Trong quán cà phê yên tĩnh, Hứa Cát Anh chầm chậm khuấy ly cà phê trước mắt mình, nói chuyện với người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi, cùng tuổi với Hứa Cát Anh, khí chất tỏa ra từ trên người cô ta khiến người khác không khỏi nghĩ đến bốn từ tiêu sái phóng khoáng, cho người khác một loại cảm giác dịu dàng lương thiện, mà khí thế của Hứa Cát Anh lại có hơi sắc bén, thậm chí có thể nói là khiến người khác thấy không dễ lại gần.
Hai người phụ nữ mang phong thái khác nhau như này, lúc này lại mặt đối mặt vui vẻ nói chuyện.
“Tớ nếu như nhớ không nhầm, cậu nói cậu khoảng thời gian trước đã nhận chức ở tập đoàn Mạc Thị phải không?” Người phụ nữ đối diện hỏi.
Hứa Cát Anh mỉm cười gật đầu: “Phải, sao vậy?”
“Vợ của tống giám đốc tập đoàn Mạc thị ấy... tên gì nhỉ? À, Đường Hoài An, cậu biết không?” Sắc mặt của Hứa Cát Anh hơi thay đổi, tay cầm chiếc thìa cũng khựng lại.
“Biết, chúng tớ làm việc cùng nhau.”
Người phụ nữ tiếp tục hỏi: “Vậy cậu và cô ấy chắc rất thân quen nhỉ? Tớ ngược lại muốn nhiều chuyện một chút, mối quan hệ vợ chồng của người họ có phải không tốt không?”
Giọng điệu của Hứa Cát Anh nhất thời trở nên hơi đanh lại: “Cậu hỏi những vấn đề này làm gì? Một bác sĩ khoa sản như cậu, cả ngày bận rộn như vậy không mệt sao? Còn có lòng nghĩ tới những chuyện này.”
Là bạn của Hứa Cát Anh, Tiêu Mạn tuy sớm đã quen cách nói chuyện của cô ta, nhưng trong lời nói lại mang ý hăm dọa, Tiêu Mạn vẫn là lần đầu tiên gặp phải, cho nên cô ta có hơi ngạc nhiên: “Công việc đó của tớ đơn điệu cỡ nào cậu đâu phải không biết, mỗi ngày đều là những việc như thế, không dễ gì tớ được một cơ hội có thể nhiều chuyện thì tớ làm sao bỏ qua được?”
Thấy vẻ vô cùng mong chờ trên mặt Tiêu Mạn, Hứa Cát Anh đã bắt được từ mấu chốt trong những lời vừa rồi của cô ta: “Cơ hội nhiều chuyện? Tại sao lại nói như vậy?”
Trực giác của Hứa Cát Anh nói cho cô ta biết, Tiêu Mạn chắc biết chuyện gì đó.
Tiêu Mạn đưa ta vén lọn tóc ra sau tai: “Là vào mấy ngày trước, có một người phụ nữ đến chỗ tớ khám thai, lúc đó khi hỏi đến tên của cô ấy tớ chỉ cảm thấy cái tên này tớ hình như từng nghe ở đâu đó, nhưng lúc đó thật sự không nhớ ra, sau khi tớ kiểm tra xong cô ấy đi rồi tớ mới đột nhiên nhớ lại trước đó từng nghe cậu nói tới cô ấy, cô ấy không phải chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Mạc Thị hay sao?”
Tiêu Mạn là bạn của Hứa Cát Anh, Hứa Cát Anh không ít lần ở trước mặt cô ta nói xấu Đường Hoài An, giữa phụ nữ với nhau sẽ bàn luận một số chuyện vặt vãnh là rất bình thường.
Hứa Cát Anh đã cảm thấy như sét đánh, khó tin nhìn Tiêu Mạn.
“Cậu chắc chắn tên của người đến chỗ cậu khám thai là Đường Hoài An không?” Trong lòng cô ta dấy lên một cơn giận dữ, nhưng cô ta đang cố gắng áp chế, nói không chừng là nhầm lẫn?
Tiêu Mạn chắc chắn gật đầu: “Tớ chắc chắn.”
“Cô ta hôm đó đi khám thai là đi một mình sao? Bên cạnh có ai đi cùng cô ta không?”
Tiêu Mạn đột nhiên trở nên hứng thú: “Chuyện tớ muốn nhiều chuyện chính là điều này, theo lý mà nói loại mợ chủ nhà hào môn như bọn họ mang thai không nên được chăm bẵn nâng niu hay sao? Nhưng cô Mạc đó một mình đi khám thai, tớ lúc đó còn hỏi cô ấy nguyên nhân, cô ấy nói là chồng của mình quá bận không có thời gian đi cùng cô ấy.”
Nghe thấy lời của Tiêu Mạn, Hứa Cát Anh đột nhiên thở phào, cô ta không ngờ Đường Hoài An vậy mà lại mang thai con của Mạc Tư Quân, điều này đối với cô ta mà nói không tính là một chuyện tốt, nhưng vừa nghe Đường Hoài An một mình đi khám thai, vậy thì chứng tỏ Mạc Tư Quân căn bản không quan tâm đến đứa trẻ trong bụng cô.
Hứa Cát Anh cười vô cùng châm chọc: “Cho nên nói, mang thai thì sao chứ? Không phải là một con sâu đáng thương không được cưng chiều hay sao?”
Tiêu Mạn thè lưỡi không tỏ ý kiến, hai người lại nói rất nhiều chuyện xoay quanh chuyện Đường Hoài An mang thai, chỉ là Hứa Cát Anh là một người rất có chừng mực, cho dù Tiêu Mạn là bạn của cô ta, cô ta vẫn sẽ không nói những suy nghĩ thật trong lòng mình ra.
Có những chuyện, người biết quá nhiều sẽ không hay.
Đường Hoài An vốn dĩ tưởng chuyện mình mang thai sau khi được chắc chắn, trong lòng cô sẽ có áp lực rất lớn, nhưng mấy ngày gần đây, cảm giác lo lắng và sợ hãi trong lòng cô trước đó gần như biến mất.
Bây giờ cô thậm chí cảm thấy thân phận của mình cũng thay đổi rồi, cô từ hôm nay trở đi không còn là một người phụ nữ 25 tuổi bình thường nữa, mà là một người sắp làm mẹ.
Hôm đó, Đường Hoài An mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà, chị Trần đang bận bịu trong bếp chào hỏi cô: “Cô Đường, cô về rồi.”
“Phải, chị đang nấu bữa tối sao?” Đường Hoài An ghé đầu vào nhìn, giọng nói nghe thì thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Chị Trần dường như cũng bị cảm xúc của Đường Hoài An lây nhiễm, cười rồi nói: “Phải, tối nay cậu chủ sẽ trở về.”
Đường Hoài An sững người: “Mạc Tư Quân hôm nay muốn trở về?”
Chị Trần gật đầu.
Tâm trạng của Đường Hoài An tuy vẫn khá vui, nhưng đã giảm xuống vài phần, phải, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, thậm chí không muốn chung đụng trong cùng một không gian với anh, cảm giác tiêu cực giữa hai người sẽ ảnh hưởng đến nhau, khí thế của hai người không khớp, trời sinh đã vậy.
“Cô Đường mấy hôm nay hình như tâm trạng rất tốt, gặp được chuyện gì vui sao?” Chị Trần vừa thái rau vừa hỏi.
Đường Hoài An bị hỏi như vậy, trong giọng điệu mang theo vài phần kiêu ngạo: “Phải, gặp được chuyện cực kỳ vui.”
Lo lắng chị Trần sẽ hỏi nhiều, Đường Hoài An vội nói: “Tôi đã ăn tối ở bên ngoài rồi, tối không cần gọi tôi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Chị Trần có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Cậu chủ cũng hơn 1 tháng không về nhà rồi, hôm nay không dễ gì mới về một lần, cô Đường không ăn tối cùng với cậu ấy sao?”
Đường Hoài An biết chị Trần không có ý gì khác, dù sao bọn họ là người làm chỉ phụ trách chăm sóc ăn uống của bọn họ, đối với trạng thái thật sự giữa hai bọn họ là như nào thật sự không hiểu.
Cô mỉm cười bất lực: “Không, anh ấy cũng sẽ không để ý vấn đề này.”
Nói xong thì đi thẳng lên lầu.
Cả buổi tối, Đường Hoài An đều ở trong phòng ngủ của mình không có đi ra, cô cảm thấy Mạc Tư Quân chắc chỉ về lấy một ít đồ gì đó, sẽ không ở lâu trong nhà, nhưng điều không ngờ là cô vừa tắm xong ngồi trên giường chuẩn bị đọc sách thì cửa phòng lại bị gõ.
Đường Hoài An lập tức nghe ra người gõ cửa là Mạc Tư Quân, bởi vì trong ngôi nhà này, chỉ có anh gõ cửa phòng cô lớn tiếng như vậy, hoàn toàn không sợ làm phiền tới cô.
Nếu như là trước đó, cô sẽ mở cửa, nhưng nghĩ tới những lời anh hôm đó nói với cô ở trong văn phòng, Đường Hoài An từ trong lòng cảm thấy rất căm ghét anh, không muốn có bất kỳ giao lưu gì với anh.
Vì thế cô giả bộ không nghe thấy, lật sách trên tay, cô cảm thấy Mạc Tư Quân sẽ tự thôi, nhưng qua một lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, từ âm lượng và tiết tấu có thể nghe ra cảm xúc của anh.
Thật là gặp quỷ mà, trong lòng Đường Hoài An bực bội nghĩ, ném quyển sách xuống đi ra mở cửa.
Mạc Tư Quân đứng ở cửa mặc một bộ đồ ở nhà, mặt mày tức giận nhìn Đường Hoài An.
“Lá gan của cô thật sự càng ngày càng lớn rồi đấy, vậy mà dám chặn tôi ở ngoài cửa.”
Đường Hoài An cảm thấy có hơi nực cười, phản bác: “Giữa chúng ta ngay cả đánh nhau cũng đánh rồi, không mở cửa cho anh tính là cái gì chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT