"Tại sao ta phải cởi quần áo?" Vẻ mặt Viêm khó chịu, nhíu mày trừng mắt Ô Tư Mạn.
Viêm mảy may không hỏi Ô Tư Mạn tại sao lại ở đây? Ngược lại lại rối rắm về chuyện cởi quần áo, rất rõ ràng trong mắt của hắn cũng không có sự tồn tại của Ô Tư Mạn, thật đúng là say không nhẹ.
Có điều Ô Tư Mạn cũng chính là kẻ đầu sỏ gây nên. Tửu lượng của Viêm là bao nhiêu hắn đương nhiên biết, dù sao hắn cũng đã từng ở trong phủ của Vĩnh Hòa Thân vương tại Đại Yến một đoạn thời gian không dài, không ngắn, cũng không vui vẻ cho lắm.
Tầm mười chén rượu nho còn không đến nỗi khiến Viêm say ngã, nhưng nếu như trong đó lại bỏ thêm Hoàng ma chi vậy thì khác rồi.
Hoàng ma chi ngoại trừ có tác dụng gây tê, an thần, giảm đau, nếu bỏ thêm một chút vào rượu sẽ khiến người ta say nhanh hơn. Như vậy, khách nhân tại kỹ quán cho dù có tiêu tiền như nước như thế nào đi nữa cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Mỹ Nhân Tiêu được xem như là một tòa hắc điếm, Ô Tư Mạn biết mánh khóe của nơi này, nhưng vẫn lừa gạt Viêm đến hiển nhiên là có dụng ý khác.
"Viêm, y phục của ngươi bẩn, đương nhiên phải cởi ra", Ô Tư Mạn cười híp mắt nói, còn đưa tay chỉ chỉ vào mảng quần áo dính dầu mỡ trước ngực Viêm: "Thấy không?"
"A?" Viêm vẫn chau mày như cũ, giơ tay cầm lấy đầu ngón tay của Ô Tư Mạn nói: "Đúng là bẩn thật."
"Đúng rồi."
"Vậy cởi giúp ta đi." Viêm nói rồi giang hai cánh tay ra, chờ Ô Tư Mạn cởi giúp mình.
"Được." Ô Tư Mạn tháo đai lưng của Viêm ra, lại xốc cổ áo lên, kéo ra khỏi đầu Viêm.
Búi tóc được Viêm cột sau đầu đã có chút lỏng lẻo, tựa như cái đuôi thỏ xõa tung, vô cùng đáng yêu.
Viêm còn kéo băng vải được quấn trên cánh tay trái xuống, lộ ra thai văn Vu Tước đỏ tươi. Hắn cứ im lặng như vậy mà đứng trước giường, hoàn toàn không để tâm đến việc trên người mình chỉ còn lại một chiếc khố.
Trên tay Ô Tư Mạn ôm quần áo vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể cùng một chút mùi thịt nướng mà Viêm vừa mới cởi ra. Hắn cũng không thèm thu liễm ánh mắt giống như sói đói của mình một chút nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Viêm.
Hiện tại chỉ có bốn chữ "thèm chảy nước miếng" mới có thể hình dung biểu cảm của Ô Tư Mạn lúc này.
"Làm sao vậy?" Viêm cảm thấy bực mình ngáp một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Ô Tư Mạn. Giọt nước mắt trong suốt bởi vì ngáp mà sinh ra, dừng ở trên mi dưới muốn rơi mà không rơi được. Vùng da từ khóe mắt đến tai đều bị nung đỏ, giống như được bôi một lớp phấn hồng.
Bờ môi Viêm hơi hơi mở ra, bởi vì uống rượu mà huyết khí tràn đầy, cho nên màu môi cũng đậm hơn so với bình thường một chút, phảng phất giống như đã được trang điểm. Nhìn Viêm môi đỏ, răng trắng, thân thể lại gần như hoàn toàn trần trụi như vậy, Ô Tư Mạn có chút chịu không nổi, dục hỏa nổi lên cuồn cuộn.
"Viêm..." Ô Tư Mạn đang muốn tới gần.
"Tát Cáp, ta có việc muốn hỏi ngươi!" Viêm bỗng nhiên dùng ngôn ngữ Đại Yến nói: "Có phải ngươi đem chuyện ta có thai văn Vu Tước nói cho tên hỗn đản kia hay không?"
"Hả?" Ô Tư Mạn không chỉ nghe hiểu ngôn ngữ Đại Yến, mà còn có thể đọc viết trôi chảy. Nhưng khi nghe thấy Viêm gọi mình là "Tát Cáp", cùng với tiếng "hỗn đản" rõ ràng rành mạch kia, lông mày hắn không nhịn được nhướng lên một cái: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, người có thể đi theo bên mình hầu hạ ta thay quần áo, tắm rửa cũng chỉ có ngươi, ngay cả những chuyện Hoàng huynh của ta không biết... Ngươi cũng đều biết."
Viêm nói xong, thân thể có chút lung lay. Hắn đưa tay giữ lấy cổ áo Ô Tư Mạn, khí thế khiếp người nói: "Có phải ngươi nhận được chỗ tốt từ cả hai bên hay không? Hừ, chắc chắn là như vậy. Ngươi vừa là người hầu ở trong Vương phủ, là thiếp thân người hầu của ta, nhưng ngươi cũng là thám tử Tây Lương bên cạnh tên hỗn đản kia đúng không?! Nếu không, tên hỗn đản kia làm sao lại biết ta có thai văn Vu Tước... Biết chuyện ta có thể sinh con..."
Viêm tràn đầy oán khí, gọi tới ba lần "hỗn đản". Ngón tay hắn còn chọc chọc không ngừng về phía ngực của Ô Tư Mạn, lại còn nghi hoặc: "Tại sao lồng ngực của ngươi lại cứng như vậy, nhét đá vào trong đó sao?"
Nói xong Viêm còn thô lỗ lôi kéo vạt áo Ô Tư Mạn. Mặc dù nhìn thấy cơ ngực của Ô Tư Mạn như ý nguyện, nhưng có lẽ là do không nhìn thấy tảng đá nên có chút thất vọng, hắn còn tìm tới tìm lui.
Mắt thấy mặt Viêm đã sắp "hôn lên" ngực và bụng của mình, Ô Tư Mạn nắm chặt hai cánh tay của Viêm lại, giúp Viêm đứng thẳng người lên nói: "Thân vương điện hạ, ngài nói không sai, là ta bán đứng ngài. Đã được lợi từ chỗ ngài lại nhận được chỗ tốt từ vua Tây Lương."
"Quả nhiên là thế! Tát Cáp! Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!" Viêm nghe vậy lập tức nổi giận, nhưng hai cánh tay của hắn đều đã bị Ô Tư Mạn nắm chặt, không có cách nào giơ quả đấm lên.
"Ta không phải là một người hầu tốt, ngài chán ghét mà vứt bỏ ta là đúng, nhưng thưa điện hạ, vua Tây Lương cũng không phải là tên hỗn đản." Ô Tư Mạn cười làm lành nói: "Ngài cần phải nhớ kỹ, hắn là một người..."
"Hắn là một người rất xấu xa!" Viêm cướp lời Ô Tư Mạn, vẻ mặt tức giận nói: "Đầu tiên là hắn bội bạc! Đều đã thỏa thuận, giúp ta thảo phạt Cảnh Đình Thụy, kết quả hắn lại không xuất binh. Hắn còn... Hắn còn muốn bắt cóc Hoàng muội của ta, Nhu nhi muội muội đáng yêu biết bao, hắn là một tên cà chớn, quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Nằm mơ đi!"
"Ta không, không, điện hạ, hắn chưa từng nói muốn cưới Hoàng muội của ngài, người hắn muốn cưới là ngài, Thuần Vu Viêm."
"Ha ha, ha ha ha!" Viêm ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt cũng thiếu chút nữa là rơi xuống: "Điều này thật quá buồn cười."
"Buồn cười như vậy sao?"
"Đương nhiên, ta là một đại nam nhân, hắn muốn cưới ta thế nào?" Viêm nhíu mày nói: "Ta cũng chưa từng nghĩ tới việc phải sinh con, nếu là Khanh nhi thì còn tạm được."
Nghe Viêm mở miệng, ngậm miệng đều là Thuần Vu Ái Khanh, trong lòng Ô Tư Mạn tựa như uống hai cân giấm chua lâu năm, chua không chịu nổi.
Viêm không hề phát hiện ra, giọng điệu vẫn mang theo cay đắng như cũ mà nói: "Thế nhưng... Tát Cáp, hắn lại là Hoàng huynh của ta, rốt cuộc là tại sao..."
"Tại sao cái gì?" Ô Tư Mạn kiềm chế cơn ghen như dời sông lấp biển xuống, nhân cơ hội hỏi, thử dò xét nội tâm Viêm.
"Tại sao bọn hắn phải sinh ra ta?" Nếu không sinh ra ta, ta cũng không phải là Thuần Vu Viêm, không phải đệ đệ của Khanh nhi... Vậy thì tốt biết mấy." Viêm túm vạt áo của "Tát Cáp" đến mức nhăn thành một đoàn, giống như đang chất vấn lại giống như đang lầm bà lầm bầm, nhưng rất nhanh, Viêm đã cúi đầu xuống.
Có cái gì đó nong nóng, ươn ướt rơi vào trong cổ áo Ô Tư Mạn, dọc theo cơ ngực cứng như đá trượt xuống đến nơi càng sâu.
Viêm khóc.
Mà một giọt nước mắt nóng hổi này lại giống như đao nhọn đâm thẳng vào lòng Ô Tư Mạn. Hắn biết Viêm đối với huynh trưởng Ái Khanh rất quyến luyến, nhưng không nghĩ tới sẽ sâu như vậy.
Cũng khó trách, Cảnh Đình Thụy sẽ không để ý đến tình cảm hồi nhỏ, mà nổi lên sát tâm đối với Viêm.
Đây là một đoạn tình cảm nghiệt ngã, chém không đứt, nói không rõ.
Nhưng đến cuối cùng Cảnh Đình Thụy vẫn bảo vệ người mình yêu, tương thân tương ái cùng Hoàng đế Đại Yến, sau cùng người bị thương chỉ có mình Viêm.
Nhìn Viêm cúi đầu khóc không ra tiếng, Ô Tư Mạn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Viêm... Thật xin lỗi." Tại những vết thương chồng chất trong lòng Viêm, Ô Tư Mạn biết mình cũng có cắm một đao.
Viêm không trả lời bất cứ lời nào với Ô Tư Mạn, Ô Tư Mạn dịu dàng ôm đầu vai của hắn nói: "Bọn họ đều nói ta kế thừa "Thánh Vực giải tội", nửa người, nửa tiên, nửa trái tim. Có đôi khi ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ ta không có một trái tim hoàn chỉnh, cho nên không hiểu cái gì là tình yêu, không hiểu cài gì là đau lòng, nhưng hóa ra không phải như vậy..."
"Vào lúc Cảnh Đình Thụy nói cho ta biết, hắn đã "giết" ngươi, lòng ta rất đau, đau giống như muốn chết đi vậy. Ngay sau đó ta nghĩ bởi vì ta không xuất binh cứu ngươi... Không để đường rút lui cho ngươi, cho nên ngươi mới bị Cảnh Đình Thụy giết chết. Ta cảm thấy mình không phải là hậu duệ thần nữ gì cả mà căn bản chỉ là một tên ngốc. Ngốc đến mức rõ ràng đã thích ngươi, nhưng lại còn cố chấp cho rằng chỉ là đang thưởng thức ngươi, đồng thời muốn đạt được "Vô song kiếm quyết" từ trên người ngươi mà thôi.
Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mắt thấm vào trở nên đặc biệt sáng ngời, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Ô Tư Mạn hỏi: "Ô Tư Mạn, ngươi nói gì vậy?"
Ô Tư Mạn kinh ngạc đến ngây người, tại sao lúc này Viêm lại nhận ra hắn rồi? Hắn vừa mới thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình.
"Ôi, bên trong lỗ tai của ta cứ ong ong, ầm ĩ không ngừng, ta còn tưởng là ai đang lải nhải, thì ra là ngươi." Viêm xoa xoa lỗ tai của mình nói: "Làm sao mà ngươi lại chạy vào trong mộng của ta rồi? Tát Cáp đâu?"
"Ngươi không nghe rõ ư?" Ô Tư Mạn không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối. Còn có một điều hết sức rõ ràng, đó là Viêm nghĩ mình đang nằm mơ.
"Không có gì, hôm nay ngươi rất đẹp." Ô Tư Mạn âm thầm thở ra một hơi, vừa nãy mồ hôi lạnh đã toát ra đầy cái trán của hắn.
Viêm bỗng nhiên giơ tay, búng cái "chóc" lên trán Ô Tư Mạn: "Ngươi có thể tan biến được rồi, ta không muốn gặp ngươi, đổi Tát Cáp lại đây, vừa nãy ta còn chưa nói xong mà."
"Ai ~ Viêm... Ta cũng không phải là mây mù, làm sao có thể nói tan là tan được." Ô Tư Mạn ủy khuất xoa xoa chỗ mi tâm bị đỏ lên.
"Ô Tư Mạn! Ngươi bớt ba hoa với ta lại, khắp thiên hạ này ngươi là người khiến người ta chán ghét nhất, vậy mà còn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, quả thật là âm hồn bất tán..."
Viêm nắm quần áo Ô Tư Mạn mà kéo, định đẩy hắn ra, lại không nghĩ tới "xoẹt" một tiếng, tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Viêm lôi nửa miếng vải rách xuống, trên mặt tràn ngập hoang mang lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, bộ y phục này của ngươi vừa mới kéo nhẹ một cái đã bị rách rồi? Nó cũng thật là không chắc chắn."
Sau khi ném miếng vải kia về phía sau, hắn lại tiếp tục kéo một bên vạt áo khác của Ô Tư Mạn, cũng "xoẹt" một tiếng, vạt áo bị cứng rắn xé xuống.
Lực tay của Viêm rất lớn, bình thường bạt sơn khiêng đỉnh cũng không có vấn đề gì, hiện tại lại say đến đầu óc mơ hồ, càng không khống chế được sức lực.
Bạt sơn khiêng đỉnh: vác núi khiêng đỉnh, ngụ ý có sức mạnh to lớn.
Ô Tư Mạn cũng tùy ý Viêm say khướt, mãi đến lúc Viêm rốt cuộc cũng xé xong cái áo, tiếp đó lại nhìn chằm chằm vào nửa người trên trần trụi của hắn.
"Hừm." Viêm lộ ra một nụ cười hồn nhiên: "Nhìn không ra mấy khối thịt của ngươi được luyện cũng thật là rắn chắc nha."
Viêm vừa cười vừa vừa vuốt ve cơ bụng ngang dọc rõ ràng của Ô Tư Mạn. Ô Tư Mạn cầm tay hắn, vẽ nên một nụ cười xấu xa nói: "Cơ bắp trên đùi ta cũng rất rắn chắc, ngươi có muốn nhìn một chút không?"
"Phía dưới à?" Viêm duỗi tay ra, vừa mới đụng phải Ô Tư Mạn thì dừng lại: "Cái này không ổn lắm, nam nam thụ thụ bất thân!"
"Ta chưa từng nghe nói Đại Yến có câu nam nam thụ thụ bất thân. Viêm, không phải ngươi đang giả vờ say đó chứ?"
"Đương nhiên là có!" Viêm dừng một chút, hết sức bất mãn nói: "Tên Cảnh Đình Thụy kia luôn luôn thụ thụ bất thân cùng Khanh nhi... Dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, thật đáng chết!"
Nghe Viêm lại lần nữa nhắc đến "Khanh nhi", Ô Tư Mạn khẽ "chậc" một tiếng, đưa tay kéo búi tóc lắc tới lắc lui giống như đuôi thỏ của Viêm, buộc hắn phải ngẩng đầu về phía sau, rồi hôn lên.
Viêm không còn lẩm bẩm Hoàng huynh cùng Cảnh Đình Thụy nữa, nhưng hắn cũng choáng váng, mở to đôi mắt tràn ngập vẻ "vô tội", mãi đến lúc con mắt cảm thấy chua xót không chịu được mới bắt đầu chớp.
Viêm đối với việc hôn mà nói cũng không coi là lạ lẫm. Kiểu gì hắn cũng sẽ "vô ý" gặp được Cảnh Đình Thụy cùng Hoàng huynh len lén hôn môi. Nhưng nhìn thấy là một chuyện, mình bị hôn lại là một chuyện khác.
Dù thế nào cũng cảm thấy giấc mơ này quá mức chân thật, Viêm sững sờ tại chỗ, để mặc cho Ô Tư Mạn hôn chính mình. Ô Tư Mạn lại thong thả thưởng thức. Viêm có chút mơ mơ màng màng, hắn muốn hít vào, lại nếm được một hương vị khác.
"Hương vị" này càng giống như một loại cảm giác. Viêm cảm thấy trên mặt mình nóng hổi, thân thể cũng khô nóng, tựa như mới vừa từ trong nhà tắm bước ra, từ đầu đến chân đều "nóng hôi hổi".
"Nóng" đến mức Viêm sắp đứng không vững... Hắn không chút nghĩ ngợi nâng tay lên, kéo mạnh mái tóc màu bạc của Ô Tư Mạn, Ô Tư Mạn "A" một tiếng, rốt cuộc cũng buông tha cho hắn.
Viêm nghe được tiếng hít thở dồn dập, làm cho não hắn phát đau. Hắn đứng ở chỗ ấy trừng mắt Ô Tư Mạn, qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, tiếng hít thở dồn dập kia là đến từ chính mình.
Ô Tư Mạn đứng ở đằng kia, chỉ là mặt mày ẩn chứa nụ cười xuân, nụ cười này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại có một cảm giác vô cùng muốn ăn đòn.
"Ngươi...coi ta thành cái gì vậy?" Viêm nhấp nhấp bờ môi ướt át một cái rồi nói.
"Cái gì?" Ô Tư Mạn không hiểu ý Viêm.
"Đừng tưởng là ta không biết, vừa rồi ngươi muốn ăn ta." Biểu cảm của Viêm trở nên nghiêm nghị, chỉ vào Ô Tư Mạn mà kháng nghị: "Ta cũng không phải là thịt nướng, sao ngươi lại gặm như vậy? Đồ đáng ghét..."
"Hả?" Ô Tư Mạn tuy rằng chưa bao giờ chủ động hôn ai, nhưng kỹ xảo hôn môi cũng vẫn có, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là "gặm" thô bạo như vậy.
Đương nhiên, vừa nãy hắn có chút được một tấc lại muốn tiến lên một thước, bởi vì hắn muốn dựa vào nụ hôn này để dụ dỗ Viêm, tiến tới không ngủ không nghỉ... Nhưng hắn không nghĩ tới Viêm lại hung ác nắm chặt tóc của hắn, đầu tóc đau như kim châm khiến Ô Tư Mạn không thể không buông ra.
"Chính là gặm!" Viêm khẳng định mà nói: "Ngươi gặm khiến cả người ta không được tự nhiên, ngay cả tóc gáy cũng dựng hết cả lên."
Ô Tư Mạn chưa từng bị đả kích to lớn như thế, đang muốn thanh minh cho chính mình một chút, chợt thấy dáng vẻ mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt lại rưng rưng của Viêm, thì nhất thời tỉnh ngộ. Sở dĩ Viêm hiểu lầm hắn như vậy là bởi vì ánh mắt của hắn quá mức chấp nhất.
Loại bộ dáng dường như muốn đem Viêm hủy đi ăn vào bụng, chẳng trách Viêm sẽ hiểu lầm.
"Vậy ta không gặm ngươi nữa, chúng ta làm cái khác nha?"
"Cái khác?"
"Ví dụ như... cùng nhau tắm rửa?" Ô Tư Mạn nói: "Trên người ngươi đều là mồ hôi khó ngửi đúng chứ? Ta chà lưng giúp ngươi có được không?"
Viêm cúi đầu ngửi ngửi mình: "Ngươi gạt ta, ta chẳng những không hôi, mà còn có mùi thơm của thịt nướng nữa.!"
"Chuyện này..." Ô Tư Mạn nhất thời nghẹn họng, không nghĩ tới con mèo say này vẫn không dễ bị lừa.
"Như vậy đi, chỉ cần ngươi không gặm ta nữa, ta sẽ cho phép ngươi chà lưng cho ta." Viêm nói, rất lâu rồi hắn cũng chưa ngâm mình trong bể tắm.
"Ừ, ta cam đoan sẽ không gặm ngươi." Ô Tư Mạn mừng rỡ, gật đầu thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT