Đường Hoài An cúi đầu nhìn tài liệu Mạc Tư Quân đưa cho mình, là một công ty bất động sản năm ngoái có hợp tác với Mạc thị, bây giờ cần có một vài hạng mục cần phải tổng kết.
Cô cảm thấy Mạc Tư Quân đang làm khó mình, anh lấy chuyện năm ngoái ra để cô làm tổng kết, hơn nữa còn là về phương diện bất động sản mà cô không hiểu chút nào, trong lòng của Đường Hoài An có chút ấm ức.
Tám giờ tối, cô xuất hiện ở Thịnh Thế rất đúng giờ, là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở thành phố, cũng là nơi oanh ca yến hót nổi tiếng. Đường Hoài An nhìn những người phụ nữ mặc quần áo hở hang lui tới, không hiểu tại sao Mạc Tư Quân và người ta bàn chuyện lại phải chọn một nơi như thế này.
Đường Hoài An yên lặng ngồi trong phòng bao chờ đợi hai vị khách, mặc dù trạng thái có vẻ rất tốt, nhưng mà trong lòng của cô vẫn có hơi căng thẳng, cô không biết chuyện đêm nay có thể bị mình làm hư hay không.
Người đến là hai người đàn ông, trong nháy mắt bọn họ đẩy cửa ra nhìn thấy Đường Hoài An, trên mặt đều là biểu cảm kinh ngạc, tiếp theo đó lại là nụ cười bỉ ổi. Đường Hoài An không biết có phải là do mình cảm nhận sai rồi không, nói chung là hai người đàn ông này mang đến cho cô một loại cảm giác rất không thoải mái.
Quả nhiên sau khi ngồi xuống, hai người đàn ông đó cứ kêu Đường Hoài An uống rượu, đương nhiên cô đã hiểu ý đồ của bọn họ, cho nên cô cố gắng từ chối, đồng thời trong lòng cũng có hơi sợ hãi, cô vắt hết óc suy nghĩ một lát nữa mình phải thoát thân như thế nào mới tốt.
“Xin lỗi Phùng tổng, gần đây sức khỏe của tôi không tốt cho lắm, cho nên tôi không uống rượu được.” Đường Hoài An áy náy đẩy ly rượu thứ ba mà vị Phùng tổng đó đưa qua.
Bác sĩ Lục không chỉ dặn dò mình một lần, ung thư gan tuyệt đối không thể sử dụng cồn.
Phùng tổng cười nói: “Chẳng lẽ là mợ Mạc không cho chúng tôi mệt mỏi à, từ trước tới nay, không có đạo lý trên bàn rượu lại không uống rượu. Mợ Mạc, cô vẫn nên uống ly rượu này đi, nhé?”
Ly rượu ở trong tay của người đàn ông không ngừng đẩy ra phía trước, hơn nữa, hết lần này đến lần khác đều đẩy về phía ngực của Đường Hoài An, còi báo động ở trong lòng cô vang lên, sinh ra cảm giác chán ghét nồng đậm. Trong lúc nhất thời cô không thể kiềm chế cảm xúc, sắc mặt của cô thay đổi.
“Người phụ nữ thối tha này cũng dám tạt tôi? Xem xem ngày hôm nay ông đây không cho cô sắc mặt tốt để nhìn.” Vương tổng bị tạt rượu đầy người, tức giận thở hổn hển, giống như là một con chó bị ép đến mức nóng nảy.
Đôi mắt lạnh lùng của Đường Hoài An nhìn ông ta, không có ý định ở lại đây lâu, cầm lấy túi xách của mình liền đi ra cửa. Nhưng mà vừa mới bước được hai bước, cánh tay liền bị người ở phía sau kéo lại, sức lực của người đàn ông quá lớn, chân trái của cô trẹo qua một cái, chân mang giày cao gót mười cm, cơn đau này chạy thẳng đến tim.
Đường Hoài An bị đau kêu lên một tiếng, chỉ lo xoa xoa chân, lập tức ngã ngồi trong ghế sofa mềm mại bên góc tường.
Khuôn mặt đầy dầu của cái tên Vương tổng lấn át tới, giữa hơi thở của Đường Hoài An đều là mùi rượu buồn nôn phát ra từ trong miệng của anh ta. Phùng tổng đưa tay bắt lấy mắt cá chân của Đường Hoài An, trong nháy mắt cô không thể động đậy, trong lòng của cô hoảng hốt.
Vương tổng nâng đùi phải lên, đầu gối dùng sức đè vào bụng của cô, Đường Hoài An đau đến nỗi sắp không thở được.
“Cho cô uống rượu mời cô lại không chịu uống, vậy tôi chỉ có thể đổ cho cô, còn dám tạt rượu vào ông đây, tôi cho cô tạt này, hahaha...” Vương tổng cười vừa dữ tợn lại hèn mọn, rượu tràn vào trong khoang mũi và miệng, Đường Hoài An ho kịch liệt.
Thật ra thì phần lớn rượu đều đổ ở trên mặt và trên người của cô, lồng ngực của Đường Hoài An như muốn nổ tung. Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng bị người ngoài sỉ nhục như thế, nhưng mà hiển nhiên bây giờ căn bản không có ai có thể cứu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT