Hứa Thanh Khê hung hăng trừng mắt nhìn anh, cầm đôi đũa trên bàn lập tức vùi đầu vào ăn cơm, giống như mượn động tác này để che giấu nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô.

Thật tình không biết phải làm sao, coi như cô che kín mặt, hai lỗ tai đỏ bừng kia vẫn bán đứng cô.

“Đừng chỉ ăn cơm. Ai không biết còn tưởng tôi ngược đãi cô.”

Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ xấu hổ buồn bực của cô, không nhịn được trêu đùa thêm lần nữa: “Hơn nữa, cô đã gầy, vốn dĩ không có nhiều thịt, ôm không thoải mái!”

Theo lời cuối cùng anh vừa nói xong, trong đầu Hứa Thanh Khê nổ đùm một tiếng, hai gò má càng nóng hơn.

“Quân Nhật Đình, anh lưu manh!”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói, Quân Nhật Đình vội vàng gắp một đũa thức ăn, trấn an nói: “Được rồi, đừng nháo nữa, ăn cơm thật ngon!”

Hứa Thanh Khê nhìn miếng thiệt trong bát, hừ lạnh.

Cô nhanh chóng ăn cơm nước xong xuôi, không để Quân Nhật Đình có cơ hội từ chối, bỏ lại một câu, vội vàng rời đi.

“Tôi ăn no rồi, ở nhà còn có bản thiết kế phải chuẩn bị. Đi trước!”

Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng thở phì phò của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.

Chợt quét đến vị trí Hứa Thanh Khê vừa ngồi, phát hiện trên bàn còn có đồ vật của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ này, thật đúng là vứt bừa bãi.

Anh nhủ thầm, cầm lấy điện thoại trên ghế sa lon đi ra cửa.

Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đang đuổi theo.

Sau khi đi xuống lầu, lại vô tình gặp phải Hứa Hải Minh đang vội vàng đi đến.

Mà cô cũng đoán được nguyên nhân Hứa Hải Minh có mặt ở đây, chỉ sợ có liên quan đến việc bồi thường.

Nghĩ thế, cô tiến lên ngăn người này lại.

“Ông đang làm gì thế?”

Hứa Hải Minh nhìn Hứa Thanh Khê bỗng nhiên xuất hiện, đầu tiên là sững sờ, sau đó tức giận chất vấn: “Cô hỏi tôi làm gì? Tôi hỏi cô, Quân Nhật Đình muốn tố cáo tôi là có ý gì? Chẳng lẽ nó thật sự không để ý đến thể diện sao? Đừng quên, tôi chính là cha vợ của nó!”

Hứa Thanh Khê nghe xong, thật muốn cho ông ta một ánh mắt trợn trừng.

“A, sao lúc này ông lại nghĩ đến mình là cha vợ của anh ấy vậy, còn lúc tính kế người ta thì nhớ không nổi?”

Cô cười lạnh châm chọc: “Cũng không nghĩ xem ông đã làm được việc tốt gì, lại còn không biết ngại mà nói như thế. Bây giờ công ty chúng tôi bị ông liên lụy biến thành như vậy, tố cáo ông cũng là điều ông phải nhận!”

Hứa Hải Minh chưa bao giờ bị nói như vậy, đặc biệt lại là Hứa Thanh Khê ông ta một mực chướng mắt này.

Chỉ một thoáng, sắc mặt ông ta âm trầm đến mức có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

“Đây là thái độ cô nên nói chuyện với tôi sao? Quả thật không coi ai ra gì, không có giáo dục!”

Ông ta buồn bực xấu hổ quát lớn, Hứa Thanh Khê cũng không hề yếu thế, lập tức phản bác lại.

“Không phải sao, dù sao thì từ nhỏ tôi đã sống giống như cha đã chết. Không ai dạy, cũng giống như không có giáo dục còn gì.”

“Mày…. Đồ mất dạy!”

Hứa Hải Minh nghe thấy cô trù mình chết, tức giận không thôi.

Khuôn mặt ông ta dữ tợn, giơ tay định đánh Hứa Thanh Khê.

Mắt thấy bàn tay kia đang sắp rơi xuống, lập tức xuất hiện một bàn tay thon dài giữ lại trên không trung, vững vàng giữ lại cánh tay của Hứa Hải Minh.

“Ông Hứa, hiện tại Thanh Tuệ là vợ của tôi. Ông muốn đánh cô ấy, có phải nên hỏi tôi một tiếng hay không?”

Quân Nhật Đình trầm giọng nói, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

Anh dùng sức hất tay Hứa Hải Minh, liếc mắt sang bên cạnh thấy Hứa Thanh Khê bị hù dọa một chút. Lông mày anh nhíu chặt, trong lòng càng ngày càng nghi ngờ.

Không phải nghe nói Hứa Hải Minh nâng niu Hứa Thanh Tuệ hết lòng hết dạ hay sao, làm sao lại đánh cô chứ?

Hứa Hải Minh bực bội nhìn người cản trở mình, chỉ thấy lông mày của anh nhíu chặt, lập tức đoán được nghi ngờ trong lòng anh.

Thấy vậy sắc mặt ông ta biến đổi mấy lần, nghiêm mặt trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Quân hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đang chào hỏi với Thanh Tuệ thôi.”

Ông ta nói xong, đưa mắt cảnh cáo nhìn về phía Hứa Thanh Khê, rồi nói sang chuyện khác: “Lại nói, may mắn gặp được Nhật Đình ở đây, tôi vừa vẹn có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

Trong lòng Hứa Thanh Khê biết ông ta muốn nói cái gì, mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của ông ta, tức giận nói: Cha, cha đừng vượt quá giới hạn, chuyện này vốn dĩ không có gì phải bàn bạc cả.”

Hứa Hải Minh nghe nói như thế, trong nháy mắt khuôn mặt già nua dài ra, sự tức giận từ từ dâng lên.

Nếu không phải Quân Nhật Đình còn đang đứng bên cạnh, ông ta thực sự muốn dạy dỗ người phụ nữ qua cầu rút ván này một phen.

Quân Nhật Đình phát hiện ra điều khác thường giữa hai người, hai mắt nhắm lại.

“Thanh Tuệ, cô về trước đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói với tổng giám đốc Hứa đây.”

Anh vỗ vỗ vai Hứa Thanh Khê, trấn an nói.

Nhưng mà vốn dĩ Hứa Thanh Khê không yên tâm, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Quân Nhật Đình ngắt lời.

“Yên tâm, không sao đâu, tin tưởng tôi, nhé?”

Một chữ cuối cùng kia, mang theo giọng mũi bên trong, khiến cho Hứa Thanh Khê không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người rời đi.

Nhìn thấy cô rời đi, hai tay Quân Nhật Đình đút vào túi, lạnh lùng quét mắt nhìn Hứa Hải Minh.

“Hà Văn Tuấn, dẫn ông Hứa đây lên lầu.”

Anh lạnh giọng phân phó, cũng mặc kệ sắc mặt Hứa Hải Minh khó coi thế nào, quay người đi vào thang máy.

Mấy phút trôi qua, hai người đi vào văn phòng.

Quân Nhật Đình cũng không chủ động mở miệng, mà tự động xử lý văn kiện trên bàn, giống như biến Hứa Hải Minh thành không khí.

Tất nhiên Hứa Hải Minh bị thái độ này của anh làm cho tức giận.

Nhưng lại nghĩ đến mục đích đến đây lần này của mình, ông ta chỉ có thể nhịn xuống, phá vỡ im lặng nói: “Nhật Đình, cậu xem lần này hai nhà chúng ta cũng giống như bị thương liên tiếp. Cậu ở đây tố cáo tôi, mất mặt cũng là hai nhà chúng ta. Chi bằng rút lại đơn, bảo toàn tài sản hai nhà, như thế nào?”

Quân Nhật Đình cười như không cười nhìn ông ta, trong mắt là sự lạnh lẽo.

“Xem ra tổng giám đốc Hứa đã quên, từ trước đến nay tôi luôn công tư phân minh. Chắc hẳn Thanh Tuệ đã từng nói với ông, đừng dùng vải vóc có vấn đề, là ông không chịu nghe lời khuyên, hiện tại đã làm tổn hại đến danh dự công ty chúng tôi. Các phương diện cần bồi thường cũng hơn mấy tỷ, mà những tổn thất này đều do vải của ông có vấn đề, vậy nên những tổn thất này phải để công ty ông gánh chịu mới đúng!”

Anh nói xong câu cuối cùng, giọng điệu kiên định, không thể bắt bẻ.

Hứa Hải Minh bị nói đến đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lí do để phản bác.

Quân Nhật Đình cũng mặc kệ ông ta, thấy ông ta không nói, lại một lần nữa nhấn mạnh lập trường của anh.

“Tổng giám đốc Hứa, tôi hy vọng lần sau lúc nói chuyện với tôi, đừng có lôi quan hệ của chúng ta vào. Ở đâu nói đó, câu nói này chắc ông cũng hiểu được. Tiếp đến, nếu như sau này, ông còn muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, tôi sẽ không từ chối, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.” . Truyện Khoa Huyễn

Anh nói xong lời này, cố ý dừng lại, chờ xem Hứa Hải Minh còn gì để nói hay không.

Quả nhiên, ngay khi anh dừng lại, Hứa Hải Minh bất mãn nhíu mày: “Tổng giám đốc Quân, cậu đây là có ý gì?”

Quân Nhật Đình phẩy nhẹ một cái, lạnh lùng cất tiếng: “Tất nhiên là bởi vì chuyện lần này rồi, ông hiểu rõ công ty không phải của riêng mình tôi, còn có không ít cổ đông. Tôi chỉ có thể làm như vậy, mới có thể lấy lại công bằng cho những vị cổ đông kia. Mà ông muốn tiếp tục hợp tác, bắt buộc phải chấp nhận điều kiện của tôi.”

Hứa Hải Minh cảm thấy khó thở, không thể nghi ngờ điều này sẽ chặn đứng con đường phát tài và những toan tính của ông ta.

Nhưng nếu như không đồng ý, ông ta sẽ tổn thất nhiều hơn.

Ngay lúc ông ta còn đang bối rối, Quân Nhật Đình giống như mất hết kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Nếu như tổng giám đốc Hứa cảm thấy không ổn, có thể về nhà suy nghĩ thật kỹ. Chờ khi nào có đáp án, báo lại cho tôi cũng không sao. Hiện tại tôi còn có việc, thứ lỗi không tiễn. Hà Văn Tuấn, tiễn khách!”

Anh ấn điện thoại nội bộ, gọi Hà Văn Tuấn tiến vào.

Hứa Hải Minh bị thái độ đuổi khách trực tiếp này của anh làm cho tức giận đến mức khuôn mặt lúc trắng lúc xanh. Nhưng ông ta không còn cách nào, chỉ có thể quay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play