Cả người thanh niên ăn mặc sành điệu thấy cô nói vậy cũng không nhịn nổi cười, nhìn Tống Mịch như sinh vật lạ vô cùng kì dị.
Đến nơi, những người khác không bước vào, chỉ có người thanh niên mặc đồ hiệu vừa mở cửa vừa nhanh miệng gọi, giọng điệu vô cùng hấp tấp.
"Lão đại, lão công nhà người đến này"
Cả lũ đứng ngoài cười vang khắp tầng. Tống Mịch khoanh chân trên sofa, ngắm nhìn căn hộ. Bên ngoài trông rất bình thường nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi nội thất đắt tiền.
Ừm, rất tốt. Dọn đến đây thôi!
Mặc Hoành:"......" Chủ nhân nhà ta mặt có thể đem đi làm đường được rồi!
Ngạo Đường đang tắm, nghe thấy tiếng Trình Minh liền bước ra, quấn mỗi chiếc khăn bên dưới. Trình minh đang ngồi bắt chuyện với Tống Mịch, thấy bóng người bước ra liền ngẩng đầu.
"Lão....Ồ....chị dâu bọn em đi trước đây!"
Trình Minh chạy biến, trước khi đi còn nháy mắt với Tống Mịch đầy ẩn ý.
Ngạo Đường đứng một chỗ chằm chằm nhìn Tống Mịch, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn bối rối. Tống Mịch nhìn Ngạo Đường liền cố gắng kìm lại ham muốn đè anh ra làm ngay lập tức.
Mẹ nó, đẹp thế này cũng quá phạm quy rồi!
Tống Mịch ánh mắt tràn ngập ý cười, mặt bỉ ổi phá tan bầu không khí.
"Lão bà, không ngờ anh lại vội như vậy?"
"...." Thật muốn một phát vả chết cô ta.
Ngạo Đường quay người chạy vào phòng, tai đỏ ửng. Mặc Hoành nằm trên ghế sofa cảm thán.
"Khả năng lưu manh của chủ nhân lại lên một tầm cào mới"
Tống Mịch hừ mũi, giọng điệu tự hào, kiêu ngạo.
" Với kinh nghiêm một trăm năm, bà đây chính là ông tổ của lưu manh"
"....." Tự hào cái mẹ gì? Vinh quang lắm hả!!?? Không được, ta phải tĩnh tâm tu luyện.
Mặc kệ Mặc Hoành, Tống Mịch chạy vào phòng Ngạo Đường. Cửa khóa, cô đưa tay vặn nhẹ, chốt cửa liền lung ra, rơi xuống đất. Nhìn cái chốt cửa lăn lóc ở một bên mà Tống Mịch lại nghĩ.
Hay là đưa lão bà về nhà nhỉ?
Ngạo Đường ở trong phòng, vừa mặc xong áo Tống Mịch đã bước vào. 2 người nhìn nhau, Tống Mịch mỉm cười.
"Lão bà, lâu rồi không gặp"
Ngạo Đường nhíu mày, lệ khí bỗng nhiên tràn ra. Nụ cười trên mặt Tống Mịch chợt tắt, nhìn anh chằm chằm, nhận ra Ngạo Đường là đang muốn giết cô. Một áp lực vô hình khủng bố bao quanh cả căn phòng. Chiếc cốc trong phòng không chịu nổi mà vỡ toang. Khi đó lệ khí mới rút dần đi. Ngạo Đường giọng hơi khàn, lên tiếng.
"Cô thật ra muốn làm gì?"
"Em nói nhiều lần rồi mà, ngủ với anh đó"
"Cô rốt cuộc thích tôi ở điểm nào vậy?"
"Không biết, vừa gặp đã nhất kiến chung tình chăng?"
"Không tin"
"Nhưng ngoài em ra, anh nghĩ ai thích được anh"
"...."Đúng, cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất dám mặt dày theo đuổi anh. Những người khác không có sự cho phép của anh đều không thể đến gần.
Nhưng anh dù có ngăn cản bao nhiêu, cô vẫn một mực xông vào thế giới của anh rất vô phép tắc, không có tí tố chất con gái nào. Cũng chỉ có cô mới có thể đứng trước mặt anh toàn thân lệ khí mặt không cảm xúc.
"Lão bà, anh đói không? Đi ăn thôi?"
"Đừng gọi tôi là lão bà. Tôi không đói"
"Em đói"
"Thì kệ cô"
"Ồ, không phải anh nên nói Bảo bối, để anh nấu cho em sao!?"
"Tôi có liêm sỉ"
"Thế em cũng có mà"
"....."
"Thôi được rồi, không đôi co với lão bà nữa. Lão bà là để yêu thương."
Tống Mịch vừa nói vừa bước chân ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng kim loại đập mạnh vào cửa.
Tống Mịch chưa thắp sáng kĩ năng nấu ăn, nên chỉ có thể lên mạng làm theo người ta.
