Cuối cùng, Đường Hoài An và Triều Thế Minh hẹn gặp nhau ở một quán cà phê.
Người đàn ông ở phía đối diện vẫn là vẻ phong độ như bình thường, Triều Thế Minh mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm được cắt may vừa vặn, càng làm nổi bật lên khí chất của anh ta.
Triều Thế Minh khuấy khuấy cà phê ở trong ly mình, dịu dàng hỏi: “Quên hỏi cô, lần trước cô ngất xỉu ở trong công ty cô, tôi đưa cô đến bệnh viện. Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đó kiểm tra cô bị u gan, tình huống sức khỏe sau đó của cô như thế nào?”
Bàn tay đang cầm cái muỗng nhỏ màu vàng của Đường Hoài An run lên nhè nhẹ, sợ là Triều Thế Minh sẽ nhìn ra manh mối gì đó, thế là cười đáp: “Không có gì đáng ngại, vẫn luôn dùng thuốc, cũng đã đến bệnh viện trị liệu rồi, bây giờ đã không có gì đáng ngại.”
Triều Thế Minh nhìn biểu cảm lạnh nhạt ở trên mặt Đường Hoài An, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy cô đơn.
Anh ta cười khẽ một tiếng: “Cô Đường, thật ra thì có đôi khi tôi cảm thấy rất chán ghét cô.”
Đường Hoài An sửng sờ một chút, khó hiểu hỏi: “Chán ghét tôi cái gì?”
Giống như là đã sớm học thuộc làu làu lời thoại ở trong lòng, Triều Thế Minh chậm rãi nói: “Chán ghét dáng vẻ hiện tại của cô, mang đến cho người ta một loại cảm giác không xa không gần, rất xa cách.”
“Có hả?”
Gương mặt của Đường Hoài An hơi đỏ lên, trong lời nói mang theo ý vị thăm dò.
“Cứ lấy hiện tại làm ví dụ đi, khoảng cách giữa hai người chúng ta cũng chỉ cách xa nhau có một mét, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng coi như là bạn bè trên cùng một chiến tuyến, nhưng mà cô lại mang đến cho tôi một loại cảm giác mãi mãi không thể đến gần, phải biết là..."
Ánh mắt Triều Thế Minh đột nhiên híp lại, trong lòng của Đường Hoài An cảm thấy khẩn trương, rõ ràng là cô cảm nhận được người đàn ông trước mắt tối nay có vẻ hơi khác thường.
“Trước kia, loại cảm giác này vẫn luôn là tôi mang đến cho người khác, tôi chưa từng nhận phải cảm giác tủi thân như thế này.”
Giọng điệu của Triều Thế Minh rất bình tĩnh, nhưng mà lại có thể nghe ra ý tự giễu trong lời nói của anh ta.
Nếu như đổi lại là người khác nói ra lời này, có lẽ là Đường Hoài An cảm thấy có hơi có lỗi, nhưng mà bây giờ người nói lời này là Triều Thế Minh, mối quan hệ của hai người trở nên vừa thân mật lại xa cách giống như bây giờ, vốn dĩ vẫn luôn là anh ta chiếm vị trí chủ đạo, mà ngay từ đầu cũng là anh ta ra tay trước.
Đường Hoài An cảm thấy không có đạo lý.
Chỗ ngồi của bọn họ gần với cửa sổ, ở bên ngoài là cảnh đêm thành phố tấp nập xe.
Cửa sổ mở rộng, gió đêm thổi vào, thổi bay tóc mái ở trên trán Đường Hoài An, cô vén tóc qua một bên, cười nhạt nói: “Tôi thật sự không hiểu rõ câu nói này của Triều tổng, từ lúc mới bắt đầu chính là anh đến tìm tôi, bây giờ sao lại trách tôi mang đến cho anh cảm giác xa lạ vậy chứ?”
Triều Thế Minh nghe thấy ý vị công kích nhàn nhạt trong lời nói của Đường Hoài An, anh ta vô thức bật cười: “Không, cô Đường lo lắng quá rồi, tôi không có ý này đâu. Tâm tư này của cô có thể nói là khá phức tạp, cũng có thể nói là quá nhạy cảm, không biết là lúc cô ở trước mặt của Mạc Tư Quân, có phải cũng là như thế không?”
Thật ra thì Triều Thế Minh căn bản không muốn phải nhắc tới tên của người đàn ông này ở trước mặt Đường Hoài An, nhưng mà anh ta và Đường Hoài An đã quen biết với nhau lâu như thế, hai người qua lại coi như cũng tương đối nhiều. Hơn nữa, từ lúc bắt đầu mình đã biểu lộ mục đích và tấm lòng của mình với cô, nhưng mà lần nào thái độ của Đường Hoài An đối với anh ta cũng vẫn lạnh nhạt.
Không vượt mức, cũng không thân thiết, làm cho anh ta cảm thấy khó chịu, khoảng thời gian gần đây thậm chí còn có thể nói là trong lòng gấp gáp.
Đường Hoài An nghe thấy lời nói của Triều Thế Minh, bàn tay đang bưng ly cà phê dừng lại trong không khí một chút, lập tức mỉm cười đáp lời: “Triều tổng hỏi vấn đề này để làm gì?”
Lại là một câu nói không nóng không lạnh, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vô cùng xa cách.
Trong đa số tình huống, chỉ có khi con người đang luống cuống mới có thói quen hỏi lại, hơn nữa cũng chỉ có khi bị chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn mới có thể sinh ra cảm giác luống cuống.
Lúc ba chữ Mạc Tư Quân nói ra khỏi miệng, Triều Thế Minh nhìn thấy được sự tổn thương yếu ớt trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện.
Chính là lúc đó, anh ta cảm nhận rõ ràng rằng mình đã mất đi hơn phân nửa sự kiên nhẫn.
Triều Thế Minh đặt ly cà phê bằng gốm sứ ở trong tay lên trên chiếc đĩa, lực đạo không nhẹ không nặng, nhưng mà lại phát ra một tiếng vang lanh lãnh, lực chú ý của Đường Hoài An bị hấp dẫn.
Ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt nghiêm túc hơn so với trước kia của Triều Thế Minh, cô vô thức siết chặt cái ly ở trong tay mình.
“Cô Đường, nói cho cùng, tôi vẫn là một thương nhân, bản tính của tôi luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.”
Nói đến đây, Triều Thế Minh dừng lại, Đường Hoài An bình tĩnh nhìn anh ta, trong giọng nói không nghe ra một tia tình cảm: “Triều tổng có ý gì?”
Triều Thế Minh thả lỏng người, nhẹ nhàng dựa vào ghế dựa, giọng điệu có chút nặng nề: “Tôi và cô quen biết lâu như thế, qua lại cũng không tính là ít đi, hơn nữa, từ lúc mới bắt đầu tôi đã biểu lộ tấm lòng và mục đích của tôi, nhưng mà cho đến bây giờ..."
Trong lòng Đường Hoài An đột nhiên không khỏi khẩn trương.
“Hình như là cô Đường ngay cả một chút hy vọng cũng không đồng ý dành cho tôi.”
Nói đến đây, thật ra ý tứ đã rất rõ ràng, anh ta cảm thấy người phụ nữ trước mắt dù có ngây thơ đi nữa thì cũng không thể không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.
Nhưng mà Triều Thế Minh vẫn không thể hiểu rõ Đường Hoài An, cho dù trong lòng của Đường Hoài An hiểu rõ tình thế, nhưng mà chỉ cần cô không muốn trả lời thì cô liền giả ngốc rất thành thạo.
Đường Hoài An chớp chớp mắt, lúc này, ánh mắt ngây thơ chỉ có trẻ con mới có lại được cô phát huy vô cùng tinh tế.
“Triều tổng có thể nói một cách rõ ràng được không, đúng là tôi không hiểu ý của anh.”
Triều Thế Minh nhìn Đường Hoài An, ánh mắt của người kia trong trẻo mà kiên định, không thể nhìn ra một tia e ngại nào, hai người cứ nhìn nhau như vậy đến mấy phút.
Rốt cuộc, Triều Thế Minh thua trận trước.
Anh ta là một người đàn ông đã quát tháo giới kinh doanh nhiều năm, bây giờ lại thua một cô gái nhỏ, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt trong trẻo vô tội của cô, trong đầu đột nhiên nổi lên bốn chữ.
Tại kiếp khó thoát.
Triều Thế Minh cười khổ một tiếng ở trong lòng, trên mặt lại là vẻ thản nhiên: “Không có gì, cô Đường không cần phải để ở trong lòng, có lẽ là bởi vì làm say lòng người không chỉ có rượu, mà còn có cà phê, ha ha ha..."
Đối mặt với câu chuyện cười của Triều Thế Minh, Đường Hoài An không hề do dự mà bắt được, trả lại cho đối phương một nụ cười tươi tắn.
Giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trên mặt Triều Thế Minh xuất hiện vẻ phức tạp: “Đứa bé mà cô mất đi... là của Mạc Tư Quân?”
Đã rất lâu rồi, Đường Hoài An không nghe thấy người khác nhắc đến đề tài này, giống như là bị một thanh kiếm bén nhọn đột nhiên đâm qua trái tim, đau đến nghẹt thở.
Nhìn thấy sắc mặt không tự nhiên của Đường Hoài An, Triều Thế Minh vội vàng nói: “Nếu như để cô cảm thấy khó chịu, vậy thì tôi xin lỗi cô, nhưng mà không phải là tôi cố ý muốn nhắc tới, mà là bởi vì... gần đây tôi nghe thấy một vài lời đồn không tốt ở bên ngoài.”
Đường Hoài An giật mình, cô hỏi: “Lời đồn gì vậy?”
“Nói là đứa bé cô mất là của tôi.”
Đầu tiên là Đường Hoài An kinh ngạc một chút, sau đó vẻ mặt bị một loại cảm xúc mệt mỏi thay thế. Cũng đúng thôi, mình với Mạc Tư Quân cãi nhau ở công ty nhiều như thế, khó tránh khỏi bị người khác tai vách mạch rừng nghe ở trong lòng.
Đường Hoài An bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng: “Đều là những lời đồn không có thật, anh không cần phải để ở trong lòng đâu.”
Triều Thế Minh vô thức thốt lên: “Tôi thật sự rất hy vọng là mình có lập trường để ở trong lòng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT