Đến lúc sang nhà chính, mọi người đã đang ngồi trong ghế sa lon trong đại sảnh, vừa nói vừa cười.
Bên cạnh, con gái yêu của cô Tư đang cùng hai con chó cưng của Quân Phong Lan chơi đùa vui vẻ. Trên người mặc một bộ đầm công chúa màu hồng phấn, da mịn màng trắng nõn, kiểu ăn mặc điển hình của mấy cô bé loli nhà có điều kiện, trông rất đáng yêu.
Hứa Thanh Khê nhìn quanh quẩn, trong lòng khẽ thở dài, cảm thấy chung quanh chẳng mấy ai có thiện cảm với mình.
Cô miễn cưỡng lên tinh thần, trước tiên chào hỏi bà Kim Hồng, "Chào mẹ ạ."
Bà Kim Hồng thần sắc lạnh nhạt, không buồn để ý đến cô.
Hứa Thanh Khê cũng không tức giận, ngược lại quay sang khách sáo chào hỏi Quân Phong Linh, Quân Phong Lan một tiếng, "Chào cô Tư, cô Út ạ."
Quân Phong Linh gật đầu tượng trưng một cái, coi như đáp lại.
Thái độ của Quân Phong Lan chính là khinh miệt liếc cô, hừ mũi một tiếng, sau đó quay đầu đi qua nói chuyện với Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi gật đầu đáp mấy câu với Quân Phong Lan, rồi vội đứng lên tỏ vẻ thân thiết nắm tay Hứa Thanh Khê, "Thanh Tuệ đến rồi, mau ngồi xuống đi, muốn ăn gì không, đừng khách sáo nha!"
Giọng nói cô tỏ ra thân mật, giống như cô và Hứa Thanh Khê là chị em gái tình cảm rất thân mật.
Trong giọng nói, còn mang theo dáng điệu chủ nhà mời khách.
Nếu không phải hiểu con người của cô, có thể đúng là sẽ bị dáng vẻ diễn trò kia lừa một phen.
Hứa Thanh Khê trong lòng cười nhạt, nhưng vẫn thân mật nắm tay cô, "Không sao mà, đều là người nhà cả, khách sáo với không khách sáo cái gì."
Câu nói này khiến Lâm Gia Nghi có chút ngượng ngùng, rõ ràng không ngờ, Hứa Thanh Tuệ lại cũng sẽ diễn tuồng hùa theo cô.
Hai người không mặn không nhạt nói với nhau vài câu, sau đó liền ngồi xuống.
Trong phòng lại dần dần náo nhiệt, nhưng chẳng có đề tài nào Hứa Thanh Khê có thể xen vào.
Cô có cảm giác đối phương cố ý coi thường mình, nên dứt khoát ngồi một bên không nói lời nào.
Vừa khéo cũng vui vẻ vui vẻ tận hưởng thanh tĩnh một mình.
Chẳng qua Quân Phong Lan hết lần này đến lần khác không nghĩ như Hứa Thanh Khê, cố ý nói với Lâm Gia Nghi ngay trước mặt cô: "Gia Nghi, cô nghe nói con muốn vào công ty mới của Nhật Đình phải không? Hay là làm trợ lý của Nhật Đình đi, cô thấy công việc này vô cùng tốt đó. Hai đứa từ nhỏ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cùng là trai tài gái sắc cũng đều có năng lực, lại còn phối hợp làm việc, không gì hợp hơn nữa."
Cô ta vừa nói, vừa vô tình hay cố ý liếc Hứa Thanh Khê.
Nếu là Hứa Thanh Tuệ trước kia, vừa nghe được cái này, chắc chắn phải nổ tung vì giận dữ.
Nhưng mà, Hứa Thanh Khê tựa hồ không nghe thấy, cũng không có phản ứng gì.
Lâm Gia Nghi cười một tiếng nói tiếp: "Có thể giúp đỡ anh Nhật Đình, dĩ nhiên là con rất vui mừng."
Cô có dáng vẻ văn nhã, rất dễ dàng lấy được cảm tình của người khác.
"Gia Nghi, con đúng là hiểu chuyện!"
Quân Phong Lan bỗng nhiên bẻ lái câu chuyện, cười nói, "Con muốn đến công ty chính là để giúp Nhật Đình. Không giống như ai đó, không biết tự lượng sức mình, nói không chừng còn gây ra đủ thứ phiền toái."
Lời này có ý ám chỉ, chỉ cần là người không bị điếc đương nhiên nghe hiểu.
Ánh mắt liên tục rơi vào người Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê vẫn giữ thái độ bình thản, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không để ý chút nào.
Thấy vậy, Quân Phong Linh ngồi một bên hóng chuyện cũng hết sức giật mình, không kìm được nhìn cô mấy lần.
Nếu là Hứa Thanh Tuệ trước kia, đã nổi sùng từ lâu, làm sao chịu được người khác chửi chó mắng mèo mình.
Cảnh tượng trước mắt giống như là một người khác.
Quân Phong Lan ngược lại có hơi nổi nóng, có cảm giác vừa mới đấm vào bị bông, càng chế giễu nói: "Rõ ràng không biết thiết kế, hết lần này đến lần khác sao chép của người khác, còn mặt dày tự nhận là mình thiết kế, cũng không biết đến lúc đó đến công ty làm việc, thật mất mặt biết chừng nào, cô nói có đúng không? Thanh Tuệ!"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Hứa Thanh Khê, Quân Phong Lan càng cố cắn chặt không buông, nhìn cô chằm chằm.
Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói: "Mất mặt hay không tôi không biết, chỉ là lo lắng, đến lúc đó có người sẽ bị mất mặt thôi."
Cô càng thản nhiên điềm tĩnh, Quân Phong Lan càng nổi giận, không kìm được đứng phắt dậy, cả giận nói, "Cô..."
Lời mắng nhiếc còn chưa kịp thốt ra miệng, liền nghe quản gia đi vào thông báo, "Bà chủ, cô Tư, cô Út, ông Hai đến!"
Quản gia vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng cười của ông Hai Phong từ ngoài cửa vọng đến, "Bé Tư, cháu ngoại..."
Ông Hai Phong thân thể cường tráng, khí sắc hồng hào, cả người toát ra tinh thần sung mãn, giữa chân mày mang theo mấy phần uy nghiêm, nhưng khi cười lên, lại phương phi hiền hòa.
"Ba."
"Ông nội."
"Ông ngoại."
Tiếng chào hỏi xôn xao tứ phía, cả đám mới nhằm vào Hứa Thanh Khê, lúc này ai nấy tranh nhau khoe giọng lễ phép ngọt ngào, dường như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra cả.
"Được, ngoan lắm!" Ông Hai Phong rất cao hứng, lại thấy Hứa Thanh Khê đứng một bên, lại càng cao hứng, "Con bé Hân cũng đến rồi?"
Hứa Thanh Khê gật đầu với ông, đang định nói mấy câu, đứa bé sau lưng đột nhiên chạy đến, lập tức nhào vào trong ngực ông Hai Phong.
Ông cụ thích trẻ con, đứa trẻ này dáng vẻ đáng yêu, lại có cái miệng rất ngọt ngào.
"Ông ngoại, bé cưng lâu rồi không gặp ông ngoại, bé nhớ ông ngoại lắm lắm luôn."
"Phải không? Ông ngoại cũng rất nhớ cục cưng của ông, mau đây ông ngắm một chút nào, có cao hơn không nào." Ông Hai Phong ôm cô bé cười ha hả.
Đứa trẻ cười híp mắt nói: "Có!"
"Phải không?" Ông Hai Phong nhìn chằm chằm trên dưới đứa bé một chút, yêu chiều nói: "Đúng rồi, thật đúng là cao hơn rồi này."
Bà Kim Hồng cười nói: "Bây giờ trẻ con mau lớn lắm. Hơn nữa con bé này, tính cách tinh quái, miệng ngọt như kẹo, nhìn là thấy cưng rồi."
...
Người một nhà vui vẻ trò chuyện, kim giờ dần dần chỉ vào giữa trưa, người làm ra ra vào vào bận bịu bưng thức ăn lên.
Hơi muộn một chút, Quân Nhật Đình cùng cha mình cũng trở về.
Hai cha con đều mang dáng vẻ nghiêm túc.
Hai người vừa tiến vào, không khí trong phòng càng ấm cúng.
Bà Kim Hồng quay sang hai người khoát khoát tay, "Trở về thật đúng lúc, vừa vặn có thể ăn cơm rồi."
Người làm qua lại không ngừng, đủ loại thức ăn ngon không ngừng bưng lên.
Cánh phụ nữ nói chuyện rôm rả, tiếng đứa trẻ lanh lợi nũng nịu, cánh đàn ông vui vẻ hỏi đáp... Không khí trong phòng tràn đầy vui vẻ hòa thuận.
Không biết thế nào, Hứa Thanh Khê bỗng nhiên cảm thấy mình giống như người ngoài, có làm sao cũng không thể hòa nhập được.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Quân Thanh liền cùng ông Hai Phong đến chỗ bộ bàn ghế ngay cửa sổ dưới tàng cây bắt đầu đánh cờ.
Những người làm thì chia việc ra làm, có người dọn dẹp chén đũa, có người bận bịu chuẩn bị trà bánh cho các vị chủ nhân, có người chuyên rót trà cho cánh đàn ông, cũng có người lại pha nước hoa quả phục vụ cánh phụ nữ.
Quân Nhật Đình cầm điện thoại đi xuyên qua đám người náo nhiệt, đi vòng qua vườn hoa nhỏ phía trong, nhận một cú điện thoại, cũng không xa bên này lắm.
Hứa Thanh Khê không hứng thú nhìn đám phụ nữ trong vườn nói chuyện phiếm uống trà cho lắm, cách đó không xa, đứa trẻ cùng hai con chó chơi trò rượt đuổi, chơi đến nhập tâm vui vẻ.
Chỉ còn lại một mình cô, tựa như bị cố ý ngăn cách vậy.
Trong lúc nhàm chán, Hứa Thanh Khê liền lấy điện thoại di động ra giết thời gian, đi dạo một diễn đàn thiết kế nổi tiếng nước ngoài nọ.
Cô một mình nghiêm túc dạo diễn đàn, cô Tư bên cạnh dùng cánh tay huých em gái một cái, nhỏ giọng nói: “Lần này chị trở về, thấy Hứa Thanh Tuệ hình như là thay đổi thì phải."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT