La Minh và người phụ nữ tên Lệ Văn nọ bị đưa thẳng vào biệt thự Lam gia. Trước cửa tầng hầm, ở giữa có đặt một cái sô pha bằng da màu đỏ thẫm. Lam Tử Ngưng đang ngồi trên đó. Cửa tầng hầm phía sau nàng đang mở rộng, bên trong có một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang bị trối trên ghế lưng cao. Cô ta bị bịt chặt miệng, tuy rằng sắc mặt có hơi tái, nhưng đôi mắt sắc bén của cô ta vẫn mở to, rất có tinh thần. Cô ta dùng ánh mắt như thợ săn thăm dò quanh tòa biệt thự này của Lam gia.

Dưới chân Lam Tử Ngưng là La Minh đã ngất đi, xung quanh có Minh Huy cùng A Phong và một đám thuộc hạ. Không khí lý tràn ngập mùi vị khiến người ta hít thở không thông, trang nghiêm lạ thường. Bởi vì bọn họ đều biết, Ngưng tỷ đang nổi giận.

Cái đèn sáng tráng chiếu rọi trên đỉnh đầu, hắt lên mặt Lam Tử Ngưng khiến nàng càng có vẻ băng lãnh. Đầu ngón tay vân vê nửa điếu thuốc, phả ra khói, một lúc lâu sau đó, cặp mắt như vì sao sáng giữa đêm đông chậm rãi mở ra. Lam Tử Ngưng quay đầu nhìn thẳng Lệ Văn. Giữa lúc hoảng hốt lại bắt gặp được sự trong suốt và tinh thuần giống như của Kha Hựu từ đôi mắt của cô ta. Trong mắt Lam Tử Ngưng chợt hiện chút hứng khởi. Đứng lên, đôi giày gót nhọn dẫm trên sàn, cố ý cao ngạo ngước đầu, thong thả bước tới gần cô gái nọ.

Nếu như Lam Tử Ngưng không nhìn lầm, người phụ nữ tên Lệ Văn đó, cơ miệng đang co lại. Cô ta đang cười? Lam Tử Ngưng cười khẩy, nâng cằm cô ta lên, quan sát cẩn thận: "Quý cô Lệ Văn cũng là cảnh sát nhỉ?"

Tuy rằng Lệ Văn cố sức xoay đầu, muốn thoát khỏi kiềm chế của Lam Tử Ngưng, thế nhưng rất hiển nhiên là Lam Tử Ngưng đang phát tiết hết thảy tức giận lên người cô ta. Không bao lâu, hai gò má Lệ Văn đã bị nhéo ra hai dấu đỏ sẫm.

Ánh mắt Lam Tử Ngưng trở nên sắc bén mà u ám, hơi thở cũng nặng hơn. Nàng nghiến răng nói: "Uổng cho khuôn mặt này, cô nói xem, con gái con lứa làm cảnh sát làm gì? Cái mặt này, sắp bị chai luôn rồi."

Xuyên qua làn khói thuốc từ môi Lam Tử Ngưng phả ra. Lệ Văn chăm chú nhìn nàng chằm chằm, không có chút sợ hãi.

"Không ngờ tên La Minh ấy lại là một gã si tình. Một người đến chỗ hẹn, chỉ vì một con đàn bà như cô."

Nhìn người phụ nữ không hề có vẻ sợ chết trước mặt, lại một lần nữa trùng khớp với bóng lưng kia. Lam Tử Ngưng gục đầu xuống nhìn ngắm chiếc lắc trên cổ chân mình. Khóe môi vẽ ra nụ cười nhạt, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lệ Văn, tàn thuốt lướt qua nhè nhẹ như vô tình.

"Aiz, cơ mà, nếu mà lột cái mặt này ra, thật không biết người ta có còn thèm không nữa."

Lệ Văn đột nhiên cố sức đứng dậy, cái ghế cũng nảy ra theo.Nhưng ngay lúc Lệ Văn muốn xông tới gần Lam Tử Ngưng, A Phong vẫn đang chăm chú hai người đã lanh lẹ đè Lệ Văn xuống ghế lại.

Trong nháy mắt đó, độ cong trên môi Lam Tử Ngưng càng sâu hơn. Ngoái đầu nhìn thoáng qua Minh Huy ra hiệu, sau đó nở nụ cười thật yêu mị, cất giọng lãnh ngạo mà cuồng dã ra lệnh: "Gọi anh ta dậy đi!"

Minh Huy đá La Minh trên mặt đất một cước, rồi túm anh ta dậy.

Lam Tử Ngưng đạm nhiên nhìn thoáng qua, cánh môi đỏ mọng nở nụ cười lạnh, cầm điếu thuốc lại hít một hơi.

"Nhìn đi, nơi ta chuẩn bị cho Lệ Văn tốt của anh, hài lòng không?"

La Minh thấy bản thân đang bị không chế, khản giọng mà hô: "Cô muốn làm gì?!"

"Anh nói xem ta muốn làm gì?" Lam Tử Ngưng khẽ nhếch miệng cười đến tà ác, theo dõi anh ta, dùng tàn thuốc ịn thẳng lên mặt Lệ Văn.

Cảm giác được Lệ Văn dưới tay mình co rụt hai vai, A Phong bất giác khẽ nhíu mày.

La Minh trợn to hai, khi nhìn thấy A Phong bên cạnh Lệ Văn, anh ta đột ngột đổi chủ đề, trầm thấp lên tiếng: "Kỳ thật các người đều bị Kha Hựu lừa hết."

Nhưng vào lúc này, Lam Tiêu Tần đã nhận được tin tức, đi vào tầng hầm. Đối với chuyện Lam Tử Ngưng vì cứu Kha Hựu mà liều lĩnh thật là có chút trách cứ. Mặt mày Lam Tiêu Tần âm trầm, không nói một câu mà đi thẳng tới chỗ sô pha ngồi xuống, hơi khép mắt, cả người tản ra khí thế lạnh lùng những không thiếu sự tao nhã.

Chuyện Lam Tiêu Tần bất mãn với Kha Hựu trên dưới Lam gia đều rõ ràng, ngay cả bên ngoài cũng có vài tin đồn. La Minh nắm bắt đôi điều, cả cười một tiếng, cố ý nói với Lam Tiêu Tần: "Kha Hựu là nằm vùng! Là cô ta chính miệng thừa nhận với Trần Quý Hoàn đấy!"

Sắc mặt Lam Tử Ngưng xấu xí tới cực điểm. La Minh không biết sống chết gây ly gián như thế càng khiến nàng tức giận hơn. Đang nhấc chân định bước tới gần, Lam Tiêu Tần lại giơ tay lên ngăn, không có mở mắt ra, cất giọng lãnh liệt hỏi: "Cô ta giở trò nói trước mặt cậu?"

"Là bị tôi tình cờ nghe được!" La Minh sửng sốt giây lát, nói với vẻ đề phòng.

"Anh có phải đã quên ả đàn bà của anh còn nằm trong tay ta đây? Dám cả gan giở trò trước mặt anh ta?" Lam Tử Ngưng hầm hầm bước tới, nguy hiểm híp mắt nhìn La Minh.

La Minh có hơi thấp thỏm, nhưng vẫn gắng bình tĩnh: "Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, đợi đến khi ra tòa thì các người chỉ có thể đi cướp ngục thôi."

"Anh đứng sai phe rồi! Xem ra anh căn bản không biết chọc giận ta sẽ có hậu quả như thế nào!" Giọng điệu trầm thấp ngoan lệ từ cổ họng Lam Tử Ngưng phát ra: "A Phong!"

A Phong cúi đầu liếc nhìn Lệ Văn, chỉ thấy cô ta nhẹ chớp mắt ra hiệu.

"Xin lỗi." Cố dằn lòng, A Phong động mấp máy môi khẽ thốt, sau đó phất tay tát một cái.

"Dừng tay!" Cái tát đó A Phong không có lưu tình, mặt Lệ Văn nhất thời bị đánh lệch qua một bên, La Minh vội vàng thỏa hiệp, "Dừng tay lại! Cô muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng hết!"

Gân xanh trên thái dương Lam Tử Ngưng giật giật mấy cái, như là thể hiện rằng tâm trạng của nàng thật sự không hề bình tĩnh một chút nào.

"Ta muốn Kha Hựu trong sạch bước ra ngoài. Thời gian ta cho anh không nhiều đâu, bốn ngày, xử lý như thế nào tự anh nghĩ cách đi."

La Minh cũng không muốn cứ thế mà phá hủy tiền đồ của mình, cố bình tĩnh lại tránh khỏi kiềm cặp của Minh Huy: "Tôi chỉ có thể nói rằng, phòng vật chứng ở tầng 2 tòa nhà B, bắt đầu từ rạng sáng thì cứ 2 giờ sẽ đi tuần 1 lần. Vật chứng của Kha Hựu mang số hiệu IL9038."

Lam Tử Ngưng chậm rãi buông lỏng tay: "Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc nào thì Lệ Văn của anh vĩnh viễn đừng mong được sống quay về."

La Minh hừ lạnh một tiếng, trước khi đi, lại bước tới gần Lam Tiêu Tần cúi đầu nói khẽ: "Người bên cạnh Lệ Văn là nội gián, tôi đã gặp anh ta. Tôi chỉ hy vọng Tần ca tha tôi một con đường sống."

Mặt Lam Tiêu Tần không đổi sắc, cười cười: "Tử Ngưng, dù sao cảnh sát La đã giúp chúng ta không ít lần, khách khí chút đi."

La Minh càng thêm to gan: "Trước khi Kha Hựu ra ngoài, tôi muốn thấy Lệ Văn bình an đi vào đồn cảnh sát."

"Tôi cam đoan với anh, cô ấy sẽ không mất một sợi tóc." Lam Tiêu Tần cười xòa.

- --

Bởi vì chứng cứ bỗng nhiên không cánh mà bay, mà nhân chứng cũng đột ngột phản cung, nên Kha Hựu được chấp thuận cho nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.

Ngồi ở trong xe, Lam Tiêu Tần lạnh lùng nhìn Lam Tử Ngưng lo lắng ngồi đợi bên cạnh, cùng với A Phong mang gương mặt lãnh đạm yên tĩnh quan sát xung quanh trên ghế lại. Ngồi ở bên cạnh hắn, chính là Lệ Văn đang bị trói tay, bịt mắt bằng vải đen.

Ngay cả Lam Tử Ngưng cũng phát hiện A Phong "Đặc biệt quan tâm" Lệ Văn, ánh mắt hắn luôn bất giác dính lên người cô ta. Lam Tử Ngưng không có nghĩ sâu xa, chỉ xem như hắn là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân. Hơn nữa Kha Hựu sắp trở lại, tâm trạng của Lam Tử Ngưng khá thoải mái, còn buông lời vui đùa hiếm hoi nữa.

"A Phong, anh không phải coi trọng cảnh sát Lệ Văn đấy chứ?"

"Ngưng tỷ nói cái gì vậy." Trong nháy mát, A Phong chợt hiện nét kinh hoảng, vội vã chuyển tầm mắt, cúi đầu cởi trói cho Lệ Văn.

"Anh theo tôi lâu rồi mà còn chưa thấy anh quan tâm cô gái nào như thế đâu." Lam Tử Ngưng khẽ cười một tiếng.

Lệ Văn được cởi trói xong, gở bịt mắt xuống rồi đột nhiên tát một cái "chát" lên mặt A Phong: "Trả lại anh."

A Phong sửng sốt giây lát, sau đó tóm lấy hai tay cô ta khóa lại, trợn trừng mắt nộ: "Giờ cô còn nằm trong tay tụi này đấy, an phận chút đi!"

Kịch hai người này diễn, khá là giả. Lam Tiêu Tần cười nhạt, nói với hàm ý sâu xa: "Nếu thích thì ôn nhu chút, nói không chừng lần sau gặp mặt hai người còn có thể phát triển đấy."

"Đã đến giờ."

A Phong chậm rãi gật đầu: "Ngưng tỷ, tôi mang cô ta qua trước."

"Cẩn thận một chút, phòng ngừa có gian dối." Cặp mắt sắc bén gươm của Lam Tử Ngưng tập trung ở cổng lớn đồn cảnh sát.

Đến khi A Phong mang Lệ Văn xuống xe, Lam Tiêu Tần tránh Lam Tử Ngưng nhắn tin cho Minh Huy: "Cùng qua đó đi, nếu cô gái kia và A Phong có hành động đập mập mờ gì thì chụp lại hết."

Đợi một hồi, mới thấy Kha Hựu và luật sư Cao chậm rãi bước ra ngoài.

Lam Tử Ngưng hận không thể bật người chạy qua đó. Vốn dĩ lâu mà không gặp buồn muốn chết rồi, bây giờ tính kỹ thì đã có mười ngày không gặp cô ấy, tâm ngứa ngày không chịu được. Lam Tử Ngưng mở cửa xe, xuống xe trước, lại hoảng sợ quay đầu, nhìn sắc mặt Lam Tiêu Tần, nói: "Anh, em muốn để Kha Hựu dọn đến ở chung, cô ấy cứ ở vậy không an toàn."

Lam Tiêu Tần chỉ hơi khép mắt, khẽ gật đầu.

Kha Hựu bị tạm giữ tròn tám ngày. Ở cái chỗ đó, cho dù có người chăm sóc thì lúc ra ngoài cũng không tránh được trông bẩn thỉu hơn bìnht hường. Lam Tử Ngưng thấy cô cả người gầy một vòng, sắc mặt nhợt nhạt, khác hẳn với vẻ hoát bát năng động thường ngày thì đau lòng không thôi.

Kha Hựu thì không để ý tình trạng của mình cho lắm, nhìn thấy Lam Tử Ngưng cũng chỉ ôm nàng, vỗ nhẹ bờ vai nàng, cười nói: "Sao mà chị cũng gầy đi vậy."

Vào lúc này mới phát hiện, lúc nàng cười với mình trông rất ôn nhu, không có ác liệt, trêu tức hay là lạnh lùng gì hết.

"Chỉ cần em không sao, chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi." Lam Tử Ngưng hôn lên mắt vào đầu mũi Kha Hữu, cuối cùng dán vào cánh môi ấm áp của cô, nghẹn ngào nói: "Theo tôi về nhà, em không được đi đâu hết. Sau này phải sống cùng tôi đấy."

Kha Hựu vẫn nhìn Lam Tử Ngưng chăm chú, không nói một câu gì khác.

Đang ôm mặt cô hôn lấy hôn để, lúc này mới cảm giác được mặt cô nóng hổi, Lam Tử Ngưng hoảng loạn lên, lấy tay áp lên trán cô: "Phát sốt rồi ư? Sao mà nóng thế này!"

Nếu không phải giây lát sau đã bị ôm ngang lấy, Kha Hựu còn vẫn chìm đắm trong sự chật vật của bản thân. Bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn đến độ hổ thẹn không chịu nổi, không thể làm gì khác đành nhỏ giọng nói: "Không có gì, chút cảm nhẹ thôi. Đừng lo lắng quá."

"Xin lỗi." Lam Tử Ngưng khẽ nói, giọng run run khàn khàn: "Xin lỗi."

Câu xin lỗi của nàng, phải nói với Phỉ Phỉ mói đúng. Mà bản thân cũng thiếu Phỉ Phỉ một câu xin lỗi nữa. Ôm chặt nàng, Kha Hựu cúi đầu, giọng điệu như khẩn cầu nói: "Cho tôi đi gặp Phỉ Phỉ lần nữa được không?"

Cho, thế nào có thể không cho được chứ. Lam Tử Ngưng thầm muốn bù đắp cho Kha Hựu, nên mọi lời nói của cô, mọi việc cô muốn làm, tất cả đều được hết.

Bởi vì nguyên nhân Phỉ Phỉ chết không phải bình thường, cảnh sát còn có rất nhiều chuyện cần điều tra, nên di thể của Phỉ Phỉ vẫn được để ở nhà xác, không cho phép bị lãnh về. Tiểu Hoa vẫn còn canh giữ ở nhà xác một mình, mỗi ngày mỗi đêm đều ngơ ngác ngồi trước cửa, thầm mong có thể đòi lại công bằng cho Phỉ Phỉ. Thế nhưng cảnh sát lại đột ngột thông báo, tất cả chứng cứ xác minh đều bỗng chốc biến mất hết, Kha Hựu được bảo lãnh ra ngoài. Chuyện này đối với Tiểu Hoa mà nói quả thực chính là tra tấn.

Kha Hựu xuất hiện ở trước mặt Tiểu Hoa, nhìn cô bé mặt mày đờ đẫn, trông như sắp ngã quỵ, cô bỗng quỳ sụp xuống. Phỉ Phỉ là chết trong tay cô, biết Kha Hựu khó chịu trong lòng, Lam Tử Ngưng cũng không ngăn cản.

Tiểu Hoa bị đôi chân đột ngột xuất hiện trong tầm mắt làm giật mình, ngẩng đầu lên thấy rõ là Kha Hựu và Lam Tử Ngưng thì nở nụ cười: "Các người thật lợi hại, rõ ràng là hung thủ hại chết chị tôi, nhưng có thể bình yên vô sự tới đây làm bộ làm tịch."

Tiểu Hoa hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay đã không còn bao nhiêu sức lực, đấm thẳng vào người Kha Hựu, Lam Tử Ngưng cầm lấy tay cô bé: "Giết chết chị em là một người khác. Ta sẽ chăm lo cho cuộc sống của em sau này."

Tiểu Hoa cười điên dại, vịn Lam Tử Ngưng đứng lên, sau đó đột nhiên hung hăng tát một cái, nhất thời, dấu năm ngón tay in lên mặt nàng. Đau rát nóng hổi, khiến mặt nàng lệch qua một bên, thật lâu không ngóc đầu lên được.

Một lúc lâu sau, Tiểu Hoa mím môi, hung tợn thốt lên: "Vờ vịt!"

Kha Hựu vô thức che ở trước mặt Lam Tử Ngưng: "Tôi biết hiện giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng tôi có lỗi với chị em, tôi sẽ chăm sóc em thay cô ấy."

Tiểu Hoa trừng to mắt, như con sư tử bị chọc giận mà vồ tới cấu xé Kha Hựu, hung hăng đánh đấm lên người cô. Kha Hựu không có để ý, chi lo ôm chặt lấy Lam Tử Ngưng.

Tay Lam Tử Ngưng bị Kha Hựu ghì chặt trước người, chỉ có thể liên tục lùi về sau để Kha Hựu cũng lui theo: "Em bỏ đi, người Lam Tiêu Mạc muốn đối phó là tôi, người em ấy đánh cũng nên là tôi."

Kha Hựu dùng lưng của mình để ngăn cản đón đánh cấu xé dồn dập, mặc cho Lam Tử Ngưng giãy dụa cũng không chịu buông tay: "Muốn chịu đòn thì tôi chịu cùng chị."

"Các người đều như nhau! Đều là hung thủ hết!"

Cuối cùng, tiểu hoa như dùng hết sức mình, Kha Hựu nhịn không nổi mà nặng nề hừ một tiếng. Nhận thấy Tiểu Hoa suy sụp ngã ngồi xuống, Kha Hựu mới thả tay ra. Lam Tử Ngưng khẩn trương kiểm tra khắp người Kha Hựu, nóng ruột xoa lấy mặt cô: "A Hựu? Em sao rồi?"

Kha Hựu cười lắc đầu, xoay người sang nói với Tiểu Hoa: "Em gắng học hành cho giỏi đi, đừng làm chị em thất vọng."

Tiểu Hoa cười nhạt: "Tôi sẽ kiện các người, để các người đền mạng, để các người vào tù hết! Tôi không tin các người có thể vô pháp vô thiên như vậy! Tôi không tin! Ta kiện các người ra tòa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play