“Nói như vậy, Mạc Tư Quân vậy mà lại không có động vào cậu, không phải chứ!”

Đường Hoài An vừa lật bản thiết kế, vừa gọi điện thoại với bạn bè Lâm Tịnh Kỳ, hai người quen biết nhau trong trường Đại học. Lâm Tịnh Kỳ trời sinh có tính cách nóng nảy, chỉ cần Đường Hoài An chịu oan ức thì sẽ hoàn toàn không do dự mà bất bình giùm cô.

Đường Hoài An trả lời: “Trong khoảng thời gian kể từ sau hôm đó thì tớ luôn sống rất tĩnh lặng, xét theo tình hình hôm đó thì Mạc Tư Quân rõ ràng là đã tin lời của người đàn ông đó, nhưng anh ấy lại chả có hành động gì với tớ cả, tớ cũng không nghĩ ra là tại sao.”

Lâm Tịnh Kỳ nặng nề thở dài một hơi trong điện thoại: “Sớm biết thì tớ đã nên hồi tâm lại, về nước sớm một chút rồi, để tránh khoảng thời gian này cậu chịu nhiều oan ức như vậy mà ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.”

Đường Hoài An cười: “Được rồi, cậu đừng tự trách nữa, đợi cậu quen múi giờ lại rồi, chúng ta lại hẹn nhau.”

“Không sao! Đến lúc đó đưa cậu đi quán bar chơi trai, cho tức chết tên khốn Mạc Tư Quân đó luôn!”

Đường Hoài An sững sờ, cô biết tính cách của Lâm Tịnh Kỳ, trước giờ nói được làm được. Chỉ là đợi lát nữa phải mở một hội nghị khẩn cấp rồi, không có thời gian nói chuyện tiếp với cô ta nữa.

“Được được được, nghe cậu hết, bên này tớ sắp phải họp rồi, cúp máy trước nha!”

“Được, bye bye, đợi tớ hẹn cậu đó!”

Đường Hoài An cúp điện thoại xong thì đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm. Cô cảm thấy cả lồng ngực giống như bị trúng một nắm đấm thật mạnh vậy, đại não cũng choáng váng gần như đứng không vững, loại tình trạng này trước đây đã xuất hiện qua mấy lần rồi.

Nhưng Đường Hoài An không kịp nghĩ nhiều, cô dùng sức lắc đầu định tâm lại, thu dọn bản thiết kế trong tay, mở cửa đi về phía phòng hội nghị ở cuối hành lang.

Vừa mở cửa, gần như tất cả mọi người đều đã có mặt, Đường Hoài An cảm thấy rất nghi hoặc: Hôm nay bày trận gì vậy?

Đường Hoài An ngồi ở vị trí của mình, vừa ngẩng đầu lên, ông sếp từ nước ngoài về đi vào.

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ đón một vị khách lớn, anh ta sẽ đích thân đến hiện trường buổi họp để nói rõ yêu cầu của anh ta đối với thiết kế.”

Công ty thiết kế váy cưới mà Đường Hoài An đang làm là dưới trướng một tập đoàn xuyên quốc gia, quy mô của công ty khu vực nước C này rất lớn, trước giờ đều phục vụ cho những người có thu nhập cao.

Nhưng bởi vì năng lực thiết kế xuất chúng, trước giờ chỉ những khách hàng lớn nhất mới đổ xô đến công ty để hẹn trước, việc toàn công ty tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để chào đón một khách hàng là điều chưa từng có.

Có người bắt đầu thì thầm bàn tán trong phòng họp rộng lớn, mọi người đều đang thảo luận xem người đến rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Sếp vừa mở miệng chuẩn bị nói chuyện thì cửa của phòng họp phía sau đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông mặc vest đen đi vào, bên cạnh là mấy người trông giống như vệ sĩ, anh ta nhẹ nhàng vẫy tay một cái, những người đó tuân lệnh mà ở ngoài cửa đợi.

Vào giây phút nhìn thấy người đàn ông đó, Đường Hoài An lập tức sững sờ, sau đó hiểu ra tại sao hôm nay cả công ty lại triệu tập nhân viên như vậy.

Triều Thế Minh, bá chủ thương nghiệp của thành phố này, lần đầu Đường Hoài An gặp anh ta là ở hôn lễ của mình và Mạc Tư Quân 2 năm trước.

Tục ngữ nói, tam thập nhị lập, vị Triều Thế Minh này năm nay 30 tuổi từ lâu đã sở hữu tư sản hàng nghìn tỷ, khiến người xung quanh hâm mộ không ngớt. Chỉ là đa số đàn ông có tiền đều có một loại bệnh chung, đó là ngạo mạn lãnh khốc, cho nên nghe đồn gần như không có ai dám chủ động tiếp cận anh ta cả.

Một nhân vật tài năng hệt như Mạc Tư Quân.

Càng không may đó là, vị bá chủ thương nghiệp này chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Mạc Tư Quân trước mắt, hai người vì lợi ích mà không biết đã minh tranh ám đấu bao nhiêu rồi.

Đường Hoài An cảm thấy đau đầu, mình thân là tổng giám thiết kế có uy vọng và quyền lực nhất công ty, cần phải lên đó tiến hành giao lưu với anh ta, khi cô đang nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì Triều Thế Minh đã mở miệng với cô trước rồi.

Triều Thế Minh nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Đường Hoài An, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo một ý cười ung dung hờ hững.

Anh ta đi đến trước mặt Đường Hoài An, giơ tay ra với cô, trên mặt nở nụ cười trưởng thành mà lịch sự: “Bà Mạc, lại gặp nhau rồi.”

Đường Hoài An giơ tay ra lịch sự đáp lại: “Chỗ này có thể gọi thẳng họ của tôi, Triều tổng, đã lâu không gặp.”

Trên mặt Triều Thế Minh loé qua một thần sắc trầm ngâm, một giây sau, lời anh ta nói ra khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc một phen.

Trong giọng nói của anh ta phảng phất như mang theo một cục băng, trầm thấp và lạnh lẽo, khiến người khác không dám từ chối: “Ngoại trừ cô Đường ra thì tất cả mọi người đều đi hết đi, tôi cần nói chuyện riêng với cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play