Chất lỏng màu đỏ sậm dính khắp nửa người Kha Hựu, chậm rãi lan rộng hơn. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

Cổ họng khô khốc, hình ảnh trước mắt bắt đầu mờ đi, Kha Hựu lắc lắc đầu, muốn cho bản thân tỉnh táo lại, ai ngờ càng lắc đầu óc càng mơ hồ. Gió từ cửa sổ lẻn vào xe, Kha Hựu chịu không nổi mà run lên.

Máu tươi nhuộm đỏ hai tay Lam Tử Ngưng, ôm lấy Kha Hựu vì mất máu mà mặt dần dần tái đi. Lam Tử Ngưng cố sức ôm cô trong lòng, lo lắng gọi: "A Hựu... Gắng kiên trì chốc nữa, sắp tới rồi... Sắp tới nơi rồi..."

Cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo liên tục nện trên mặt, Kha Hựu nở nụ cười nhàn nhạt. Cái ôm của nàng ấm áp mà vững chãi như thế, làm ngươi ta thật là yên tâm. Thế nhưng bất đắc dĩ thay, ý thức đang từ từ thoát khỏi thân thể, mí mắt ngày càng nặng nề. Kha Hựu nỗ lực hít sâu một hơi, muốn dùng tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lại phát hiện mình không còn sức để giơ tay nữa.

Lam Tử Ngưng nắm lấy bàn tay vừa giơ lên, nó lạnh đến độ khiến nàng run lên. Lúc này trên trán Kha Hựu lại đổ mồ hôi như mưa, Lam Tử Ngưng cố nhịn nức nở, cắn răng không để cổ họng phát ra nửa tiếng kêu. Cầm lấy tay cô xoa mặt mình, không ngừng dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cô ấm hơn.

Lam Tử Ngưng áp mặt mình lên mặt Kha Hựu, nghẹn ngào nói nhỏ bên tai cô: "Em biết không? Tiểu Bì thực sự rất giống em, luôn thích làm cho tôi ghen tị. Lần trước cô giúp việc chỉ có xin phép về quê, nó lại bỏ ăn bỏ uống, mặc tôi dỗ dành kiểu nào, nó cũng không vui lên được. Đáng ghét chết mất." Lam Tử Ngưng lâu mồ hôi trên mặt Kha Hựu, cười nói: "Tôi mắng nó, thật là giống mẹ của mi quá, chỉ biết chọc giận tôi. Kết quả nó bắt đầu sủa vào mặt tôi. Tôi ghét nó lắm, rõ ràng thích tôi như vậy, nhưng mà lúc nào cũng hơn thua với tôi hết!"

Ngực Lam Tử Ngưng bắt đầu phập phồng, nước mắt làm mờ tầm nhìn: "Tôi ghét em! Rõ ràng thích tôi như vậy! Rõ ràng thích tôi như vậy! Tại sao lúc nào tôi cũng sợ em sẽ bỏ tôi mà đi?!"

"Tôi không muốn em thận trọng yêu tôi! Tôi không muốn em cứ như gần như xa! Tôi muốn chính miệng em nói yêu tôi! Em không được ngủ!"

Lam Tử Ngưng chăm chú ôm Kha Hựu yếu ớt trong lòng, cất giọng nhu nhược nhưng đầy quật cường còn mang tiếng khóc nức nở: "Có nghe thấy không?! Không được ngủ!"

Nghe được lòng lo lắng của nàng, nghe được lòng nàng đang đau, nghe được sự sợ hãi của nàng, nhưng mà mí mắt cứ không nhấc lên được. Kha Hựu muốn đáp lại vô lực đến mức hít thở cũng không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi, nở nụ cười với nàng.

Nhìn bên ngoài xe, không biết trời đổ mưa phùn từ bao giờ. Trái tim Lam Tử Ngưng dần dần trầm xuống, liên tục đập ghế của Minh Huy: "Chạy nhanh lên! Nhanh lên một chút!"

Cả người Lam Tử Ngưng đều run lẩy bẩy, ôm Kha Hựu xoa xoa trong lòng, vuốt tóc cô, đôi môi lướt dọc từ trán đến mi mắt đến khóe môi cô, giọng run run nói:

"Em từng nói, đợi đến khi đầu bạc trắng, sẽ cũng nhau đến bên bờ sông Thames ngắm hoàng hôn. Em không thể bỏ tôi lại. Em đừng để tôi một mình bơ vơ đến đó. Tôi sẽ lạc đường, tôi sẽ té ngã đó. Tôi muốn em nắm tay tôi, dắt tôi đi trên cầu tháp Luân Đôn, được không. Có được không?"

Nằm trong lòng Lam Tử Ngưng, Kha Hựu chưa từng thấy bình tĩnh như vậy. Nếu như sinh mệnh đặt dấu chấm hết tại giờ khắc này, có phải là những thứ rối ren quấn quanh cõi lòng sẽ được giải thoát không? Có phải là sẽ không còn dối trá, không còn lừa gạt, không còn phản bội, từ nay về sau nàng sẽ không còn ưu thương nữa...

Kha Hựu chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể dùng hết sức lực trong người, khẽ nhếch môi phát ra ba tiếng: "Em yêu chị..."

"Kha Hựu!" Nước mắt lượn quanh hốc mắt, một tiếng gọi gần như điên cuồng vang lên...

- --

Lúc tỉnh lại, Kha Hựu không biết đang là ngày đêm nào. Khi cô mở đôi mờ sương ra, chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa, đèn huỳnh quang trắng, đệm giường trắng, vách tường cũng mang màu trắng, ở đây... là bệnh viện? Hay là phòng y tế của Lam gia?

Kha Hựu cố gắng nhớ lại hình ảnh trước khi mình mê man ngất đi, nhưng chỉ nhớ rõ bản thân nằm ở trong lòng Lam Tử Ngưng...

Nghiêng đầu, thấy được khuôn mặt xinh đẹp nhưng hốc hác đến độ không còn ánh sáng ở bên. Đôi mày của nàng cau chặt ngay cả khi đang ngủ, trên mặt nàng như có vùng mây đen u ám không thể tan đi.

Thở dài một hơi, Kha Hựu chăm chú nhìn ngằm Lam Tử Ngưng nằm sấp bên giường, ánh mắt ôn nhu dẫn theo ít trách cứ và thương tiếc.

Lam Tử Ngưng chấn động cả người, tỉnh lại từ cơn ác mộng, bật dậy lập tức muốn đi kiểm tra tình hình của Kha Hựu. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì mừng rỡ phát hiện, cô đã tỉnh dậy!

Trong đôi mắt hoang mang của Lam Tử Ngưng lóe lên nỗi đau không thể nói thành lời. Nhanh như chớp nắm lấy bàn tay xanh xao của Kha Hựu, khẩn trương đến nỗi giọng cũng run lên: "Em tỉnh rồi? Tôi không có nằm mơ chứ?"

Kha Hựu nhẹ nhàng ừ một tiếng, ôn nhu nhìn nàng nở nụ cười.

"Bác sĩ! Bác sĩ! A Huy! Gọi bác sĩ!" Lam Tử Ngưng một tay nắm Kha Hựu, một tay cuống quít bấm nút ở đầu giường. Giọng nói của Lam Tử Ngưng khàn khàn mang áp lực dồn nén trong lồng ngực từ lâu bộc ra, đôi mắt mơ hồ lóng lánh nước, mỗi chữ phát ra đều mang xiết bao vui mừng: "Em tỉnh rồi! Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi!"

"Phiền cô tránh ra một chút." Bác sĩ và y tá vội vã chạy tới, gọi Lam Tử Ngưng đang luống cuống bên giường đứng qua một bên.

Bác sĩ hành động liên tục chặn mất đường nhìn, Kha Hựu thỉnh thoảng chuyển mắt, dời tầm mắt khóa chặt trên khuôn mặt quen thuộc kia. Lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, hình ảnh trước khi mê man như hun nóng hai mắt, nước mắt cuộn trào mãnh liệt khắp viền mắt.

Lam Tử Ngưng đẩy bác sĩ ra, ngồi vào bên giường, khom lưng, vươn hai tay nâng mặt lên Kha Hựu, bỗng khóc thành tiếng: "Tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ không còn được gặp lại em nữa! Tôi gần như nghĩ rằng em sẽ bỏ tôi mà đi! Em biết không?!" Giọng nói của Lam Tử Ngưng run run: "Tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?! Sao em có thể để tôi lo lắng chờ đợi lâu đến vậy?! Tôi sắp điên mất rồi! Tôi sắp điên mất rồi em biết không?!"

Kha Hựu duỗi tay ôm lấy cổ nàng, ôm chặt lấy cô gái trước mắt, đau đớn trên người cũng không ác liệt như tưởng tượng, giống như là ôm lấy hy vọng cuối cùng vậy. Sức lực của Kha Hựu cứ như là muốn hòa nàng vào thân thể của mình luôn. Dù cho cuối còn đường này hướng vào địa ngục tử vong, dù cho trên con đường ấy nở đầy hoa anh túc kịch độc, cô đều muốn đâm đầu đi thẳng về phía ấy.

Rất muốn chính miệng nói với nàng rằng: "Em là Đinh Tiểu Tuyên, em, thật sự rất yêu chị..."

"Kha Hựu..." Lam Tử Ngưng cũng ôm chặt lấy cô. Những ngày qua thực sự là bất lực quá rồi!

Trong mấy ngày Tại Kha Hựu nóng sốt hôn mê liên tục, Lam Tử Ngưng mới phát hiện, bản thân thực sự không dũng cảm như mình nghĩ. Nàng rất sợ... Rất sợ người ấy cứ như vậy rời khỏi mình...

Giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mắt chảy xuống, Lam Tử Ngưng run cả người, nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên đôi môi cô, dồn hết thảy lo lắng, đau lòng xé ruột xé gan mấy ngày qua vào đó...

Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Lam Tử Ngưng, Kha Hựu nở nụ cười nhợt nhạt: "Đừng khóc..."

"Tôi không có khóc!" Dù lệ nóng doanh tròng, Lam Tử Ngưng vẫn hất mặt sang chỗ khác, cuống quít lau mặt, nín khóc mà cười: "Đồ xấu xa nhà em!"

"E hèm..." Đứng trong phòng bệnh nãy giờ, Minh Huy xấu hổ nhắc nhở hai người yêu nhau quên hết thế gian nọ: "Ngưng tỷ, Tần ca tới."

Lam Tử Ngưng khẽ sững người, trong đôi mắt mờ sương có đau lòng, có yếu đuối, chậm rãi nhìn về phía Lam Tiêu Tần.

Từ giấy phút bước vào phòng bệnh, con ngươi sắc bén Lam Tiêu Tần luôn chăm chú khóa chặt trên người Lam Tử Ngưng đang khóc không thành tiếng. Vốn dĩ vì Lam Tử Ngưng tự tiện, kiên trì đưa Kha Hựu đến bệnh viện chữa trị, hắn và Lam Tử Ngưng đã nảy sinh tranh cãi. Hôm nay nàng còn không coi ai ra gì, cả người không chút đề phòng càng làm sắc mặt Lam Tiêu Tần xấu xí hơn.

Lạnh lùng đảo mắt qua Kha Hựu trên giường bệnh, lại quét mắt nhìn Lam Tử Ngưng. Đôi mắt Lam Tiêu Tần lạnh lùng mà trầm tĩnh, giống như hồ sâu không thấy đáy, tiếng nói phát ra không lớn nhưng chữ nào cũng rõ ràng: "Cớm sẽ tìm tới cửa nhanh thôi. Tôi đã đánh tiếng với La Minh trước, cô cứ nghe lời anh ta là được."

Tất cả ôn nhu đều bị mấy câu nói này đánh tan. Lại là La Minh! Lửa giận trong Kha Hựu thoáng cái cháy đến trong óc, nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình trước mắt. Cơ thể tuy yếu đuối bạc nhược, nhưng ánh mắt Kha Hựu nhìn Lam Tiêu Tần vẫn trong vắt, có oán hận mơ hồ. Cô hơi mỉm cười nhìn anh ta: "Tần ca, là La Minh nói cho anh tôi là nội gián đúng không."

Nét mặt Lam Tử Ngưng phức tạp, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lam Tiêu Tần. Một lúc lâu sau, bên môi nàng nổi lên nụ cười yếu ớt: "Cho nên, anh đã sớm biết A Phong là nội gián! Anh còn để Kha Hựu cùng A Phong đi chịu chết, anh biết rõ hắn ta đang gây xích mích ly gián!"

Sắc mặt Lam Tiêu Tần tái xanh, mím môi nhìn thẳng cô em gái của mình, đứa em từ nhỏ đến lớn chưa từng ngỗ nghịch với mình, thế mà lại vì người phụ nữa kia, năm lần bảy lượt chống đối, thậm chí còn làm trò trước mặt mọi người, chất vấn mình.

Lam Tiêu Tần nhếch môi, khớp hàm căng cứng, lạnh lùng hừ một tiếng. Lam Tiêu Tần ném một tấm thẻ ngân hàng lên giường, sau đó đi qua bắt lấy tay Lam Tử Ngưng kéo nàng đứng dậy: "Trò chơi dừng ở đây."

Kha Hựu chỉ đạm nhiên nhìn thoáng qua, sau đó cầm lấy cái tay bên kia của Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng cau chặt mày, trầm mặc nhìn Lam Tiêu Tần một lúc lâu, ngoái đầu nhìn lại Kha Hựu, nở nụ cười yếu ớt.

Tuy rằng nàng đang cười, cười đến ôn nhu như vậy, nhưng Kha Hựu vẫn có thể cảm nhận được, trong lòng nàng đang dậy sóng mãnh liệt. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn cái thẻ ngân hàng trên giường bệnh, nụ cười bên mép nguy hiểm lại tà mị, trong xương nàng là sự cao ngạo hơn bất kỳ ai.

Kha Hựu biết, Lam Tử Ngưng càng trầm mặc, sẽ càng nguy hiểm, như mãnh hổ đang săn mồi, tùy thời mà động. Câu nói của Kha Hựu vừa rồi, là cố ý muốn làm Lam Tiêu Tần khó xử, cũng là cố ý muốn Lam Tử Ngưng càng có nhiều địch ý với La Minh. Dù sao cũng đã trải qua một hồi sinh tử, oán khí như vậy cũng sẽ không khiến Lam Tử Ngưng nghi ngờ thêm.

Lam Tử Ngưng bỏ tay Lam Tiêu Tần ra, rồi nhẹ nhàng hôn Kha Hựu, cúi đầu nói:, "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, chốc nữa tôi sẽ quay lại."

Lam Tiêu Tần tĩnh như bích hoạ, nguy hiểm bức người, không nói một câu xoay người ra ngoài trước tiên.

Kha Hựu hơi ngẩng đầu lên, hôn trả nàng: "Xin lỗi, em giận quá..."

"Tôi biết." Lam Tử Ngưng dây dưa trên đôi môi Kha Hựu, vén tóc mai cô ra sau tai: "Bây giờ La Minh còn dùng được, chờ một hồi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho em."

- --

Không cho phản kháng, khí áp quanh người Lam Tiêu Tần khiến Lam Tử Ngưng chỉ có thể theo trở về biệt thự Lam gia.

Đứng ở cửa thư phòng, cách một cánh cửa, Lam Tử Ngưng vẫn có thể nhận thấy được Lam Tiêu Tần đang tức giận ngút trời. Hít sâu một hơi, Lam Tử Ngưng tận lực để mình tâm bình khí hòa đi vào, mỉm cười, nhìn Lam Tiêu Tần đang dựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nàng cúi đầu gọi một câu, "Anh cả."

Ánh mắt Lam Tiêu Tần tinh nhuệ mà trong suốt, khuôn mặt tuấn tú thủy chung giữ vẻ lạnh lùng: "Em có biết em đã biến thành bộ dạng gì không?"

Xoa xoa hai bên thái dương, Lam Tử Ngưng làm như không có việc gì, thỏng thả bước qua: "Em tìm được hạnh phúc của mình rồi, lẽ nào anh không vui vẻ cho em sao?"

"Em có nhớ anh từng nói gì không?" Lam Tiêu Tần chỉ nhếch môi, "Không được nghiêm túc, không được mê muội, em có nghe không. Được thôi, anh thả em tự do đi chơi. Anh nói em không được vì cô ta mà để mình bị thương, em đáp ứng rồi. Thế nhưng em làm cái gì? Biết rõ bản thân có bệnh suyễn, còn để cô ta mang cho về nhà nuôi; biết rõ một chuyến kia cửu tử nhất sinh, em còn không thèm mang theo ai mà cứ thế chạy thẳng tới chỗ cô ta; biết rõ với thương thế của cô ta mà đưa tới bệnh viện sẽ khiến bọn cớm lập án, càng thêm phiền phức, em vẫn cứ kiên trì nhất định muốn đưa cô ta đi." Lam Tiêu Tần vỗ tay xuống mặt bàn một cái mạnh: "Anh đã nói Kha Hựu có chuyện! Em phải lập tức bỏ cô tay ngay!"

Lam Tiêu Tần nổi trận lôi đình, tiếng to như sấm đánh vào màng tai, Lam Tử Ngưng nắm chặt tay, không nói gì, quật cường cúi đầu.

"Em có nghe thấy không? Kha Hựu là tai họa! Mặc kệ làm sao, ngay từ đầu cô ta tiếp cận em chính là có mục đích! Mặc dù cô ta không phải nằm vùng thì cô ta vẫn là một cái tai họa!"

Trái tim như bị bóp chặt, từng tiếng nói của Lam Tiêu Tần như đao búa đánh tới, khiến nàng không thể thở nổi. Lam Tử Ngưng nhắm hai mắt lại, nhếch môi.

"Nói chuyện! Lập tức bỏ cô ta! Cô ta chỉ muốn lợi dụng em thôi!"

Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, mắt ướt át, đầu vẫn cúi nãy giờ bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng Lam Tiêu Tần, trong mắt đều là kiên định và tự tin: "Cô ấy không phải như vậy! Em cần cô ấy!"

Lam Tiêu Tần ngoan lệ đấm thẳng xuống bàn, làm ly nước chấn động theo.

"Anh đã nói là không được động chân tình với ai hết! Em sẽ mất đi khả năng phán đoán của mình!"

Lam Tử Ngưng không có để bụng: "Cô ấy khác! Em tin tưởng cô ấy!"

Trong mắt Lam Tiêu Tần cháy rực lửa giận: "Bây giờ anh đang ra lệnh cho em, bảo cô ta cút đi!"

Nhìn Lam Tiêu Tần một hồi lâu, Lam Tử Ngưng mang nước mắt nhẹ nhàng nở nụ cười với anh: "Có phải anh cũng muốn đuổi em đi luôn không?"

Lam Tiêu Tần bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, sau đó thở dài, khẽ lắc đầu, mặt đau khổ: "Cô ta đã cho em uống thuốc gì vậy? Từ nhỏ đến lớn em chưa từng cãi lời anh!"

"Từ nhỏ đến lớn em luôn nghe lời anh! Nhưng lúc này em muốn tự làm chủ!"

Rất nhiều cảm xúc phức tạp hiện lên đáy mắt, Lam Tiêu Tần chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Ha ha, anh chỉ muốn tốt cho em."

Trong mắt Lam Tử Ngưng lóe ra vài phần vô chừng, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu lên: "Em đã mê muội, em không muốn tỉnh! Mặc kệ cô ấy có phải đã cho em uống thuốc độc hay không, chỉ cần là cô ấy đưa, em đều cam tâm tình nguyện uống hết!"

- ------

Editor có lời muốn nói: Hê lô hô la~ mình đã xuất quan rồi đây~

Chương này, ai, tình yêu của Lam Tử Ngưng sâu đậm qua T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play