10 phút sau, Ngạo Đường không cảm thấy gì liền đi ra bếp xem thử. Mới trước đó rất gọn gàng nhưng không hiểu vì sao giờ lại không giống cái bếp nhà anh nữa, giống bãi rác hơn, đã thế sàn nhà cùng bàn bếp còn có nước.
Nhìn ra Tống Mịch đang húp mì gói ngồi trên sofa xem Ipad, Ngạo Đường không nói gì, lấy đồ ăn trong tủ, bắc nồi lên. Lửa bùng cháy phừng phừng, lan ra khắp mặt bếp rồi lan xuống sàn.
Ngạo Đường không nói gì, nhìn căn bếp rồi chậm rãi đi vào phòng, một cái nhíu mày cũng không có, tay cầm máy tính bỏ đi, trước đó còn liếc nhìn Tống Mịch đến cháy mặt.
Tống Mịch không hiểu sao tự nhiên lại bị chán ghét , cầm tô mì đi vào bếp định vứt thì thấy lửa cháy rực rỡ, Tống Mịch đứng nhìn tầm 1 phút, lửa dần dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, chỉ còn lại vết đen trên sàn gạch.
"Chỉ là cồn thôi mà, có gì mà phải sợ chứ. Ủa mà sao nó cháy được vậy ?"
Quay lại 20 phút trước, Tống Mịch lỡ làm đổ dầu ra sàn, đành phải lấy cồn đổ vào đợi vài phút rồi dọn dẹp, quyết định pha mì gói ăn chống đói. Ai ngờ Ngạo Đường lại bật bếp làm lửa bén cồn cháy bùng lên. Nhưng Tống Mịch chỉ đổ cồn lên nền gạch hoa nên lửa cháy không bén đi đâu được chỉ cháy bùng lên rồi hết cồn tự tắt.
Tống Mịch ném hộp mì vào thùng rác rồi, quay ra đuổi theo Ngạo Đường. Ngạo Đường đi dưới ánh nắng mặt trời hoàng hôn, dáng vẻ cô độc mà bất cần, làn da trắng sứ nổi bật trong đám đông. Tống Mịch đuổi theo Ngạo Đường, bình thản lên tiếng.
"Nhà anh cháy rồi!"
"Ừm"
"Vậy đến nhà em đi!"
"....." Không phải nên nói em xin lỗi, anh đừng giận em sao!? Hừ, Trình Minh lừa người.
Ngạo Đường quay mặt đi không thèm nói chuyện với Tống Mịch, anh cứ đi như thế không dừng lại dù mặt đã đỏ bừng vì mệt. Tống Mịch lẽo đẽo đi bên cạnh, cuối cùng phải bắt xe sợ anh mệt chết, cô liền thành góa phụ.
Tống Mịch mở cửa xe, ý mời Ngạo Đường vào trước. Anh vừa liếc nhìn đã bỏ đi, chỉ để lại 1 từ.
"Bẩn"
Tài xế nghe vậy tức giận, mắng Tống Mịch mấy câu rồi phóng xe đi. Ngạo Đường dù mệt đến mặt đỏ như ráng chiều nhưng vẫn không lên xe, chỉ vì "bẩn".
Tống Mịch không nói gì liền bắt taxi đi mất, Ngạo Đường thấy thế hừ lạnh, vậy mà bảo thích anh, đấy là ghét anh rồi.
Ngạo Đường cứ đi như vậy, trời đã về khuya có chút se lạnh mà anh chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen in hình đầu lâu cùng quần ngố, bông tai lóe sáng ẩn hiện trong mái tóc đen mượt, hình ảnh đạo đức suy đồi đẹp đến lộng lẫy.
Một chiếc xe oto sang trọng dừng bên cạnh Ngạo Đường, Tống Mịch bước xuống đi vòng ra trước mở cửa xe, mỉm cười.
"Mới mua, đã khử trùng, tuyệt đối không bẩn"
Ngạo Đường phản ứng lại rất chậm, trầm ngâm một lúc mới lên xe. Tống Mịch vừa ngồi lên xe đã với tay ra đằng sau, đưa một suốt cơm còn nóng cho Ngạo Đường.
"Anh chưa ăn gì hết"
Ngạo Đường nhìn hộp cơm, đưa tay nhận lấy nhưng vừa mở nắp, nước từ nắp hộp đã rơi vào quần anh, Ngạo Đường nhăn mặt, lấy khăn lau đi lau lại. Nhìn vào hộp cơm, Ngạo Đường lập tức đóng lại, ném vào túi nilong. Tống Mịch đang lái xe cũng khó hiểu, lão bà sao lại giận rồi!?
"Sao anh không ăn?"
"Hành"
"Vậy lần sau em không mua hành nữa"
"Ừm"
Nhìn khung cảnh xung quanh, Ngạo Đường mới sực nhớ ra, nhà của anh bị cháy rồi, anh thành người vô gia cư rồi.
"Cô đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà em"
"......" Cuối cùng cũng bị dụ về nhà cô ta! Đây có gọi là bắt cóc không nhỉ? Mình báo cảnh sát được không???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT