Một lát sau, khi đã ổn định cảm xúc, Đoạn Ninh Trầm lại chạy trở về, thở hồng hộc mà dò xét tiến đầu vào, hứng thú bừng bừng nói: “Tiểu Tự! Ngươi muốn đi nhà xí sao? Hình như tối hôm qua ngươi uống rất nhiều nước!”
Bùi Tự: “……”
Đoạn Ninh Trầm chỉ mặc một chiếc áo đơn, một thân mồ hôi nóng, chui vào, “Chậc! Ngươi không cần ngượng ngùng! Chúng ta đã là quan hệ cùng chung chăn gối, mắc gì phải ngượng ngùng xoắn xít? Tới tới tới, mặc quần áo vào! Ta ôm ngươi đi.”
Đoạn Ninh Trầm cầm áo bông cùng áo choàng đặt ở một bên.
Bùi Tự miễn cưỡng ngồi dậy, sợi tóc đen như mực uốn lượn mượt mà buông xuống trước ngực.
Đoạn Ninh Trầm tay mắt lanh lẹ khoác áo bông lên người y.
Bùi Tự rũ mắt, ngón tay lơ đãng phất qua ám túi trong người, xúc cảm cứng rắn —— nơi này đặt ám khí y dùng để phòng thân. Bởi vì quần áo bản thân rất dày nặng, nên sự tồn tại của nó khó có thể bị phát giác.
Cánh tay y vừa mới lọt vào tay áo, nháy mắt Đoạn Ninh Trầm đã phủ thêm áo choàng cho y, “Đừng cảm lạnh! Đừng cảm lạnh!” Cùng lúc đó lấy ra sợi tóc từ trong áo y.
Bùi Tự không nói gì, chỉ nghe Đoạn Ninh Trầm lại đắc chí: “Ta thực tri kỷ phải không? Ngủ chung với ta rất tốt nhỉ?”
Bùi Tự…… Không để ý đến hắn.
Đoạn Ninh Trầm ôm y ra lều trại, rời xa doanh địa, lựa chọn một cây đại thụ to lớn, giống như lúc trước, vẻ mặt chính trực nói: “Ngươi cứ đi! Ta sẽ không nhìn lén!”
—— đương nhiên là giả.
Bùi Tự cởi bỏ lưng quần, móc đồ vật kia ra, liền nhận thấy được ánh mắt nhìn lén bên cạnh, nhưng y lười quản.
Đoạn Ninh Trầm tự cho là đã ẩn nấp tốt mà nhìn cự vật Bùi Tự nắm trong tay, trong lòng càng thêm thương tiếc Bùi Tự, đặc biệt khi nhìn bộ dáng tựa hồ đã nghẹn rất lâu của y.
Hắn đột nhiên nói: “Tiểu Tự à, ta biết trước kia ngươi đã trải qua rất nhiều việc khiến nội tâm ngươi phong bế, không muốn mở rộng cửa lòng. Nhưng hiện tại ngươi có ta, ngươi có thể tin tưởng ta.”
Bùi Tự có lệ mà đáp lại: “Ừ.”
Lại nghe Đoạn Ninh trầm nói: “Cho nên buổi tối nếu ngươi mắc tiểu thì cứ trực tiếp đánh thức ta, không cần thẹn thùng!”
Bùi Tự: “……” Nhịn rồi lại nhịn.
Sau khi đoàn người thu thập đồ vật, liền lên đường.
Qua hai ngày, bọn họ đi tới ấp bình thành —— xem như một tòa thành trì của đại hình Tây Nam. Đoạn Ninh Trầm hẹn đường chủ giáo Thanh Long Thôi Văn tới đây, một là dò hỏi tình huống giáo phái bên kia, hai là để gã khám bệnh giúp Bùi Tự.
Gần cuối năm đây, người vào thành rất nhiều, quần người ma giáo rất không kiên nhẫn mà chờ đợi hơn phân nửa canh giờ, theo quy củ vào thành.
Theo ký hiệu lưu lại trên tường, bọn họ tìm được một người trong phái đang giả trang thành kẻ lang thang.
“Tiểu Thôi?”
Đối phương gật đầu, cung thanh nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ. Giáo chủ đi chuyến này có mạnh khỏe không?”
“Ta còn tốt. Chỉ là bọn họ bị đám tiểu nhân Dương Sơn phái kia bắt một lần, nhưng đã được ta cứu ra. Ngươi làm sao……”
Thôi văn thấp giọng: “Thuộc hạ bị người võ lâm minh theo dõi. Mấy phen cải trang, lúc này mới thoát khỏi bọn họ. Võ lâm minh kia gần đây cứ như bị tiêm máu gà, nơi nơi tìm tòi, bắt người chúng ta. Giáo chủ ngàn vạn lần phải chú ý!”
Mày rậm Đoạn Ninh Trầm nhíu lại, bất mãn hỏi: “Bọn họ lại phát điên cái gì?”
“Bởi vì chuyện hàng hóa bị quan phủ tra được, vừa hay cho bọn họ cái cớ đối phó chúng ta.”
Đoạn Ninh Trầm oán hận nói: “Ta sớm hay muộn sẽ tiêu diệt võ lâm minh!”
Thôi Văn nhìn hướng phố xá chung quanh ầm ĩ, nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện. Chúng ta đi nơi khác đi.”
“Đi!”
Bọn họ điệu thấp rời đi, nhưng không ai chú ý tới vài tên nhìn không chút nào tương quan với người đi đường, tâm chiếu bất huyên** liếc nhau, làm bộ vô tình đuổi theo đội ngũ bọn họ.
Nơi đây còn có phân bộ của Khinh Nhạc Giáo, nhưng vì bảo đảm vạn nhất, bọn họ cẩn thận tuyển một khách điếm bình thường.
Đoạn Ninh Trầm ôm Bùi Tự từ trên xe ngựa xuống, đã bị Thôi Văn tiến tới hài hước mà đánh giá.
“Vị này chính là nam tử giáo chủ thích à? Tư sắc đích xác không tồi, có thể nói là tuyệt sắc.”
Nghe người khác khen Bùi Tự, Đoạn Ninh Trầm so với bản thân khen còn muốn cao hứng hơn, hắn đắc ý dào dạt nói: “Đó là đương nhiên rồi! Tiểu Tự nhà ta là người đẹp nhất thiên hạ!”
Bùi Tự mặt vô biểu tình.
Hoàn cảnh nơi này không tính là tốt, trong phòng đều mang theo hơi thở mốc meo ẩm ướt.
Đoạn Ninh Trầm đặt Bùi Tự lên ghế, mở cửa sổ ra, quay đầu nói với Thôi Văn: “Ngươi giúp Tiểu Tự xem bệnh. Thân thể y thật không tốt, tứ chi thường xuyên lạnh lẽo.”
Nghe vậy, Thôi Văn nói với Bùi Tự: “Thỉnh công tử vươn tay, để ta xem mạch giúp ngươi.”
Bùi Tự cũng không sợ khả năng gã chẩn bệnh ra kết quả khiến y bại lộ, thản nhiên mà vươn tay.
Hai ngón tay Thôi Văn đặt trên mạch đập của y, mày dần dần nhăn chặt.
Đoạn Ninh Trầm cũng nhìn qua, thấy Thôi Văn tiếp xúc da thịt Bùi Tự, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không nói cái gì, chờ kết quả chẩn bệnh.
Sau một lúc lâu, Thôi Văn thu hồi tay, dò hỏi: “Công tử…… Khi còn bé đã từng chịu lạnh nghiêm trọng?”
Bùi Tự nhàn nhạt đáp: “Vào mùa đông khi còn nhỏ té vào nước.”
Đoạn Ninh Trầm tức khắc nổ tung, nôn nóng hỏi: “Mùa đông rớt vào trong nước? Đây là chuyện như thế nào?”
“Không cẩn thận trượt chân.”
Đoạn Ninh Trầm lại không tin, “Không có khả năng? Ngươi nói cho ta, có người hại ngươi phải không?!”
Thôi Văn đánh cái thủ thế, ý bảo Đoạn Ninh Trầm tạm thời đừng nóng nảy, lại tiếp tục nói: “Không chỉ có như thế, có phải công tử hằng năm chịu lạnh, ăn không đủ no?”
“Ừ.”
Thôi Văn thở dài một hơi, nói với Đoạn Ninh Trầm: “Đó chính là. Vị công tử này đã hàn khí tận xương, bệnh nguy kịch. Chỉ sợ……”
“Chỉ sợ cái gì?” Đoạn Ninh Trầm gấp giọng hỏi.
Thôi Văn còn không kịp mở miệng, Bùi Tự liền đạm thanh tiếp lời: “Chỉ sợ thời gian không còn nhiều lắm đi?”
Thôi Văn im lặng cam chịu.
Đoạn Ninh Trầm lại là không thuận theo, bắt được cổ áo Thôi Văn, mắt đỏ lên, reo: “Ta mặc kệ! Ngươi không tiếc hết thảy đại giới cũng phải chữa khỏi cho Tiểu Tự! Để y sống lâu trăm tuổi!”
Thôi Văn một lời khó nói hết, đối mặt với Đoạn Ninh Trầm khó được có lúc thất thố, chỉ có thể nói: “Thuộc hạ…… Chắc chắn sẽ làm hết sức.”
Bùi Tự nhíu mày xem xét Đoạn Ninh Trầm.
Vì sao ma đầu này lại kích động như vậy?
** tâm chiếu bất huyên: lòng hiểu nhưng không nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT