Mạc Tư Quân đứng phắt dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Đường Hoài An, cái cằm cương nghị như được mài giũa căng chặt, có thể nhìn ra được bây giờ anh đang rất phẫn nộ.

“Cho cô một lý do? Vậy thì cô nghe kỹ cho tôi.”

Đường Hoài An không thể không thừa nhận, mình đã bị dáng vẻ của Mạc Tư Quân hù dọa.

“Chắc là cô vẫn còn nhớ rõ trận súng trong nghĩa trang trên núi Vân Mục ngày hôm đó?”

Đường Hoài An sửng sốt một hồi, vô thức nhẹ gật đầu, cô không biết tại sao Mạc Tư Quân lại nhắc tới chuyện này.

“Ngày hôm đó ở trên núi, bọn họ không hoàn thành mục đích đánh lén của bọn họ, những người kia biết được tôi và cô ở cùng một chỗ, cô cảm thấy nếu như cô tách ra, bọn họ sẽ bỏ qua cho cô à?”

“Đường Hoài An, chẳng qua là bởi vì cô không biết có chuyện gì xảy ra, cho nên mới có thể không kiêng nể gì như thế này. Sau khi chuyện ở trên núi Vân Mục kết thúc, cô biết cô đã bị theo dõi hai lần chưa hả? Đúng vậy, không sai, chính là nhóm người đã đánh lén chúng ta ở trên núi.”

Lòng Đường Hoài An đập loạn, mở to mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân: “Anh nói cái gì?”

“Nhìn đi, cô không chỉ không biết, thậm chí là một chút manh mối cũng không phát hiện ra, ngày hôm đó những người đó mang súng lên núi tìm tôi, không đạt được mục đích, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua được chứ, cũng chỉ có người có đầu óc đơn giản giống như cô mới có thể cảm thấy chỉ cần hất bọn họ ra là đã có thể vạn sự thuận lợi rồi. Tối thứ tư tuần trước, xe của cô bị người khác theo dõi, là tôi đã cho người đi giải quyết.”

Đối với những gì mà Mạc Tư Quân nói, trong đầu Đường Hoài An thật sự hoàn toàn không có ấn tượng, cho nên cô thậm chí còn đang suy đoán có phải là Mạc Tư Quân đang cố ý nói dối.

Ánh mắt của cô rất lạnh, cô hỏi vấn đề mà mình đang suy nghĩ ở trong lòng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng anh?”

Biểu cảm của Mạc Tư Quân không có sự thay đổi, làm cho người ta căn bản đoán không được lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.

Cây to đón gió, sản nghiệp tập đoàn Mạc thị càng ngày càng lớn, nếu như nói đoạn đường này không có kẻ thù, vậy thì nói ra chẳng có ai tin tưởng.

Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, cô vẫn phải giữ lòng tự trọng của mình.

Đường Hoài An hơi ngước cổ lên, ánh mắt lạnh nhạt: “Nhưng mà anh trêu chọc những người đó có liên quan gì tới tôi chứ, anh có thể không cần phải quan tâm tôi.”

Khóe môi của Mạc Tư Quân giật giật, ánh mắt có chút lạnh lẽo, giống như là đứng trước mặt của bất kỳ ai, anh vẫn là đế vương cao cao tại thượng.

“Đường Hoài An, chẳng qua là bởi vì cô không biết có chuyện gì xảy ra, cho nên mới có thể không kiêng nể gì như thế này. Sau khi chuyện ở trên núi Vân Mục kết thúc, cô biết cô đã bị theo dõi hai lần chưa hả? Đúng vậy, không sai, chính là nhóm người đã đánh lén chúng ta ở trên núi.”

Lòng Đường Hoài An đập loạn, mở to mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân: “Anh nói cái gì?”

“Nhìn đi, cô không chỉ không biết, thậm chí là một chút manh mối cũng không phát hiện ra, ngày hôm đó những người đó mang súng lên núi tìm tôi, không đạt được mục đích, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua được chứ, cũng chỉ có người có đầu óc đơn giản giống như cô mới có thể cảm thấy chỉ cần hất bọn họ ra là đã có thể vạn sự thuận lợi rồi. Tối thứ tư tuần trước, xe của cô bị người khác theo dõi, là tôi đã cho người đi giải quyết.”

Đối với những gì mà Mạc Tư Quân nói, trong đầu Đường Hoài An thật sự hoàn toàn không có ấn tượng, cho nên cô thậm chí còn đang suy đoán có phải là Mạc Tư Quân đang cố ý nói dối.

Ánh mắt của cô rất lạnh, cô hỏi vấn đề mà mình đang suy nghĩ ở trong lòng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng anh?”

Biểu cảm của Mạc Tư Quân không có sự thay đổi, làm cho người ta căn bản đoán không được lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play