Nhưng trong mắt anh, ngoại trừ sự hoài nghi ra thì lại chẳng còn thứ gì khác nữa.
Trong nháy mắt, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô càng ngày càng trầm trọng hơn.
Nhưng mà Quân Nhật Đình vẫn đang đợi cô giải thích, nên tạm thời cô phải đè nén sự nghi ngờ trong lòng mình xuống, lấy điện thoại ra, đưa cho anh xem đoạn video mà cô đã quay trước đó.
“Anh tự mình xem đi.”
Quân Nhật Đình nhìn thấy đoạn video, cầm lấy nó rồi kiểm tra xem xét.
Anh thấy trong điện thoại chiếu lên cảnh Hứa Thanh Khê bước vào căn phòng và nhìn thấy.
Quân Nhật Đình xem xong thì toàn bộ mặt mũi đều tối sầm lại.
Ánh mắt của anh sắc như dao nhắm thẳng về phía Lâm Gia Nghi.
“Lâm Gia Nghi, tôi hy vọng tốt nhất là cô nên cho tôi một lời giải thích!”
Khi nghe giọng nói của anh, sự trầm thấp lạnh lùng khiến nó có thể được coi là khủng bố.
Lâm Gia Nghi dừng lại, cô ta sợ hãi đến mức cả người đều run lên cầm cập.
Cô ta muốn giải thích nhưng trong miệng lại bị chặn lại, nức nở nghẹn ngào tới nửa ngày trời khiến cho mọi người nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì.
“Mỹ Hà, lấy thứ trong miệng cô ta ra.”
Hứa Thanh Khê nhìn xem, lạnh giọng ra lệnh.
Vì bây giờ Quân Nhật Đình đã tỉnh rồi, cho nên chuyện này giao cho anh xử lý.
Mỹ Hà gật đầu, lấy miếng vải trong miệng Lâm Gia Nghi ra.
Gần như ngay lúc lấy nó ra, Lâm Gia Nghi đã hét lên đầy uất ức.
“Anh Nhật Đình, anh phải làm chủ cho em, Hứa Thanh Tuệ...”
Vốn dĩ cô ta muốn tố cáo Hứa Thanh Khê vì tất cả những chuyện cô đã làm với cô ta, nhưng mà lời còn chưa nói hết thì đã bị Quân Nhật Đình lạnh giọng cắt ngang.
“Chuyện tôi hỏi cô là chuyện này sao?”
Anh nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi bị dọa cho sợ hãi, không cam lòng nhìn Hứa Thanh Khê.
“Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ em đến đây để đưa đồ, kết quả lại bị anh mơ mơ màng màng mà lôi lên giường.”
Cô ta nói đến đây thì cố tỏ ra vẻ oan ức nhìn Quân Nhật Đình.
Nhưng dựa vào những lời cô ta nói, sắc mặt Quân Nhật Đình tối đen tới mức có thể nhỏ ra giọt mực, càng khiến người khác rùng mình.
Lâm Gia Nghi có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta vẫn miễn cưỡng cố gắng, tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Anh Nhật Đình, em biết rằng anh rất tức giận, em cũng đã phản kháng rồi nhưng anh quá mãnh liệt, căn bản em không có cách nào chống cự được cả.”
Cô ta nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn Quân Nhật Đình.
Không ngờ đúng lúc này lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Quân Nhật Đình, cô ta bị dọa tới mức toàn thân run lên.
Nhưng Quân Nhật Đình chẳng quan tâm tới vẻ mặt sợ hãi của cô ta, nghe xong những lời cô ta nói thì cả người đều là sự tức giận.
Chỉ nhìn thấy anh bước xuống từ giường, sải bước đi tới trước mặt Lâm Gia Nghi.
Anh trực tiếp nắm lấy cổ của Lâm Gia Nghi, vẻ mặt tràn đầy sự hung dữ.
“Lâm Gia Nghi, tốt nhất là cô đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, tôi có đụng vào cô hay không, cô đừng cho rằng tôi không biết! Nếu như còn tiếp tục nói dối thì tôi sẽ từ đây mà ném cô ra ngoài!”
Lời vừa nói xong, anh túm lấy Lâm Gia Nghi đưa cô ta lại gần bên bệ cửa sổ, nếu như còn nói một câu bịa đặt nào nữa thì sẽ ném người từ tầng hai xuống dưới.
Lâm Gia Nghi bị dọa sợ, người liên quan còn có Hứa Thanh Khê.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh lại, cô tin rằng Quân Nhật Đình tức giận cũng là có chừng mực.
Nghĩ như vậy, cô hướng ánh mắt nhìn Lâm Gia Nghi.
Nhìn thấy làn da mà cô yêu quý lộ ra, căn bản là không có dấu vết sau những cuộc ân ái.
Nếu như theo cô mà nói, Quân Nhật Đình đã xâm phạm cô trong lúc không có ý thức, vậy thì trên người cô nhất định phải có dấu vết để lại, suy cho cùng thì sau mỗi lần bọn họ làm xong việc, trên người cô sẽ luôn bị lưu lại những vết tích.
Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây thì đã đoán ra được giữa hai người bọn họ, có lẽ chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, đặc biệt là sau khi phát hiện chuyện tiếp theo, khiến cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Chỉ nhìn thấy đôi tay đang vùng vẫy của Lâm Gia Nghi, hình như một tay của cô ta đã bị thương rồi, mà còn là vừa mới bị thương chưa được bao lâu.
Cô kết hợp với vết máu ở trên giường, rồi lại nhìn miệng vết thương này, đột nhiên trong lòng cô có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô đã nghĩ ra rồi, Quân Nhật Đình ở bên đó vẫn chưa biết, đang tra hỏi Lâm Gia Nghi.
Nhìn thấy nửa người của Lâm Gia Nghi đang ở ngoài cửa sổ, Hứa Thanh Khê không khỏi do dự mà đứng dậy.
Liệu cô có nên qua đó thuyết phục hay không, bảo Quân Nhật Đình đừng có mà kích động như vậy, dù sao thì động đến mạng người thực sự cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả.
Vào lúc cô chuẩn bị tiến về phía trước để thuyết phục anh thì nghe thấy Lâm Gia Nghi vẫn chưa biết hối hận, cô ta vừa ho khan vừa biện hộ.
“Anh Nhật Đình, em không có nói dối, tại sao anh lại không thể tin tưởng em vậy? Em cũng là con gái, làm sao có thể lấy chuyện này ra làm trò đùa được chứ!”
Quân Nhật Đình nghe thấy những lời này lại càng tức giận hơn nữa, tay không ngừng siết chặt hơn.
Đột nhiên Lâm Gia Nghi ho dữ dội, bộ dạng trông như sắp nghẹt thở.
Nhưng mà cho dù trở thành như thế này, cô ta vẫn quyết không thay đổi, ánh mắt sâu đậm nhìn Quân Nhật Đình.
“Anh Nhật Đình, em thực sự không lừa anh…”
“Anh Nhật Đình, anh tin em…”
Hứa Thanh Khê lạnh lùng nhìn, cô bắt đầu khâm phục người phụ nữ này.
Đến lúc này mà vẫn còn kiên trì không nói ra sự thật, cũng là đủ si mê rồi.
Đúng lúc bọn họ đang giằng co với nhau thì bà Kim Hồng đến.
Bà ta nhìn thấy Quân Nhật Đình đang túm lấy Lâm Gia Nghi, còn cả mặt Lâm Gia Nghi đã chuyển sang màu đen, ngay lập tức bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt thay đổi nhìn về phía trước.
“Nhật Đình, con đang làm cái gì đấy? Mau buông Gia Nghi ra!”
Bà ta nắm lấy cánh tay của Lâm Gia Nghi, muốn giúp Lâm Gia Nghi xuống.
Nhưng mà Quân Nhật Đình không hề buông tay ra.
Ngược lại khi Lâm Gia Nghi nhìn thấy bà Kim Hồng, trong mắt cô ta liền xuất hiện tia sáng.
“Dì Hồng.”
Cô ta hét lên một cách khó khăn, bà Kim Hồng nghe thấy thì cảm thấy đau lòng như chết đi.
“Sao thế? Lời mẹ nói đều không có tác dụng nữa rồi đúng không, còn không mau chóng thả con bé ra!”
Bà ta đánh Quân Nhật Đình, trợn mắt nhìn anh trừng trừng rồi quở mắng, nếu như còn không buông tay ra thì sẽ dạy dỗ cho anh biết điều.
Quân Nhật Đình thấy tình cảnh này thì chỉ có thể hừ lạnh một cái rồi buông tay ra.
Ngay lập tức, Lâm Gia Nghi không còn chút sức lực nào mà ngã xuống đất, sự đau đớn dữ dội ở phần cổ khiến cho cô ta liên tục ho khan.
Bà Kim Hồng nhìn thấy vậy thì vội vàng ngồi xổm xuống để chăm sóc cô ta, đồng thời không quên dạy dỗ anh.
“Nhật Đình, con nói xem, con đã bao nhiêu tuổi rồi, có chuyện gì xảy ra mà không thể bình tĩnh nói chứ, lại còn muốn động tay, còn đối xử với Gia Nghi như vậy.”
Hứa Thanh Khê nghe một tràng dạy bảo của bà ta thì không khỏi cau mày.
Có thể nói rằng bà Kim Hồng này xuất hiện quả là rất đúng lúc, chuyện quan trọng nhất là bọn họ không hề thông báo cho người của nhà chính biết, nhưng bà ta lại biết được có chuyện xảy ra.
Chuyện này đã cực kỳ rõ ràng rồi, có lẽ bà ta cũng đã có liên quan ở trong đó.
Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây thì đột nhiên không biết nên nói cái gì đây.
Có một người mẹ tính toán vô số cách để hại con trai mình, cũng không biết đây là may mắn hay là xui xẻo của Quân Nhật Đình nữa.
Bà Kim Hồng tự thấy bản thân nói cả buổi nhưng không một ai chú ý đến mình, cho nên không nhịn được mà tức giận.
“Quân Nhật Đình, mẹ đang hỏi con đấy, con không nghe thấy sao? Tại sao đang yên đang lành lại muốn đối xử với Lâm Gia Nghi như thế này?”
Bà ta lại nghiêm nghị chất vấn anh một lần nữa, ánh mắt sắc bén của Quân Nhật Đình trực tiếp nhìn thẳng vào bà ta.
“Tại sao? Lẽ nào những lời này không phải là con nên hỏi mẹ hay sao?”
Nếu như nói rằng, trước đó là bởi vì tức giận, mà anh không nghĩ thông suốt được toàn bộ sự việc, còn bây giờ thì anh lại thấy mẹ mình không mời mà đến, cùng với sự khác thường của bà vào buổi tối khiến anh ngay lập tức hiểu ra điểm mấu chốt bên trong chuyện này.
Buổi tối, đột nhiên anh cảm thấy buồn ngủ, căn bản không phải do mệt mà là vì anh bị người khác bỏ thuốc.
Về phía người bỏ thuốc anh, anh liếc nhìn bà Kim Hồng, trong mắt tràn đầy sự thất vọng.
Anh khó chịu xoa lông mày, trong lòng biết rằng nếu như anh còn tiếp tục truy cứu chuyện này, sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người càng thêm khó xử, nhất thời anh cũng không muốn truy cứu chân tướng của sự việc này nữa, u ám nhìn chằm chằm vào bà Kim Hồng.
“Mẹ, có chuyện gì, trong lòng mẹ tự mình biết rõ, mẹ đừng nghĩ nữa, coi như sự việc này chưa từng xảy ra, con cũng sẽ không tiếp tục truy cứu nó, mẹ quay về nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Gia Nghi: “Còn về người phụ nữ này, sau này đừng để tôi phải thấy cô ta nữa!”
Lời vừa nói xong, anh vung tay áo, trực tiếp rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT