không có ai ra giá cao hơn vị khách số 210, thì tôi xin tuyên bố vie"
"5 triệu"
Giọng nói Tống Mịch vang lên chậm rãi, không to không nhỏ, vừa vặn truyền khắp khán phòng. Sự chú ý nhanh chóng chuyển về phía Tống Mịch mà nhân vật chính của sự kiện lại đang loay hoay sửa cái bảng số vừa nãy lỡ dẫm vào gãy đôi.
"6 triệu"
Lâm Nam Dương cắn răng ra giá. Tần Y Hân thích viên kim cương này, dù chỉ là một phần nhưng chỉ cần Y Hân thích hắn nhất định lấy cho bằng được.
"7 triệu"
Tống Mịch không quan tâm đến bầu không khí có chút căng thẳng, vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân cao ngạo, khóe miệng nở nụ cười cuồng vọng, trêu tức người khác.
"7 triệu 100 vạn"
" 7 triệu 500 vạn"
Black Orlov được chia làm 3 phần, 1 phần làm vòng cổ, 2 phần làm hoa tai. Buổi đấu giá lần này chỉ là chiếc vòng cổ, muốn hoàn thiện bộ trang sức cần 2 chiếc hoa tai mất tích kia. Buổi đấu giá dần trở thành một trận chiến mà chỉ có Lâm Nam Dương hồi hộp, căng thẳng chứ Tống Mịch vẫn bình thản, tự tin như biết chắc phần thắng thuộc về mình
Lâm Nam Dương suy nghĩ đắn đo một hồi, nghiến răng nói lên con số cuối cùng mà hắn có thể trả giá, trong lòng thầm mong Tống Mịch phút cuối suy nghĩ lại.
"9 triệu"
"9 triệu 100 tệ"
Mọi người: "......."
Hành động này của Tống Mịch vừa là khiêu khích vừa công khai coi thường Lâm Nam Dương, đem hắn ta đạp dưới chân. Có tiếng cười khúc khích vang lên nhưng cũng có người ngứa mắt với Tống Mịch, từ lần trước đến lần này cô đều kiêu ngạo, coi thường người khác, quá đỗi cuồng vọng.
Mấy vị tiểu thư là fan não tàn của Lâm Nam Dương không chịu được tính ngông cuồng của Tống Mịch, bèn lên tiếng bất bình.
"Vị tiểu thư kia, sỉ nhục người khác như vậy thật bất lịch sự. Cô có được dạy cách đối nhân xử thế không vậy?"
Tống Mịch mặt không đổi sắc, bình tĩnh hỏi lại.
"Sao tôi phải đối xử tử tế với giống loài khác ?"
Vị tiểu thư kia không ngờ đến tình huống này, chỉ có thế tức giận ngồi xuống. Nghê Mạn ngồi đằng trước không có ý định ngăn căn Tống Mịch vì cô biết muội muội cô không ưa người nào nghĩa là người đó thật sự đáng ghét không thì cũng đắc tội với muội muội cô. Với kẻ làm muội muội cô không vui, Nghê Mạn tuyệt đối không giúp nửa lời.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn như bình thường, viên kim cương về tay Tống Mịch.
Sau buổi đấu giá là tiệc rượu, Nghê Mạn lấy lí do bận việc nên xin về trước.
Từ lúc kết thúc buổi đấu giá đến giờ, Ngạo Đường rất trầm mặc, dường như đang suy nghĩ việc gì đó hết sức sâu xa. Tống Mịch thấy không muốn làm phiền, chỉ ngồi một chỗ yên lặng ăn hết đồ ăn trên bàn rồi lằng lặng nhàm chán chơi game.
Ăn uống no say Tống Mịch mới nhớ đến việc cần phải đi lấy đồ bèn xách mông kéo theo cả Ngạo Đường đi tìm nhân viên.
Cầm 2 hộp gỗ được thiết kế sang trọng, tỉ mỉ bên ngoài mà Tống Mịch tiện tay ném cho Mặc Hoành một hộp, còn của Ngạo Đường thì nhẹ nhàng đưa tận tay cho anh.
Mặc Hoành cảm thấy bị bỏ rơi sâu sắc, lầm lì liếc nhìn Ngạo Đường đang bình thản nhận lấy cái hộp. Từ đó trong thâm tâm Mặc Hoành có sự thay đổi lớn, Ngạo Đường chính là tình địch tranh sủng của cô.
Vừa bước vào khán phòng, Tống Mịch đã thấy sự hỗn loạn mà trung tâm của sự hỗn loạn đó không ai khác chính là Tần Y Hân.
Tống Mịch chép miệng một tiếng, kéo Ngạo Đường tìm chỗ nào cao cao hóng kịch.
Một vị tiểu thư mặc váy đỏ quyến rũ, gợi tình chỉ thẳng mặt Tần Y Hân mắng nhiếc mà cô ta thì tái mét mặt bối rối giải thích, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, rưng rưng nước mắt.
"Có gan ăn cắp mà không có gan nhận. Sao lúc trộm đồ không nghĩ tới hậu quả đi"
"Không có, tôi không có, cô hiểu lầm rồi."
Nghe mấy người xung quanh bàn tán cũng đủ để Tống Mịch hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiếc vòng tay đá quý của vị tiểu thư váy đỏ bị lấy cắp trong nhà vệ sinh. Mà lúc đó trong nhà vệ sinh chỉ có Tần Y Hân, nghi phạm đầu tiên chính là cô ta. Vị tiểu thư váy đỏ khi đó không tức giận mà hành xử lung tung, vị tiểu thư ấy đã rất xin phép cho lục soát người Tần Y Hân, Tần Y Hân xấu hổ và tức giận không muốn cho lục soát, vùng vằng thế nào chiếc vòng tay lại rơi ra. Hóa ra chiếc vòng tay là được giấu trong bộ khoác lông vũ.
Một kịch bản nhàm chán và phổ biến trong giới thượng lưu. Thiên Tư Mai cũng vô vị thật, tốn công xây dựng ra cái này làm gì chứ. Trùm bao tải đánh cho một trận không thì ném xuống núi có phải đỡ tốn thời gian hơn không.
Mặc Hoành: "Người ta dùng kế đánh gục tinh thần cũng như hủy hoại thanh danh, ai như người. Không nói không rằng là trùm bao tải đánh cho một trận"
"Đỡ tốn thời gian suy nghĩ, chỉ là hố người khác thôi mà. Ta đây là ông tổ của việc hố người với 1000 năm kinh nghiệm" - Tống Mịch khoanh tay tự đắc, tiện thể vênh váo.
Mặc Hoành:"....." Cái này có gì mà tự hào!?
Tần Y Hân ra sức thanh minh mình không liên quan, bị hãm hại, sự việc ngày càng đẩy lên cao trào. Ánh mắt Tần Y Hân hoảng loạn tìm kiếm Lâm Nam Dương nhưng hắn lại không có ở đây.
Tần Y Hân tất nhiên là bị hãm hại nhưng cô ta không có cách nào chứng minh mình vô tội cũng như không chịu nổi áp lực, sự đàm tiếu mà bỏ chạy.
Kịch hay mới đến đó đã kết thúc. Một kết thúc lãng xẹp.
Tống Mịch: "Mặc Hoành, ngươi rút ra kinh nghiêm xương máu gì chưa?"
Mặc Hoành: "Kinh nghiệm gì cơ?"
"Đã thiểu năng thì đừng chạy lung tung, nên đứng một chỗ cho đỡ rước họa vào thân"
Mặc Hoành:"......"Người đang khịa ta á hả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT