"Kha Hựu!"

Không quan tâm đến mấy họng súng nhắm vào mình, Lam Tử Ngưng đẩy người đàn ông mặc đồ đen đang chặn trước Kha Hựu ra. Tầm nhìn của nàng bắt đầu mờ đi, nàng ngồi xổm xuốngn ôm lấy Kha Hựu đã ngất xỉu vào lòng.

"A Hựu! A Hựu!"

Lam Tử Ngưng run rẩy đưa tay véo cô, nhưng chỉ có một tiếng rên nhỏ nhẹ đáp lại.

"Kha Hựu... Kha Hựu... Em tỉnh lại đi!"

Một người đến trước cửa và nói nhỏ với Lam Tiêu Mạc: "Mạc ca, cớm muốn đi vào trong, nói rằng có người đã báo cảnh sát."

Lam Tiêu Mạc không nói chuyện, lông mày không giãn ra, khóe mắt cũng không nhúc nhích, chỉ vào một người, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh cả người.

"Mày ra đó xem một chút."

Gã ta cười lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lam Tử Ngưng: "Tao sẽ cho mày một bất ngờ lớn nhất trước khi mày chết, cho nên..."

Gã ngẩng đầu ra hiệu: "Mang một thùng nước vào, đừng để món quà của tao chết rồi."

"A Hựu... Tỉnh lại đi, nhìn tôi một chút đi!"

Trong lời nói của Lam Tiêu Mạc có chuyện gì đó, nhưng giờ phút này nàng không muốn nghĩ đến. Qua chừng hai phút, Kha Hựu vẫn không phản ứng gì cả. Lam Tử Ngưng lúc này, muốn nghe giọng nói của Kha Hựu hơn bao giờ hết, cho dù chỉ là một chữ cũng được.

Không lâu sau, một người mặc đồ đen xuất hiện, tiếng va chạm từ xa đến gần. Trên tay hắn là thùng sắt đầy nước đá, tiếng đá cục va vào thùng sắt nghe rõ ràng. Lam Tử Ngưng đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện toàn là thù hận.

Tuy nhiên, hắn ta không thèm quan tâm, trực tiếp nhấc xô sắt đổ về hướng hai người. Lam Tử Ngưng theo bản năng ôm lấy Kha Hựu, vòng tay ôm chặt đầu cô và dùng lưng chặn lại. Dòng nước lạnh buốt giá đó tạt thẳng vào người nàng.

Lam Tử Ngưng hôn lên mặt Kha Hựu, một vài sợi tóc dài đen nhánh chảy xuống trán, làm ướt khuôn mặt tái nhợt của cô.

"A Hựu."

"Ừm..."

"Kha Hựu!"

Trái tim đang treo lơ lửng của Lam Tử Ngưng đột ngột rơi xuống, nàng vươn tay nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, gương mặt lạnh ngắt áp vào mặt Kha Hựu. Nàng thật sự cảm thấy sung sướng muốn khóc.

Cho đến lúc này, Kha Hựu vòng hai tay qua eo Lam Tử Ngưng, chắp tay sau lưng nàng, ôm nàng chặt hơn nữa.

Lam Tử Ngưng buông tay ra, giọng nói run run đến nàng cũng không thể nhận rõ: "Em thế nào rồi?"

Kha Hựu cố gắng qua loa, "Em không sao, chỉ là trật khớp tay thôi."

"Cố lên, chịu đựng, một lát, chịu đựng một lát là được."

Lam Tử Ngưng cắn răng, tay từ từ đưa lên, chạm đến khớp xương thì dùng sức đẩy, lại có thêm một tiếng "cộp", cơ thể Kha Hựu bất giác siết chặt.

Cắn chặt môi dưới, Kha Hựu co rụt người thật chặt, ngay cả tiếng rên rỉ đều bị giữ lại trong cổ họng, không chút phát ra một tiếng nào... Cho đến khi bàn tay bị trật khớp được nối lại, cô chạm vào mái tóc ướt đẫm của Lam Tử Ngưng.

"Đừng ngốc như vậy... Em thật không đáng để chị làm như thế..."

"Đừng nói nữa."

Giọng Kha Hựu không lớn, nhưng lời nói của cô ấy như một tiếng sét đánh thẳng vào tim Lam Tử Ngưng. Nàng lắc đầu phủ nhận, lúc này nàng không muốn nghe những lời xui xẻo của cô, trái tim nàng đang kháng cự, chống lại cái gọi là sự thật.

Nàng cúi đầu, nước mắt chảy dài trên mu bàn tay của Kha Hựu: "Vì có em, tôi mới có động lực sống tiếp."

Lam Tiêu Mạc nhìn hai người, cười càng vui vẻ hơn. Gã duỗi tay ra nhận lấy điện thoại đàn em đưa tới, cười hỏi: "Nghe chưa? Em gái cưng của mày, có vẻ tuyệt vọng rồi?"

Điện thoại được mở loa ngoài, giọng nói lãnh đạm của Lam Tiêu Tần vang vọng trong phòng: "Thì sao?"

"Giao lô hàng Thái Lan đó ra."

"Có thể, để Tử Ngưng trở về."

"Mày đang nói đùa?"

Lam Tiêu Mạc đột nhiên bước tới, gã kéo mạnh tóc Lam Tử Ngưng lên: "Có muốn xem một chút không. Tính mạng em gái mày ở trong tay tao đó, giở trò gian với tao, mày có biết hậu quả sẽ thế nào không."

Lam Tử Ngưng bị đau nhưng không ra tiếng, cơ thể và tâm trí kiệt quệ cộng thêm luân phiên giày vò đã phóng đại cơn đau vô hạn. Nàng bị buộc phải ngửa đầu mà chỉ mỉm cười điến thoại, nói: "Anh à, em không sao."

Kha Hựu chống đỡ mặt đất, nắm lấy tay Lam Tiêu Mạc và cố gắng bẻ nó ra, nhưng lúc này cô ấy không còn chút sức lực nào cả.

Đầu dây bên kia im lặng kéo dài, cuối cùng mới lên tiếng: "Em ấy mà không quay lại, tôi cũng không thể đến lấy lô hàng. Mật khẩu kho ở chỗ tôi, nhưng chìa khóa là ở chỗ em ấy."

Cuộc giao dịch giữa Lam Tiêu Tần và Hạo lão vô cùng bí ẩn, không ai biết hàng hóa của anh được cất giấu ở đâu. Lam Tiêu Mạc tìm kiếm hai ngày, nhưng không có tin tức gì cả. Dù ngày đó đã đưa đĩa chứa virus đến Lam thị nhằm tấn công máy tính của Lam Tiêu Tần, vẫn chỉ có thể lấy được một ít tin tức. Chỉ biết rằng đợt hàng đó, Lam gia bỏ ra vốn lớn, vẫn không có manh mối về địa điểm lấy hàng. Do dự một lúc, Lam Tiêu Mạc mới nói: "Mày có vẻ hơi ngây thơ nhỉ?"

"Vậy thì, cậu sẽ không bao giờ lấy được lô hàng đó nữa, cũng không có cơ hội, tiếp cận tôi. Nếu lần này không giết được tôi, thì cứ chờ xem tôi giết cậu như thế nào."

Bất kể đó là cái cớ mà Lam Tiêu Tần đưa ra để cứu mạng Lam Tử Ngưng, nhưng vì lấy được hàng, Lam Tiêu Mạc do dự. Dù sao Lam Tử Ngưng ở trong tay gã, cuối cùng đều sẽ giải quyết xong hai anh em nó.

Hừ một tiếng, Lam Tiêu Mạc hất Lam Tử Ngưng ra: "Mày muốn chơi? OK. Tao sẽ tiếp đãi nó chu đáo."

"Lấy chìa khóa rồi tôi sẽ đích thân giao hàng tới. Đương nhiên, nếu cậu muốn lấy lô hàng đó thì trước đó, tôi muốn cậu đảm bảo Tử Ngưng bình an vô sự."

Không hề báo trước, "bằng" một tiếng, Lam Tiêu Mạc bắn một phát sát bên chân Lam Tử Ngưng, sau đó gã đập mạnh chiếc điện thoại trên tay xuống đất.

"Tao không có thời gian để chơi đùa với tụi mày. Bây giờ đi ngay, trở về lấy chìa khóa."

Lam Tử Ngưng đột nhiên đứng lên, trong mắt lóe lên tia khinh thường, "Chỉ cần Kha Hựu không sao, tôi sẽ làm theo lời cậu nói."

Khẽ khịt mũi xem thường, Lam Tiêu Mạc ra lệnh, "Mang nó đi, cho nó một căn phòng."

Lam Tử Ngưng hất người đang nắm cánh tay mình ra: "Tiền đề là Kha Hựu phải lại ở cùng tôi, rõ ràng bây giờ em ấy không còn sức để lên đường. Cởi xích cho em ấy, cho tôi thuốc và băng gạc."

"Mạc ca, cảnh sát là do con nhỏ kia đưa tới. Người đã bị chúng ta chặn lại, có cần phải báo một tiếng với đội trưởng Ngô không?"

Sau khi nghe xong, Lam Tiêu Mạc cười một cách ngạo mạn, liếc mắt nhìn Kha Hựu: "Mày muốn ở bên nó, tao chiều mày. Còn nữa, bạn của chúng mày trở về rồi. Có lẽ để chúng mày gặp mặt một lát thì sẽ thú vị lắm đây."

Tiểu Hoa!

Tâm trạng Kha Hựu nhất thời không bình tĩnh được, tai ù đi.

"Trò chơi này, càng ngày càng thú vị."

Hài lòng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Kha Hựu, Lam Tiêu Mạc quay người bước ra khỏi phòng: "Nếu như... đến khi kết thúc cuộc chơi, không thấy được lô hàng đó, tao sẽ đích thân tiễn tụi mày lên đường."

Lam Tử Ngưng mím môi không nói, cuộc nói chuyện giữa gã và thuộc hạ đã cho nàng hiểu rõ tình hình hiện tại. Ngay cả cảnh sát địa phương cũng dám ngăn cản, thế lực của gã ở đây không thể coi thường. Mặc dù đã rất mệt mỏi, Lam Tử Ngưng vẫn hờ hững liếc nhìn gã, nắm lấy tay Kha Hựu, bị áp giải đến một tầng hầm khác.

Nhìn thấy gần đến nơi mà mình đã bị giam giữ trước đó, Kha Hựu đột nhiên nắm chặt tay Lam Tử Ngưng đăng đỡ trên hông mình.

"Sao vậy?"

Trong không khí đang lan tỏa khắp một mùi đặc trưng của động vật, Lam Tử Ngưng bỗng nhiên hiểu được nỗi lo lắng của Kha Hựu, bí mật vỗ nhẹ vào eo cô để ra hiệu rằng mình không sao.

Bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh làm người ta kinh sợ, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu khô lớn. Kha Hựu lo lắng rằng Lam Tử Ngưng sẽ lên cơn hen suyễn vào lúc này, lo lắng nhìn phản ứng của nàng. Mãi cho đến khi có tiếng khóa cửa, Kha Hựu mới dần cảm thấy nhẹ nhõm.

"Là chị sao?"

Trong phòng rất tối, không có nguồn sáng, âm thanh đột ngột vang lên có vẻ hơi quái dị.

Kha Hựu sững sờ, kia là tiểu Hoa, cô thấp giọng hỏi: "Tiểu Hoa... em còn ổn chứ..."

Tiểu Hoa!

Trong tầng hầm ngầm yên tĩnh im ắng, không biết qua bao lâu, nàng đã có một thoáng hoảng hốt.

Như không phải bởi vì nó, Kha Hựu sẽ không bị Lam Tiêu Mạc bắt tới đây nhận hết giày vò!

Nhưng lý do gì khiến thái độ của nó thay đổi như vậy?

Không dám nghĩ sâu, Lam Tử Ngưng đỡ Kha Hựu, lần mò vách tường dựa vào ngồi xuống.

Tiểu Hoa nghe thấy không chỉ có tiếng bước chân của một người, liền không nhúc nhích, vẫn là ngồi tại chỗ. Nàng không cách nào tha thứ cho Lam Tử Ngưng, cũng không muốn làm liên lụy Kha Hựu, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói:

"Đây là Đôn Hoàng, nhà ở trên núi, bên trong bên ngoài đều có người. Thừa dịp chúng không cảnh giác với tôi, trốn đi hai ngày, nhưng cảnh sát đi cùng tôi vừa rồi vẫn bị chúng bắt giữ." Tiểu Hoa dừng một chút: "Tôi đã cố gắng hết sức."

Hóa ra là ở Đôn Hoàng, trên núi dễ phòng thủ, khó tấn công, cho nên Lam Tiêu Tần dù biết mình ở đây cũng không dám hành động hấp tấp.

Lam Tử Ngưng không nói, dựa lưng vào bức tường đá, quần áo ướt sũng dính vào người, cảm giác ớn lạnh trong tầng hầm lạnh lẽo lan khắp người. Cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng nàng vẫn kéo tay áo lên, để tránh nước cũng làm ướt Kha Hự, lúc này nàng mới ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, để đầu cô tựa vào ngực mình.

Nàng thận trọng chạm vào vết thương đỏ sậm sau lưng Kha Hựu, vặn lọ thuốc ra, dùng ngón tay bôi thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương cho cô.

Mặc dù động tác của Lam Tử Ngưng rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Kha Hựu ậm ừ một tiếng, cắn răng ưỡn thẳng lưng.

"Kiên nhẫn một chút, một hồi là xong rồi."

Cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh nơi đầu ngón tay, những giọt nước mắt mà Kha Hựu đã chịu đựng bấy lâu nay thực sự tuôn ra. Cô biết rằng một nửa người của Lam Tử Ngưng đã ướt, nàng vốn có thể không bị đói và bị rét ở nơi này, nhưng việc đã đến nước này, bây giờ cô không thể làm gì được, đành phải phải kéo tay nàng để lên bụng, vén áo đặt tay nàng lên da thịt mình.

Lam Tử Ngưng giật mình, nhanh chóng rút tay ra, ôn nhu an ủi: "Tôi không lạnh, em đừng lo lắng."

Bóng tối bao trùm lên mọi nét mặt của cô, những giọt nước mắt mặn chát rơi trên những vết thương nhỏ kia, Kha Hựu khóc đên đôi vai run lên. Trước tới nay cô chưa bao giờ bất lực như vậy.

Lam Tử Ngưng nhẹ ôm lấy cô, ôm cô vào lòng, lẫn nhau âu yếm: "Ngủ một giấc đi, chúng ta phải tiết kiệm sức lực."

Lam Tử Ngưng vén tóc Kha Hựu và cài thiết bị theo dõi vào ốc tai của cô ấy: "Nó sẽ khám xét cơ thể tôi, nên đặt ở chỗ em, chờ Tiểu Tần đến cứu chúng ta."

Tiểu Hoa im lặng hồi lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp, cảm xúc dâng trào trong lòng: "Cái chết của chị gái tôi... có liên quan gì đến cô không?"

Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, Lam Tử Ngưng định nói gì đó, bị hai ngón tay của Kha Hựu chặn lại nhưng nàng vẫn cố chấp nói:

"Có liên quan. Chị gái cô đã chết vì cuộc chiến giữa tôi và Lam Tiêu Mạc. Cô có thể hận tôi. Và cô cũng đã làm vậy, bằng không, chúng ta sẽ không ở đây."

Tiểu Hoa siết chặt hai tay, nàng biết rằng mình đã tự tay phá hủy tất cả những gì Phỉ Phỉ đã làm cho mình.

Tầng hầm không còn ai nói chuyện nữa.

Trời sắp sáng rồi.

Dù đã bôi thuốc, vết thương trên lưng vẫn đau nhức mãi, nhưng cuối cùng cũng ngủ yên một giấc. Kha Hựu nhẹ nhàng rút ra khỏi vòng ôm của Lam Tử Ngưng, cô đột nhiên thấy lòng bàn tay của Lam Tử Ngưng có chút nóng, cô gắng nhẫn tâm đánh thức nàng tỉnh lại: "Ngưng!"

"Ừm?"

Lam Tử Ngưng kỳ thật để cho mình ráng chống đỡ không ngủ, ý thức của nàng chỉ là mơ mơ hồ hồ, chẳng mấy chốc liền chống đỡ mở mắt hỏi, "Thế nào?"

Thật ra Lam Tử Ngưng đã cố gắng để mình tỉnh táo không ngủ, ý thức chỉ là mơ hồ, vội vàng mở mắt ra hỏi: "Thế nào?"

"Chị bị sốt rồi!"

"Không sao."

Lam Tử Ngưng chỉ biết đầu hơi choáng, cả người nóng bừng, cổ họng khô khốc, nhưng không sao, tuy rằng không tỉnh táo lắm nhưng vẫn còn sức lực.

Tiểu Hoa từ trong túi lấy một thanh sô cô la, đi tới đưa cho Lam Tử Ngưng, "Cảnh sát đưa cho tôi."

Thấy Lam Tử Ngưng không có nhận, tiểu Hoa nói thêm, "Cô ấy đã không ăn nhiều ngày rồi."

Nghe được câu này, Lam Tử Ngưng mới vươn tay nhận lấy: "A Hựu."

"Em không đói." Kha Hựu lắc đầu.

Lam Tử Ngưng sẽ tách thành hai nửa, nửa còn lại cũng bẻ đôi và trả lại cho tiểu Hoa, nàng đưa phần nửa thanh sô cô la lớn đến miệng Kha Hựu.

"Ráng chịu đựng một chút, chúng ta sắp về nhà ròi, Tiêu Tần sẽ tới đón chúng ta."

...

Sau một đêm khó khăn, vẻ mệt mỏi trên gương mặt Lam Tử Ngưng không thể che giấu được, tuy nhiên, khi bị đưa từ tầng hầm lên sân thượng, nàng cong môi nhìn Kha Hựu và nở một nụ cười ấm áp không thể giải thích được.

"Lát nữa nhớ nghe tín hiệu của tôi, tôi sẽ đếm đến ba rồi cùng nhau nhảy."

Kha Hựu nhíu chặt mày, Tiểu Hoa phải làm sao đây! Mặc dù bây giờ hai người chạy trốn cũng khó mà thành.

Lam Tiêu Mạc đứng ở trước trực thăng, chậm rãi quay đầu lại, khiêu khích hỏi: "Nghỉ ngơi tốt chưa? Còn cần thời gian nghỉ ngơi nữa không?"

"Cậu chỉ có thể mang theo một người."

Lam Tử Ngưng và Lam Tiêu Mạc nhìn thoáng qua nhau, rồi thu lại ánh mắt.

Không có mặc cả, ngoại trừ phi công, Lam Tiêu Mạc chỉ đưa một thuộc hạ lên trực thăng, gã biết rằng hai tên tàn phế này sẽ không có khả năng chạy thoát. Chẳng mấy chốc, trực thăng thuận lợi bay lượn trên không trung, tiếng ầm ầm bay khỏi tòa nhà khuất trong núi này.

Lam Tử Ngưng nhìn chằm chằm khu rừng bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Tìm một chỗ dừng chân."

"Mày đừng nói với tao là, mày giấu chìa khóa trong núi này?"

"Trên đường tới, ta cái chìa khóa vứt xuống tới."

"Trên đường tới đây, tôi đã đánh rơi chìa khóa."

"Mày chơi tao."

Sự tức giận trong mắt Lam Tiêu Mạc trong phút chốc trào dâng.

"Chìa khóa là một con chip bộ nhớ có cài đặt chương trình định vị. Đưa điện thoại của cậu cho tôi và tôi có thể tìm ra nó cho cậu."

Sở dĩ chọn ở trong rừng núi không người, tự nhiên là để dễ thoát thân hơn. Cho dù Lam Tiêu Tần không kịp xuất hiện, nàng cũng có thể tự mình tìm một con đường sống.

Lam Tiêu Mạc nửa tin nửa ngờ điện thoại cho Lam Tử Ngưng, lại lấy ra khẩu súng lục, chỉ vào lưng Lam Tử Ngưng đi về phía trước. Lam Tử Ngưng bước đi rất chậm, không phải cố ý trì hoãn, nàng thật sự rất yếu, trên trán đã sớm xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đi đường núi thì càng vất vả hơn.

"Vẫn còn rất xa?" Lam Tiêu Mạc thấp giọng hỏi.

Mặc dù Kha Hựu đã hồi phục một phần thể lực nhưng cô đi lại vẫn còn tốn nhiều sức, cô luôn ôm chặt Lam Tử Ngưng. Cảm giác được nàng khẽ nắm bàn tay mình, sự hoảng loạn trong lòng Kha Hựu dần dần ngưng tụ. Đưa tay lên lau mồ hôi mịn trên trán cho nàng, cô thở dài một tiếng: "Gần đến rồi."

"Hựu, mệt không?"

Lam Tử Ngưng và Kha Hựu liếc nhau một cái, hạ giọng, nhưng vẫn hỏi với âm lượng mà Lam Tiêu Mạc có thể nghe được.

"Kéo đủ chưa?" Hai mắt Lam Tiêu Mạc đã bừng bừng lửa giận: "Cho mày thêm năm phút. Nếu không tìm được trong năm phút nữa, tao sẽ tiễn mày lên đường."

Trước mặt có một sườn dốc, không quá dốc, Lam Tử Ngưng dẫn Kha Hựu từ từ tiến lại, nàng thì thầm: "Đếm đến ba, nhảy xuống đi."

Đó không phải là một biện pháp khôn ngoan chút nào, tuy sườn đồi này thoai thoải nhưng không hề có một chỗ che chắn nào cả. Nếu nhảy từ đây, súng của Lam Tiêu Mạc rất dễ dàng nhắm chuẩn, y nguyên là cửu tử nhất sinh, trừ khi...

"Một."

Đi trên mép sườn đồi, Lam Tử Ngưng vẫn thả chậm bước chân. Nắm tay cô, cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay, Lam Tử Ngưng mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe.

Lam Tử Ngưng chỉ vào một cái cây trước mặt, lên giọng: "Chìa khóa ở đó."

Lam Tiêu Mạc không tiến lên, họng súng của gã vẫn áp vào lưng Lam Tử Ngưng, gã sai thuộc hạ tới xem.

"Hai."

Lam Tử Ngưng hít sâu, quay đầu, ôn nhu cười.

Nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt nàng, nhìn thấy nụ cười rưng rưng của nàng, trái tim như muốn rỉ máu. Vào thời khắc nhạy cảm và nguy hiểm này, Kha Hựu dốc hết sức lực, một tay giữ chặt lấy tay nàng, cả đời này cô đều không muốn buông ra...

Lam Tử Ngưng đột ngột tách khỏi tay Kha Hựu, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh: "Ba!"

Kha Hựu bị Lam Tử Ngưng đẩy, loạng choạng hai bước và suýt ngã, nhưng cô đã sớm đề phòng và nín thở.

Lam Tiêu Mạc phát hiện mình đã bị lừa, cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm. Kha Hựu biết rằng họ đã chạm vào điểm mấu chốt của gã ta. Họng súng nhắm vào trái tim Lam Tử Ngưng, trong nháy mắt súng nổ, Kha Hựu theo phản xạ vươn tay tóm lấy Lam Tử Ngưng, rồi ném mình xuống. Ôm chặt lấy nàng đè dưới thân mà lăn lộn.

Vô số tiếng súng đồng thời vang lên, trong lúc đó có quá nhiều hình ảnh xẹt qua tâm trí Kha Hựu.

Lần đầu gặp kinh diễm, lần gặp thứ hai kinh hồn...

Cùng nhau sinh hoạt hơn một ngàn ngày đêm...

Nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, tình của nàng, nghĩa của nàng...

Nếu sinh mệnh dừng lại ở đây, có phải là sẽ bớt một ít nước mắt và đau đớn, là sẽ không còn hận thù...

Ít nhất đến giây phút cuối cùng, cô vẫn nắm giữ bảo vật quý giá nhất trong lòng bàn tay, ít nhất đến giây phút cuối cùng, cô vẫn có thể mỉm cười nói với nàng rằng, cảm ơn trời đất đã cho chúng ta được gặp nhau.

Lam Tử Ngưng còn chưa quay đầu lại, vẫn bị Kha Hựu ôm ngã xuống đất. Khi cả hai ngã xuống, nàng ôm chặt Kha Hựubằng tay trái và dùng tay phải bảo vệ đầu cô ấy, chỉ có thể tròn mắt ôm chặt lấy cô ấy.

"Tử Ngưng!"

"Mẹ nó!"

Người của Lam Tiêu Tần đột nhiên đến, Lam Tiêu Mạc né tránh viên đạn và trốn sang một bên, gã tức giận quay họng súng về phía hai người họ, đồng thời định bóp cò...

Đạn bắn từ trên cao xuống, nghe tiếng súng nối tiếp nhau trên núi, Kha Hựu bỗng hoàn hồn. Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cô giơ chân lên và đá vào khẩu súng trên tay Lam Tiêu Mạc. Trong lúc hoảng loạn, súng của Lam Tiêu Mạc bị đá văng ra, cả người đột nhiên ngã về phía sau, Kha Hựu nhân cơ hội đẩy Lam Tử Ngưng ra một bên.

"Chúng ta rút lui!"

Lam Tiêu Mạc khẽ quát một tiếng, kéo Lam Tử Ngưng lên, kéo nàng cùng nhảy xuống sườn dốc: "Lam Tiêu Tần! Tao muốn nó chôn cùng!"

Kha Hựu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy đau xé khắp người, mặt mũi không còn chút máu. Cô cố gắng chút sức lực cuối cùng của mình, mượn lực đạp một cái, nhảy về hướng Lam Tử Ngưng...

...

Hang động không rộng cho lắm, cửa hang bị cành cây chắn ngang.

Bị kẹt trong hang này đã hai ngày, hai người ở cửa hang đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Lam Tiêu Mạc ôm chặt một cái bao trong tay, những chiếc lon rỗng nằm rải rác quanh chân gã ta. Trong cái bao mà gã ôm chặt có vài hộp đồ hộp và một bình nước cuối cùng.

Sâu trong hang động, Kha Hựu cúi đầu, ôm lấy Lam Tử Ngưng, mặt không ngừng chạm vào cái trán nóng rực của Lam Tử Ngưng. Mặc dù cô đã rất yếu ớt, đôi môi còn khô nứt, nhưng cô vẫn nhỏ giọng cầu xin bên tai Lam Tử Ngưng: "Đừng ngủ mà, đừng ngủ được không..."

Lam Tử Ngưng vô thức kéo quần áo của mình: "Nóng..."

Kha Hựu nắm chặt bàn tay của nàng, "Đừng như vậy, sẽ cảm lạnh đó. Nắm tay em, nắm đi."

Bàn tay bị Kha Hựu nắm lấy lại buông xuống một cách yếu ớt, đôi mắt khô khốc của Kha Hựu nhuốm một lớp sương mù. Cô nắm lấy lòng bàn tay nóng rực của Lam Tử Ngưng: "Nắm tay em, chị có nghe thấy không? Nắm chặt lấy em!"

Kha Hựu ôm Lam Tử Ngưng đã đẫm mồ hôi, ôm nàng để nàng ngồi trên người mình, dùng tay ấn vào vách đá lạnh buốt, rồi truyền hơi lạnh từ lòng bàn tay sang cho nàng. Cô không ngừng thổi vào lòng bàn tay Lam Tử Ngưng, cho dù cổ họng khô khốc, động tác vẫn không ngừng.

"Lam Tử Ngưng, chị nghe em nói không, ôm em... ôm em..."

"Tôi muốn ngủ..."

Nước mắt từ từ ngưng tụ trong mắt Lam Tử Ngưng.

Kha Hựu thỉnh thoảng dùng mặt kiểm tra độ ấm, vuốt má nàng, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng... Cổ họng đã khô đến khàn đi, cô vẫn thấp giọng cầu xin: "Làm ơn, làm ơn đừng ngủ, được không?"

Lam Tử Ngưng nhẹ thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của Kha Hựu, mí mắt không mở được, nó quá nặng, quá nặng.

Kha Hựu buông Lam Tử Ngưng ra và để nàng dựa vào vách đá, cố gắng đi dọc theo bức tường đến cửa hang: "Lam Tiêu Mạc..."

Lam Tiêu Mạc cảnh giác mở mắt ra: "Làm gì."

Dù hy vọng có mỏng manh, cô cũng phải chiến đấu để giành lấy nó, Kha Hựu bật ra tiếng khóc nức nở: "Cho tôi xin chút nước".

"Nước?" Lam Tiêu Mạc lật tung bọc đồ, trong tay chỉ có một chai nước khoáng, gã bỗng nở nụ cười: "Cầu xin tao đi."

Lam Tử Ngưng lắc đầu, nàng thì thào một cách yếu ớt, "A Hựu..."

Kha Hựu lại quỳ gối, "Tôi xin anh."

Lam Tiêu Mạc nói với thuộc hạ ngồi đối diện: "Có nghe nói không, nó muốn uống nước, mày sắp xếp cho nó một ít đi."

"Van xin anh, cho tôi một ít nước."

"Được thôi, qua đây liếm sạch sẽ, tao sẽ cho mày."

"Đừng mà..." Lam Tử Ngưng lắc đầu, nỗi đau trong mắt giống như những hạt cát cứng rắn chà xát trong tim.

Cắn môi, Kha Hựu cuối cùng cũng gật đầu, đáy mắt ảm đạm, không có một tia sáng nào. Cô chống đất từng bước bò tới, nhắm mắt lại, đầu lưỡi cọ xát mặt đất gồ ghề.

"Này, mày làm nội ứng tới bây giờ, còn không biết chủ nhân phải không." Lam Tiêu Mạc cười ha ha, vẻ mặt trở nên dữ tợn.

Lớp giấy cửa sổ này, kỳ thực vốn đã mỏng manh, không ai chọc thủng, có lẽ đến cuối đời đều sẽ không bị chọc thủng. Vậy mà tại thời điểm này, cô cũng khó tránh khỏi phải đối mặt với nó. Giật mình giây lát, Kha Hựu nhắm mắt lại, không dám nhìn Lam Tử Ngưng, vì sợ nhìn thấy thâm tình khiến cô đau nhói.

Lam Tiêu Mạc mở nắp chai, dưới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ, đổ nước xuống đất, chỉ vào dòng nước không ngừng chảy xuống: "Cho mày."

"Anh điên rồi!"

Thuộc hạ đi theo Lam Tiêu Mạc chạy trốn đến hang động lập tức tung ra một đấm, Lam Tiêu Mạc không né tránh mà cắn răng chịu một đấm. Gã bất ngờ chộp lấy khẩu súng và ngả người về phía sau để tránh cú đấm thứ hai, nhưng lại bị người đàn ông kia nâng tay đánh mạnh thêm một cú vào đầu.

Không quan tâm đến hai người đang đánh nhau, Kha Hựu hít một hơi thật sâu, hết lần này đến lần khác, sau đó xoay người đỡ tường trở lại bên Lam Tử Ngưng. Cô cố tình phớt lờ nỗi tuyệt vọng không che giấu của nàng, mỉm cười và nhẹ nhàng lau nước mắt:

"Ngưng... Uống nước..."

Trái tim Lam Tử Ngưng lạnh rồi, lạnh, và đau, chỉ vì em ấy không có phủ nhận...

Dù là lừa gạt cũng được... Tại sao lúc này nàng lại phải tỉnh táo...

Tình yêu bốn năm đã hoàn toàn bị lật đổ vào giây phút cuối cùng này, nàng tự hỏi liệu mình có bao giờ có được tình yêu của em ấy không, nàng đã chắc chắn rằng họ có thể bên nhau đến già. Trong phút chốc, nàng trở thành trò cười, tuyệt vọng, bất lực, đau đớn, tuôn hết ra ngoài, sự thật quả thực tàn khốc.

Nhưng những gì bọn họ nói, nàng có thể không tin hết.

Bởi vì giờ phút này, đến một khắc trước khi sinh mệnh kết thúc, nãng vẫn có thể nhìn thấy em ấy đang cười. Lam Tử Ngưng cũng muốn cười, nhưng nàng không kìm được nước mắt, nàng khóc đến mức không thể nói nên lời.

"Đừng khóc, đừng khóc."

Kha Hựu nghẹn ngào, cô miễn cưỡng cười cười, ôm Lam Tử Ngưng bưng nước lên miệng nàng: "Sao chị còn có thể khóc... Uống nước trước đi..."

Lam Tử Ngưng nhắm mắt lại, nàng quay đầu đi, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh đến run lẩy bẩy.

Có giọt nước mắt óng ánh làm nhòe hình ảnh trước mặt, Kha Hựu há miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không có bất kỳ âm thanh nào. Cô ngậm chút nước còn sót lại trong miệng, nâng cằm của nàng lên, miệng đối miệng.

Lam Tử Ngưng nhìn hai mắt cô, trong lòng chợt hoảng hốt, trong miệng ngoài cam lộ, còn có một chất lỏng mặn tanh...

Nàng không biết tại sao người phụ nữ này lại có thể tàn nhẫn như vậy, buộc mình động tâm không thể phủ nhận, buộc mình ngay cả hận, cũng hận không được...

Kha Hựu nắm chặt tay Lam Tử Ngưng, bỏ qua sự từ chối của nàng, cô cắn mạnh vào lưỡi mình, làm ướt miệng nàng bằng máu của chính mình.

Với một tiếng "bốp" nhẹ, Kha Hựu bị tát vào mặt, nhưng sức lực không mạnh.

Nước mắt của Lam Tử Ngưng lăn dài, hai mắt đẫm lệ mờ mịt. Mặt mày Kha Hựu dần mơ hồ, cô gái này đã từng khiến mình vì yêu mà sẵn sàng thịt nát xương tan, giờ đây bỗng trở nên thật xa lạ.

Toàn bộ sức lực như lập tức bị rút ra, Kha Hựu cười yếu ớt nói: "Tần ca sẽ tới cứu chị, anh ấy sẽ tới..."

Khi đôi mắt rũ xuống, những giọt nước mắt nóng bỏng thiêu đốt trái tim Lam Tử Ngưng, vỡ thành mảnh vụn: "A Hựu..."

Giọng nàng đứt quãng và thì thầm:

"Tôi không tin... Bọn họ nói... Tôi đều không tin..."

Lam Tử Ngưng lắc đầu, nàng vì yêu không để ý mọi điều, như thiêu thân lao đầu vào lửa, tại sao nàng lại nhận được cái kết như thế này.

"Tôi không cam tâm... Tôi không tin... Sao có thể là giả được chứ... Sao có thể..."

Trái tim nàng đau như muốn tan nát, những sự kiên trì, những sự cố chấp, và những thứ đã từ bỏ, tất cả đều hiện lên trong óc, nước mắt, từng giọt, từng giọt, rơi xuống...

Kha Hựu lắc đầu, cô quật cường ngẩng đầu lên để cố nén nước mắt.

"Thừa dịp tôi còn sống... Em có thể nói cho tôi..."

Kha Hựu lắc đầu, ngoại trừ lắc đầu, cô căn bản không biết có thể nói gì.

"Em nói... Trước khi chết... Trước khi chết sẽ nói cho tôi biết... Có phải giả hay không... Có phải là..."

Như dùng hết sức lực, Kha Hựu ôm chặt lấy nàng, nghe thấy thanh âm trong cổ họng có chút vỡ vụn nhưng lại rất kiên định:

"Không phải! Không phải! Em không muốn nói! Em không muốn nói bây giờ! Chị không được phép rời khỏi em! Không được phép!"

Lam Tử Ngưng đưa tay lên, vén mái tóc trên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Chẳng cần biết em là ai... Chẳng cần biết em có đang nói dối tôi chăng... Tôi không quan tâm... Không cần thiết..."

"Bằng" "Bằng" "Bằng" ba tiếng, Lam Tiêu Mạc bắn hết đạn trong tay, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo đáng sợ. Gã đột nhiên đẩy thuộc hạ đang quấn lấy mình ra, rút con dao quân dụng mang theo trong người, từ mặt đất đứng dậy, đâm mạnh về hướng Lam Tử Ngưng.

Một dao này là không thể tránh khỏi, mắt thấy mũi dao sắp đâm vào bắp chân của Lam Tử Ngưng, Kha Hựu bật thốt lên. Cô quay người lại bảo vệ Lam Tử Ngưng chặt chẽ, dùng cơ thể của mình để chặn con dao đâm tới. Trong nháy mắt, màu đỏ tươi chói mắt từ sau vai phải chảy ra, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng vốn đã đen bẩn thẩm vào da thịt của Lam Tử Ngưng.

Như thể người đang chảy máu là chính mình, trái tim Lam Tử Ngưng đột ngột run lên, trong chốc lát, nàng không thể nói nổi một câu trọn vẹn. Đôi mắt rơi xuống tấm lưng đầy máu của Kha Hựu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: "A Hựu..."

"Bằng."

Lam Tiêu Mạc trong nháy mắt ngã xuống đất.

"Ngưng tỷ!"

"Tử Ngưng!"

Lam Tử Ngưng nhìn vết máu trên tay, trong mắt tràn đầy đau thương cùng lạnh lẽo, mặc cho những giọt nước mắt lạnh buốt thấm đẫm gương mặt.

"A Hựu..."

Kha Hựu ngẩng đầu, mỉm cười: "Đừng quên em, được không?"

Nụ cười chói lọi của cô như khắc sâu vào tim, trên mặt chảy nước mắt, Lam Tử Ngưng hung hăng gật đầu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play