Đường Hoài An ngồi tại chỗ ngây người một lúc, cô cứ luôn cảm thấy Mạc Tư Quân đang giấu cô chuyện gì đó, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Mọi người đã đến đông đủ trong phòng họp, cây bút laser trong tay Mạc Tư Quân không ngừng di chuyển trên màn hình rộng, anh mặc bộ vest đen, dáng người cao to, nhìn có cảm giác như quân vương đang chỉ tay vào giang sơn.
Đường Hoài An ngồi ở phía dưới, nhìn Mạc Tư Quân như vậy, lòng cô bỗng bình yên lại.
"Cuộc thi thiết kế áo cưới nói tới đây thôi, tiếp theo tôi sẽ tuyên bố một số điều chỉnh nhân sự của công ty."
Mọi người phía dưới im bặt đi, ai nấy cũng hốc lỗ tai lên để nghe cẩn thận, Đường Hoài An buồn chán quay cây bút máy trong tay, cô hoàn toàn không để ý tới việc có người đang nhìn cô chằm chằm.
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, rồi chậm rãi lên tiếng: "Từ hôm nay trở đi, Tổng giám Đường của bộ phận thiết kế áo cưới sẽ chính thức tiếp nhận công việc của phó tổng của tập đoàn Mạc Thị."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên, Đường Hoài An nghe thấy mình bị gọi tên thì ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm nhau ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước màn hình lớn.
Cô giật mình, phó tổng tập đoàn Mạc Thị? Vì sao?
Đường Hoài An khó hiểu nhìn Mạc Tư Quân, muốn từ vẻ mặt của anh xác định tính chân thật của lời nói này, nhưng ánh mắt anh lạnh nhạt, không có để lộ chút cảm xúc nào.
Lời cô tính nói ra đã tới cổ họng rồi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, đầu óc Đường Hoài An trống rỗng, từ vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Tư Quân cô có thể nhận ra phía sau chuyện này có điều gì đó, nhưng cô cũng không ngốc đến mức hỏi ngay lúc này trong phòng họp.
Ánh mắt của Mạc Tư Quân rời khỏi gương mặt của Đường Hoài An, anh tiếp tục nói: “Còn chủ quản Hứa từ hôm nay trở đi sẽ chính thức nhậm chức tổng giám của bộ phận thiết kế áo cưới, sau đó toàn quyền phụ trách cuộc thi thiết kế áo cưới"
Nói đến đây, Mạc Tư Quân chuyển ánh mắt đi, anh nhìn về phía Đường Hoài An, giọng điệu lạnh lùng: "Tổng giám Đường, sau khi cuộc họp kết thúc thì bàn giao công việc cho Chủ quản Hứa đi."
Sau khi anh nói xong câu nói trầm trầm đầy từ tính kia, Đường Hoài An còn hoảng hơn lúc nãy, phương án cho cuộc thi thiết kế áo cưới thiết kế cô đã làm xong hết, giờ người đàn ông này muốn thu hồi quyền phụ trách từ tay cô? Cô siết chặt bút máy trong tay, hai tay đều run lẩy bẩy.
Gương mặt Hứa Cát Anh lộ ra vẻ vui sướng, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt cô ta lại là nỗi căm hận.
Cây bút Đường Hoài An cầm trong tay bị cô đập mạnh xuống xuống bàn, phát ra một tiếng không lớn không nhỏ.
"Tôi không đồng ý!"
Cô nói ra bốn chữ này xong, không khí trong phòng họp to lớn trở nên căng thẳng hơn hẳn, mọi người đều nhìn về phía Đường Hoài An và Mạc Tư Quân đang đứng trước màn hình lớn, cảm giác như sắp có một cuộc tranh chấp xảy ra.
Giọng điệu Mạc Tư Quân mang theo sự trêu tức: "Nga? Cô không đồng ý cái gì?"
Đường Hoài An cắn môi, cố gắng hết sức khống chế cảm xúc sắp bùng nổ tới nơi của mình: "Chuyện thay đổi chức vụ của tôi, tới bây giờ tôi cũng chưa nhận được thông báo nào, anh không có quyền tự ý quyết định như vậy!"
Câu này vừa nói xong, Mạc Tư Quân liền cười lạnh, ánh mắt nóng bỏng của anh ta dừng lại trên mặt Đường Hoài An: "Vậy không phải bây giờ cô đã được báo rồi sao? Tổng giám Đường, cô nghe rõ cho tôi, chuyện cô được thăng chức, tôi chỉ là báo cho cô thôi, không hề bàn bạc với cô."
Mạc Tư Quân lạnh lùng nói, mọi người thậm chí còn cảm thấy độ ấm xung quanh cũng giảm xuống.
"Tan họp."
Sau khi người đàn ông độc hành độc đoán kia nói xong hai chữ này thì liền đi ra khỏi phòng họp, đợi Mạc Tư Quân rời khỏi rồi, người trong phòng họp cũng tản đi.
Đường Hoài An ngơ ngác đứng tại chỗ, trong não như nổ vang một tiếng, người đàn ông kia, anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy!
Suy nghĩ của cô bị Hứa Cát Anh làm đứt đoạn.
Hai tay cô ta nắm chiếc bàn hội nghị đen, mắt lóe lên ý cười đắc ý nhìn Đường Hoài An: "Tổng giám Đường, thật sự là nhờ phúc của cô, nếu không sao tôi ngồi lên chức tổng giám của bộ phận thiết kế váy cưới được chứ."
Đường Hoài An không muốn để ý cô ta, chỉ thản nhiên nói một chữ: "Cút."
Hứa Cát Anh cứ ở yên đó, tiếp tục nói: "Nhưng thật đúng là quá đáng tiếc, cô hẳn là cảm thấy đáng tiếc đi? Khổ cực lâu như vậy, ngay cả phương án cho cuộc thi thiết kế áo cưới cũng đã làm xong rồi, giờ cuộc thi lại không không rơi vào tay tôi, cô không có duyên với cuộc thi này rôì, nghĩ thì trong lòng cô chắn chắn cũng rất khó chịu đi?"
Hứa Cát Anh vẫn luôn châm dầu vào lửa, bởi vì cô ta muốn thấy dáng vẻ tức tối của Đường Hoài An, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cô ta giỏi hơn Đường Hoài An, nhớ lại mấy lời lần trước Triều Thế Minh nói trước mặt cô ta, trong lòng Hứa Cát Anh càng căm hận.
Nhìn gương mặt rõ ràng đang bị uất ức nhưng vẫn tỏ ra trầm tĩnh kia, cô ta thật sự rất muốn phá vỡ nó!
Tất cả tâm tư của Đường Hoài An đều đang dùng để tự hỏi nguyên do và động cơ Mạc Tư Quân đột nhiên thăng chức cho cô lên làm phó tổng của Mạc Thị là gì, cho nên dù bây giờ Hứa Cát Anh khiêu khích cô hơn nữa, cô cũng không có hứng đôi co với cô ta.
Nhớ lại giọng điệu kiên quyết của anh trong buổi họp ban nãy, trong lòng Đường Hoài An nổi lên cảm giác lạnh lẻo và phiền chán, sự phiền chán kia ngày càng phát triển lớn hơn, cô cầm chiếc cốc trên bàn họp lên định uống một ngụm, hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của Hứa Cát Anh bên cạnh.
Cốc thủy tinh vừa chạm vào môi, Hứa Cát Anh liền bưng một cốc nước khác lên hất lên người bản thân!
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người bọt nước văng khắp nơi, bàn tay đang cầm ly nước của Đường Hoài An cũng dừng lại giữa không khí, Hứa Cát Anh hất hết ly nước vào mặt mình, trong khoảng thời gian ngắn tóc và mặt cô ta toàn là nước, cả người cực kỳ chật vật.
Đường Hoài An há hốc mồm, hoàn toàn không biết Hứa Cát Anh vì sao làm như vậy.
"A!"
Tiếng la chói tai của phụ nữ vang vọng cả phòng họp, Hứa Cát Anh dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Đường Hoài An.
Ngay sau đó,tất cả mọi người đang làm việc ở bên ngoài nghe thấy tiếng la đó đều chạy tới phòng họp, vì thế cảnh tượng mọi người thấy là, Đường Hoài An cầm nửa cốc nước, mà Hứa Cát Anh đối diện cô trên mặt và tóc đều là nước, cho nên, xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.
Ánh mắt nghi hoặc, thậm chí là khinh thường của những người vây xem đều hướng về phía Đường Hoài An, trong đám người bắt đầu vang lên tiếng bàn tán.
Đường Hoài An vốn đã bị những lời nói của Mạc Tư Quân trong cuộc hội khiến cho cả thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, giờ đối diện với chuyện đột ngột phát sinh này, sớm đã không biết nên cãi lại thế nào, đồng thời cũng không có sức cãi lại.
Đối diện với ánh mắt tỏ vẻ đáng thương, bị khi dễ của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi quay người đi về phía cửa phòng.
Lúc đi ngang qua đám người, cô vẫn nghe rõ rành rành có người nói: "Cô ta bị điên à? Hứa tổng giám cũng không trêu chọc cô ta, cô ta hất nước vào người khác làm gì..."
Cô đi xa rồi thì cũng mấy lời bàn tán bên tai cũng nhỏ dần đi, Đường Hoài An hoàn toàn không có ý định để bụng chuyện này, giờ cô ta chỉ nghĩ một việc, đi tìm Mạc Tư Quân, hỏi rõ ràng tất cả chuyện này là sao.
Đường Hoài An bực bội trong mình, vì thế hoàn toàn không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mà Mạc Tư Quân giống như đã sớm đoán trước được cô sẽ đến tìm, giờ anh đang ngồi nhãn nhà trên ghế safa rộng rãi, dáng vẻ giống như dù bận nhưng vẫn giữ sự ung dung thong thả, nhưng ánh mắt anh nhìn Đường Hoài An vẫn lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc nào.
Lòng Đường Hoài An rét lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT