Cô rất mệt, thật sự mệt, chỉ muốn cứ ngủ như thế này... Nhưng, cô nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.
"A Hựu..."
Là tiếng của Lam Tử Ngưng...
Trong lòng cô dâng lên cơn ớn lạnh, có loại đau đớn như muốn bộc phát ra khỏi cơ thể, cô dường như nghe thấy tiếng mạch máu và nội tạng mình xé rách. Cô ngước mắt lên nhìn, ánh sáng hơi chói mắt, xung quanh tối đen, chỉ có một tia sáng chói lọi bắn thẳng tới.
"A Hựu, em ở đâu..."
Trong cơn mê man, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói có chút bay bổng, như thể truyền đến từ một phương xa. Cô đưa tay lên chặn ánh sáng chói lóa kia lại, mở mắt chăm chú tìm kiếm, trong phút chốc, ngay cả nguồn sáng duy nhất cũng biến mất, xung quanh chỉ còn lại bóng tối.
Tức thì, cô đánh mất phương hướng...
"Kha Hựu, em ở đâu..."
Cô đột nhiên xoay người, vô thức dần dần đến gần hướng Lam Tử Ngưng.
Trong bóng tối vô tận, một tia sáng đột nhiên sáng lên.
Giữa vùng ánh sáng, một bông anh túc tuyệt đẹp và mê hoặc lặng lẽ nở hoa...
Phút chốc, nội tạng của cô như bị một sợi chỉ trói chặt, hô hấp gần như đình trệ.
Người phụ nữ giữa ánh sáng, lặng lẽ đứng cách đó không xa, ánh sáng bọc quanh nàng thành một vầng hào quang mờ nhạt. Một chiếc váy dài bằng lụa sa tanh màu đỏ thắm, mái tóc xoăn đen nhánh xõa dài từ khuôn ngực xinh đẹp đến eo thon, uốn lượn một đường cong yêu kiều. Đôi mi ẩm ướt của cô ấy nhẹ nhàng rủ xuống, tạo thành một hàng bóng trên khuôn mặt trắng trẻo và hoàn mỹ. Một giọt nước mắt óng ánh đọng trên chiếc cằm nhọn, nỗi sầu thương khiến đôi môi đỏ mọng càng nổi bật, quyến rũ tâm hồn người...
Trước mắt Lam Tử Ngưng cười rưng rưng rơi lệ, lông mi hơi nhướng lên, đưa tay ra, giọng nói mê hoặc lại vang lên: "Kha Hựu, tôi đang chờ em."
Ánh mắt chạm nhau, cô chợt cảm thấy có chút đau khổ, chưa kịp nhận ra thì cô đã chậm rãi tiến lên, tay đan vào nhau. Cô nhẹ nhàng nâng tay chạm vào dòng nước mắt lành lạnh, lông mi của nàng cũng ươn ướt. Lặng lẽ và âm thầm, nhìn ánh mắt Lam Tử Ngưng lấp lóe trong bóng tối gần trong gang tấc, nhưng lại khiến cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, từ lòng bàn tay truyền đến lồng ngực...
"Con đang làm gì đó!"
Trong đầu cô như có một tiếng nổ, mọi suy nghĩ của cô đều tan thành từng mảnh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn về tiếng tiếng chất vấn nghiêm khắc vang lên, là Lão đầu.
Vẻ mặt của ông ấy càng thêm xanh mét: "Con nhìn cho rõ, cô ta là ai!"
Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô quay đầu, nhìn người bên cạnh.
Lam Tử Ngưng vẫn đang cười, nụ cười vô cùng kiêu hãnh nhưng lại rất dịu dàng, nàng cúi đầu hôn, nhẹ nhàng nói: "Kha Hựu, em xem..."
Cảm nhận được nụ hôn lạnh lẽo khắc trong tầm mắt, trong lòng bất chợt dâng lên một hồi sợ hãi. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô đã ở trên bãi biển, chính là bãi biển ở đêm định tình kia. Có tấm thảm đỏ trải thẳng đến một gian chòi nhỏ được trang trí bằng hoa và lụa trắng.
"Kha Hựu... Gả cho tôi..."
Lúc này cô chỉ cảm thấy cả người run lên, cô cố gắng lắc đầu, lại chỉ có thể để Lam Tử Ngưng dắt đi. Cô nghĩ cứ để nàng dẫn đi như vậy luôn đi.
"Đinh Tiểu Tuyên!"
Trong phút chốc, tiếng quát giận dữ của Lão đầu giống như sóng lớn cuồn cuộn trong biển đen, lập tức nuốt chửng chút hy vọng xa xỉ cuối cùng. Cô dùng khóe mắt nhìn người bên cạnh mình, nhưng trong vài giây, nước mắt của cô lại rơi xuống. Cô dường như cảm thấy mình đột nhiên trở thành người ngoài cuộc, bị cô lập khỏi khung cảnh lộng lẫy như vậy, mọi màu sắc mờ dần trong mắt cô, và mọi tri giác đều tuột khỏi ngón tay.
"Kha Hựu..."
"Đinh Tiểu Tuyên!"
"Kha Hựu..."
Con đường này sẽ không bao giờ kết thúc, làm thế nào cũng không thể đi đến cùng! Nàng là ma quỷ! Đối với cô đơn giản là cực hình mà thôi! Cho dù ở gần trong gang tấc, cô cũng phải dùng sức đẩy nàng ấy ra! Cô nhanh chóng rút tay về và mạnh tay đẩy nàng ấy ra!
Tách...
Một giọt như máu, hết sức xinh đẹp.
Trong không khí, có thể nghe thấy tiếng tim vỡ vụn...
"Kha Hựu... Em không cần tôi nữa à..."
Sự run rẩy trong những lời nói đó như một lời cầu xin khó tin và thận trọng. Dây cung kéo chặt cuối cùng cũng đứt, cô không thể chịu đựng được nữa, cô muốn chị ấy, cô muốn liều mình bảo vệ chị ấy, cô muốn vươn tay nắm lấy thứ gì đó, nhưng đều vô ích.
Bóng tối nhấn chìm mọi thứ xung quanh trong giây lát, chỉ để lại dư âm vang vọng từ tiếng thút thít của cô. Cô rơi xuống vực sâu vô tận trong tư thế tuyệt vọng, cả người như chìm xuống đáy vực, cứ như bị ai cắt cổ. Cô muốn hét lên, cô muốn gọi tên người ấy một lần nữa, nhưng cô không thể phát ra âm thanh.
Chỉ có thể thở gấp, thở kịch liệt, cả người như bị một bàn tay to bóp nát, nội tạng đau đớn. Ý thức của cô dần dần mờ mịt, mọi thứ xung quanh cũng dần dần rời xa, ngay cả không khí cũng trở nên hơi loãng đi, khiến cô không thể thở nổi. Như dùng hết sức lực, cuối cùng cô mạnh mẽ gầm lên một tiếng: "Lam Tử Ngưng!"
Trời đất mịt mờ... Bầu trời đen kịt tan thành vô số mảnh, lao thẳng về phía cô.
Khô khốc khóe mắt không có nước mắt, chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng.
Kha Hựu chậm rãi mở mắt, từ mê mang đến sáng tỏ, lại đến mệt mỏi và đau đớn. Mơ hồ nhớ rằng trước khi ngất đi, bàn tay đã bị người bên cạnh nắm giữ rất chặt. Nhìn xuống, trên cánh tay vốn dĩ trắng nõn của Lam Tử Ngưng lại tím đen đâm vào mắt Kha Hựu. Kha Hựu ngước mắt lên, thấy một đôi mắt đen láy cũng đang nhìn mình chăm chú.
Đôi mắt kia đỏ ngầu, nhưng vào lúc này, lại giống như giữa nơi sa mạc tìm được ốc đảo, trong cơ mệt nhọc cũng tràn đầy hi vọng.
Ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi rả rích, hạt mưa đập vào kính cửa sổ sát đất, chiếc đồng hồ treo tường trên tường đang tích tắc, bình nước biển trên giá treo cũng đang lặng lẽ chảy. Căn phòng rất yên tĩnh, những giọt nước mắt của Lam Tử Ngưng lặng lẽ rơi trên má, tóc và gối đều ướt đẫm. Khuôn mặt gầy gò của Lan Zining đầy yếu ớt, khàn khàn cười nói: "Tôi vẫn luôn ở đây."
Chưa bao giờ khao khát một người như thế này.
Cho dù nàng là độc sào, cho dù nàng là ác quỷ, cho dù thực tế đang ăn mòn tình yêu này từng chút một. Dù khi lưỡng lự, hụt hẫng, hối hận, không cam lòng, hay thậm chí phẫn uất với sự trêu cợt của số phận, cô vẫn không thể kiềm chế suy nghĩ muốn đến gần, bảo vệ nàng, thích nàng, và yêu nàng!
Thậm chí, dù người phụ nữ này sẽ đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan, cô cũng không hề hối hận hay tiếc nuối. Tuy nhiên, tình yêu mà mang theo mục đích đã định sẵn sẽ tràn ngập tổn thương, cô biết mình còn mang trong mình sứ mệnh gì, và cô biết rằng cô sẽ không vì tình yêu từ bỏ tín ngưỡng của mình. Đối với tình yêu, cô không có tư cách nói ra miệng.
Những nụ hôn choáng ngợp rơi xuống chân mày, chóp mũi và môi của Kha Hựu, Lam Tử Ngưng áp vào trán Kha Hựu và lẩm bẩm: "Kha Hựu, tôi yêu em."
Nhất thời, Kha Hựu cảm thấy tim đau như thắt lại, cơn đau rất dữ dội, Kha Hựu cứng ngắc ngẩng đầu nhìn nàng. Khuôn mặt tái nhợt của nàng khiến trái tim Kha Hựu tan thành từng mảnh.
Cô không biết tại sao người phụ nữ này lại ngu ngốc như vậy, biết rõ cô là nằm vùng, biết rõ cô chỉ đang lợi dụng mình, lừa dối mình, thậm chí là phản bội... Dù trái tim tan nát, dù biết mọi chuyện về cô, nàng vẫn yêu...
Lam Tử Ngưng mừng đến mức giọng nói đều run rẩy: "Tôi muốn cho em một ngôi nhà, cho chúng ta một ngôi nhà..."
Kha Hựu run lên, đột nhiên nhướng mắt, không thể không đón ánh mắt sâu thẳm của Lam Tử Ngưng, chớp chớp mắt, Kha Hựu muốn cười một chút, nhưng không thành. Làm sao còn có nhà được nữa...
Phụ Như Lai phụ cả khanh...
Đã đến lúc phải đi rồi đúng không? Nhiệm vụ đã thất bại. Ở lại đây để làm gì nữa? Sống không được, chết không xong...
Cơ thể Kha Hựu đột ngột rụt lại, Lam Tử Ngưng cảm thấy sự căng thẳng của cô, trái tim đau như bị kim đâm vào. Nàng sợ Kha Hựu sẽ phanh phui nỗi đau đã cố tình che đậy.
Lam Tử Ngưng tiếp tục lừa dối bản thân, một giọng nhè nhẹ vang lên bên tai Kha Hựu: "Em muốn tổ chức đám cưới của mình ở đâu? Trên biển? Ở nhà? Hay nước Anh? Chúng ta không mời ai hết, chỉ hai chúng ta thôi, và mang theo Tiểu Bì nữa. Được không?"
Phải rồi, may mắn thay là có nó, nếu không, thực sự không tìm thấy thứ gì chưa từng thay đổi. Trong sự bất lực vô bờ bến phía trước, sự tự lừa dối bản thân của Lan Zining đã biến thành một loại đau khổ vô tận, Kha Hựu lắc đầu cười khổ.
Lan Zining không nhúc nhích, cũng không để bụng, cứ ôm cô như thế, ngẩng đầu hôn lên vành tai của Kha Hựu. Trên mặt Lam Tử Ngưng nở nụ cười nhưng mang hương vị ảm đạm và buồn bã. Nàng nói: "Sống chết có nhau, vĩnh viễn không chia lìa".
Cho em ấy một lời hứa, cho em ấy một sự đảm bảo, cho em ấy một cơ hội để đi theo mình, không được từ bỏ em ấy, không được để vuột mất em ấy.
Lời hứa hẹn này quá hấp dẫn, nó khiến Kha Hựu nhất thời mất đi lý trí. Nàng nhẹ nhàng xoa tay Kha Hựu, hơi nóng trong lòng bàn tay khiến Kha Hựu kinh ngạc. Có nên cho nàng biết rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, có nên đánh thức nàng không?
Đúng vậy, cô nên là một đao phủ máu lạnh, mặc cho nước mắt lăn dài trên má nàng và chảy thành sông, mặc cho nàng có khóc lóc van xin thế nào, thì cô cũng nên vững như một tảng băng, không để bị lay động. Kha Hựu quay mặt đi, lạnh lùng thì thào: "Có nhiều thứ, ngay từ đầu đã là giả..."
"Tôi thực sự không quan tâm việc em lừa tôi đâu..."
Không thể giả vờ được nữa, sự kiên cường giả tạo mấy ngày nay bị đánh vỡ trong chớp mắt này. Lan Zining mặc sức nức nở như một đứa trẻ:
"Em ánh sáng hay bóng tối, tôi đều không quan tâm. Dù em là kẻ phản bội hay nằm vùng, dù là ai cũng được, chỉ cần em yêu tôi, tôi không quan tâm... Tôi không quan tâm!"
Kha Hựu lắc đầu nguầy nguậy, dùng hết sức đẩy nàng ra, "Tôi chưa từng yêu chị."
Lam Tử Ngưng từ phía sau ôm lấy cô gái, cái người miệng lòng bất nhất kia, nhịn không được nghẹn ngào, nàng khóc đến khản cả cổ, khóc đến mức toàn thân run rẩy: "Em nói dối! Hãy nói với tôi là em đang gạt tôi đi!"
Quay lưng về phía cô, nước mắt Kha Hựu chảy dài. Đúng vậy, em đang gạt chị. Tên em là Đinh Tiểu Tuyên. Khi yêu chị, em chỉ là Đinh Tiểu Tuyên.
Âm thanh này đã bị cô che giấu rất lâu, rất lâu... lâu đến nỗi cô đã quên mất. Hóa ra, lúc đầu khi yêu nàng, đau lắm, nhưng dần dần, không còn đau nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT