Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, cô vô ý thức quay đầu, nhận ra bên cạnh người giúp việc rõ ràng là người vừa rồi trả lời vấn đề Quân Nhật Đình hỏi kia.

Cô đánh giá người giúp việc trước mắt, ngược lại là xem thấu suy nghĩ nhỏ của cô ta, khiêu mi nói: "Cô tên là gì?"

"Mợ cả có thể gọi tôi là Mỹ."

Mỹ cười lấy lòng trả lời.

Hứa Thanh Khê gật đầu, vẫy tay cho cô ta xuống dưới, cô một người ngồi ở trên ghế sô pha trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Mặc dù Quân Nhật Đình đã đi, nhưng Thanh Khê biết rằng chuyện này không có khả năng đã kết thúc.

Mà thực tế cũng đúng như vậy.

Bên nhà chính này, sự ghen tị trong lòng Lâm Gia Nghi điên cuồng lớn lên bởi vì Quân Nhật Đình bảo vệ Hứa Thanh Khê.

Nhất định là người phụ nữ đê tiện kia đã dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc anh Nhật Đình, nếu không làm sao anh Nhật Đình sẽ bảo vệ cô ta như vậy, ngay cả dì Hồng nói cũng không nghe lời!

Nghĩ đến đây, cô ta thật sự là hận không thể xé nát khuôn mặt quyến rũ của Hứa Thanh Khê, xem cô còn có vốn liếng gì quyến rũ đàn ông.

Nhưng sự nóng nảy này đã bị cô ta kiên quyết ngăn chặn.

Bây giờ dì Hồng vẫn ở bên cô, cô không thể phá vỡ hình tượng mà cô luôn tạo dựng.

Cũng bởi vậy, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, hận đến mức con mắt u ám có thể nhỏ ra máu, cô ta vẫn không quên xoa dịu Bà Quân.

"Dì Hồng, dì đừng tức giận anh Nhật Đình."

Bà Quân thì hài lòng với sự biết điều của cô ta, áy náy nói: "Dì không tức giận, ngược lại là cháu chịu oan ức rồi."

"Cháu không ấm ức, vì anh Nhật Đình, làm gì cháu cũng tình nguyện, chỉ sợ anh Nhật Đình không hiểu được sự cố gắng vất vả của chúng ta."

Lâm Gia Nghi ra vẻ hiểu chuyện nói, sau đó ám chỉ nói việc Quân Nhật Đình bảo vệ Hứa Thanh Khê.

Bà Quân nghe nói như thế, khuôn mặt của bà đột nhiên sa sầm lại.

"Việc này dì sẽ nghĩ biện pháp."

Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, trong mắt tràn đầy tính toán.

Những... tính toán này, Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Cô ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó trở về phòng tiếp tục vẽ thiết kế.

Dù sao chuyện ngày hôm nay, Quân Nhật Đình đã giúp cô.

Trước mắt cô có thể báo đáp cũng không nhiều, những... bản thiết kế này đúng lúc là thứ anh cần, cô vẽ nhiều hơn, điều đó luôn đúng.

Nghĩ như vậy, cô bèn ở trong phòng vẽ đến trưa, kết quả thật đáng nể.

Cô nhìn bản thảo thiết kế xếp đặt trên tay, trong mắt đều là thoả mãn.

Đợi đến lúc buổi tối, Quân Nhật Đình tan tầm trở về dùng cơm, cô đem những bản thiết kế này ra.

"Quân Nhật Đình, đây là bản thiết kế mà tôi đã vẽ chiều nay. anh có thể sử dụng nó không?"

Quân Nhật Đình nghe vậy nhận lấy những... Bản thiết kế kia lật ra xem.

Khi anh lật xem, trong mắt của anh hiện lên tia sáng lấp lánh.

Không thể không nói, Hứa Thanh Khê thật sự rất tài năng trong lĩnh vực thiết kế thời trang.

Chỉ thấy trên bản vẽ, mỗi thiết kế có vẻ là một vài nét vẽ, nhưng đến chi tiết thì đặc biệt bắt mắt, đặc biệt là phần chú thích bên cạnh cho biết dùng loại vải nào và trang trí, không khó để khiến người ta liên tưởng đến thành phẩm.

Và phong cách thiết kế cũng rất đổi mới, không phải nói quá khi nói rằng đẳng cấp bậc thầy.

Dù vậy, sắc mặt anh vẫn thờ ơ như trước. Anh cũng không quên Hứa Thanh Khê dùng phương thức gì tới lấy được phần công việc này.

Vì để ngừa cô được một tấc lại muốn tiến một thước, anh ra vẻ bình tĩnh buông bản thiết kế, giải quyết việc chung nói: "Bản thiết kế không tệ, không ngừng cố gắng."

Hứa Thanh Khê cũng không biết ý nghĩ trong lòng anh, thấy anh không chỉ ra vấn đề, có lẽ những… Thiết kế này phê duyệt là có thể dùng đấy, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Ừ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Cô mỉm cười đáp lại.

Quân Nhật Đình nhìn nụ cười trên mặt cô, đôi mắt lóe lên, chợt xoay chuyển trờ chuyện, anh trầm giọng nói: "Đúng rồi, tôi đã chuyển nhượng cổ phần công ty rồi, công ty mới bên kia cũng thành lập tốt, ngày mai cô sẽ bắt đầu làm việc."

Hứa Thanh Khê nghe vậy sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Cô nói xong, sau đó nhớ tới chuyện giữa trưa, cô chưa cảm ơn người đàn ông này, bổ sung nói: "Chuyện kia, sự việc lúc giữa trưa, cám ơn anh đã giúp tôi."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế, động tác trên tay dừng một chút.

"Tôi không phải giúp cô, tôi chỉ giúp lý không giúp thân."

Anh nói xong, nhẹ phủi mắt Hứa Thanh Khê tiếp tục nói: "Còn có, dù sao mẹ của tôi cũng là người lớn của cô. Nếu về sau gặp, cô hãy bình tĩnh một chút."

Hứa Thanh Khê ngơ ngẩn, sau đó phản ứng kịp, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cũng không phản bác.

"Tôi biết rồi."

Cô nói xong, cặp môi đỏ mọng mím chặt, trong mắt tràn đầy vẻ tự giễu.

Hiển nhiên là cô tự mình đa tình rồi.

Cô cho rằng giữa trưa Quân Nhật Đình giúp cô là vì muốn bảo vệ cô, bây giờ xem ra anh ta chỉ giúp vì lý chứ không vì tình.

Hứa Thanh khê cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu về sau có chuyện gì xảy ra thì còn có người có thể đứng ra nói một câu công bằng giúp cô, cô cũng không còn là người không nơi nương tựa.

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ tới Hứa Hải Minh đã nhờ vả cô, trong lúc nhất thời cô do dự. Rõ ràng đây không phải là thời điểm tốt để nói.

Quân Nhật Đình vốn không hài lòng với cô, nếu lại nói ra, người đàn ông này không chừng nghĩ như thế nào về cô. Chỉ sợ sẽ càng thêm phiền chán cô. Nghĩ vậy, cô kiềm chế lời định nói ra, yên lặng dùng cơm.

Sau khi ăn xong, Quân Nhật Đình cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi phòng sách xử lý công việc. Hứa Thanh Khê nhìn bóng dáng của anh biến mất tại hành lang, mới đứng dậy trở lại phòng.

Sau khi trở lại phòng, cô lấy điện thoại di động ra liên hệ Hứa Hải Minh.

Hứa Hải Minh nhận được điện thoại của cô, còn tưởng rằng việc ông nói đã hoàn thành, không thể chờ đợi được tiếp bắt máy.

"Việc đã thành công sao?"

Trong lời nói tràn đầy kích động.

Hứa Thanh Khê nghe, trong mắt hiện đầy giễu cợt.

Vị ba tốt này của cô, trong mắt chỉ có lợi ích, cho tới bây giờ chưa bao giờ chú ý tới tình cảnh của cô.

Nghĩ như vậy, cô cụp đôi mắt xuống giọng lạnh lùng: "Tôi còn chưa nói. Tôi gọi điện thoại chỉ là muốn nói cho ông biết, bây giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện này, đợi tôi tiến vào công ty rồi nói sau."

Hứa Hải Minh nghe nói như thế, vui vẻ trên mặt lập tức giảm đi chuyển thành sự bất mãn.

"Cái gì không đúng thời cơ, tao xem ra chính là mày lấy cớ không làm được việc, chuyện này mày phải nhanh chóng hoàn thành cho tao."

Dứt lời, ông ta cũng không cho Hứa Thanh Khê cơ hội mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Thanh Khê nhìn điện thoại bị cắt đứt, mím chặt môi lại,cô lập tức ném di động sang một bên, không để ý đến lời nói của ông ta, nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm sau, bởi vì muốn đi công ty báo danh, Hứa Thanh Khê dậy sớm để chuẩn bị.

Những ngày ở nhà tĩnh dưỡng này, vết thương trên đùi cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng Hứa Thanh Khê cũng không có trang phục nghề nghiệp phù hợp, cho nên cô chỉ có thể chọn lựa một bộ váy liền áo đơn giản khí chất, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xuống lầu.

Ở dưới lầu, Quân Nhật Đình nhìn thấy cách ăn mặc đơn giản của Hứa Thanh Khê, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng âm u.

Anh nhận thấy người phụ nữ trước mặt luôn mang đến cho anh cảm giác mới lạ.

Hứa Thanh Khê cũng không có phát hiện khác thường trong mắt của anh, thấy anh nhìn mình chằm chằm, bèn gật đầu chào hỏi và ngồi vào bàn ăn dùng cơm.

Trong bữa ăn, hai người đều không nói gì.

Cho đến khi dùng cơm xong, Hứa Thanh Khê chuẩn bị đi đến công ty, Quân Nhật Đình mới gọi cô lại.

"Hôm nay tôi đưa cô đến công ty, coi như chỉ đường cho cô, sau này để lái xe trong nhà đưa đón cô, hoặc là cô có thể tự mình lái xe đi làm."

Hứa Thanh Khê gật đầu cô đã biết điều đó.

Quân Nhật Đình thấy thế, sau đó anh lại nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: "Còn nữa, sau này khi vào công ty,tôi và cô sẽ giả vờ như không quen biết đi."

Anh nói xong, ban đầu còn nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, lo lắng cô sẽ không vui

Ai ngờ Hứa Thanh Khê không phản đối gì cả, thậm chí lời nói này của anh lại gãi đúng chỗ ngứa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play