*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người ngồi xe nhanh chóng đến biệt thự Lam gia. Xuống xe, Lam Tử Ngưng cởi áo khoác xuống, nắm tay Kha Hựu, bước từng bước cẩn thận đến căn phòng của Lam Tiêu Tần.
Dọc đường, Lam Tử Ngưng đúng là đi khá chậm, vẻ mỏi mệt của nàng đều rơi vào mắt Lam Tiêu Tần. Nằm ở trên giường, đôi mắt Lam Tiêu Tần ám trầm, đợi Lam Tử Ngưng đến gần, phẫn nộ trong mắt anh càng cuồn cuộn không thèm che giấu.
Lam Tử Ngưng ngồi xuống bên giường, cười nói: "Anh đã đỡ hơn chưa?"
Lam Tiêu Tần vươn tay, ngón tay thon dài sờ lên cần cổ nàng, lực không nặng không nhẹ, chỉ vào dấu hôn chói mắt nọ. Cặp mắt hơi híp lại, nét mặt như cười như không.
"Em bớt dính người chút đi."
Lam Tử Ngưng chợt khẽ run một cái, đẩy tay Lam Tiêu Tần ra, vỗ nhẹ, sau đó đứng dậy, làm bộ thong thả đến bên cạnh Kha Hựu.
"Anh à, bây giờ em nghiêm túc thật đó, không cho anh đánh em ấy nữa." Lam Tử Ngưng mỉm cười, chỉ vào ngực mình: "Cũng đau."
Mí mắt Lam Tiêu Tần chưa từng động, từ đầu tới đuôi đều lạnh lùng nhìn Kha Hựu, mặt không có cảm xúc, đáp: "Tôi bảo cô làm vệ sĩ, không cho phép cô động tới nó."
Trong chớp mắt, Lam Tử Ngưng hoài nghi hành động của mình lần này có lý trí không đây. Nàng cười ôn hòa chắn đường nhìn của Lam Tiêu Tần.
"Khó kìm lòng nổi." Kha Hựu chỉ chần chờ chốc lát liền thành khẩn trả lời, thậm chí trên mặt cô lộ ra ý cười nhạt đến gần như không thể thấy, không hề để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Lam Tiêu Tần.
Đôi mắt sắc bén của Lam Tiêu Tần bắn tới: "Khó kìm lòng nổi? Ồ."
Qua một đỗi, Lam Tử Ngưng mới chậm chạp mà cảm giác được lạnh ý đâm thẳng lỗ chân lông. Lúc này lòng bàn tay nàng lạnh buốt, giả vờ nói giỡn: "Tối qua em uống say, đầu óc chếnh choáng mơ màng, may mà có Kha Hựu. Nếu không phải cô ấy nhanh trí, sợ là Lam Tiêu Mạc sẽ vớ chuyện anh bị thương để thực hiện âm mưu gì rồi."
Lam Tiêu Tần làm sao không biết trong lời của Lam Tử Ngưng có ẩn tình. Nàng là đang nói không nên lấy oán trả ơn đây mà. Lam Tiêu Tần thở dài, dường như đang tiếc lại bất đắc dĩ nói: "Em ra ngoài trước đi, anh nói với cô ta vài câu."
Lam Tử Ngưng nhíu mày, có chút thấp thỏm nhìn qua Kha Hựu, lại nhìn Lam Tiêu Tần, tức giận hỏi: "Anh, còn có chuyện gì không thể nói em biết?"
Kha Hựu chỉ mỉm cười, gật đầu với Lam Tử Ngưng để nàng an tâm, sau đó nắm tay dẫn nàng ra ngoài. Vừa đóng cửa lại, Kha Hựu liền quay đầu thưa: "Tần ca."
Giây lát sau, Lam Tiêu Tần đưa tay gạc hết đồ bên tủ đầu giường xuống đất. Tiếng đồ đạc vỡ vụn như tỏ rõ cơn phẫn nộ của anh ta. Mặt mày nghiêm lại, Lam Tiêu Tần nói với giọng hung ác: "Kha Hựu, cô còn nhớ tôi đã cảnh cáo cô thế nào chứ?"
Kha Hựu đến gần hơn, đối mắt với anh ta. Có thể thấy rõ ràng bản thân phản chiếu trong mắt anh ta, cũng với vành môi mong cong cong, không hề có chút e ngại. Kha Hựu nói với vẻ châm chọc: "Nhớ chứ, liên quan đến tính mạng, sợ là không quên được."
"Cô không sợ?" Lam Tiêu Tần cũng cười, đưa tay dò trong áo, giây sau trên tay anh ta đã thêm một khẩu súng. Xoay xoay trên tay, nhìn như lơ đãng, nhưng giọng điệu lại mang mấy phần khinh thường.
Kha Hựu vẫn không nhúc nhích.
"Sự biết hóa của Ngưng tỷ, có lẽ Tần ca rõ ràng nhất. Tôi vốn không cảm thấy, nàng coi tôi chỉ là món đồ chơi, vậy thì cũng không có gì đáng sợ hết."
Xem ra cô vẫn không chịu đầy hàng, Lam Tiêu Tần giơ ra ngón tay ngoắc ngoắc, như ra hiệu Kha Hựu đến gần. Tựa trên đầu giường, trông anh ta không có vẻ phẫn nộ như vừa rồi, thản nhiên nói:
"Trước đây Tử Ngưng muốn thứ gì, cách để có được, không ngoài hai loại, trực tiếp cướp đoạt, hoặc là dùng thủ đoạn cướp về. Đây là nhân sinh quan của chúng tôi, chỉ thờ phụng quyền lực." Lam Tiêu Tần âm thầm dò xét Kha Hựu: "Thế nhưng cô xuất hiện, đánh vỡ quy tắc này."
Cảm xúc của Kha Hựu rơi vào trong mắt Lam Tiêu Tần, quá trầm lắng và bình tĩnh.
Lam Tiêu Tần suy tư chốc lát, ánh mắt thâm sâu khó lường, sau đó chất giọng lạnh hơn, khẽ khàng nói: "Cô phải hiểu, bởi vì sao mà nó thay đổi."
Một câu nói hời hợt của anh, đã thừa nhận một chuyện thực, Kha Hựu chợt không biết nên diễn tả tâm trạng thể nào, chỉ nhìn thẳng Lam Tiêu Tần, cực lực giấu hết mọi cảm xúc của bản thân, hồi đáp: "Cảm ơn Tần ca."
Lam Tiêu Tần nở nụ cười, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất: "Nếu có một ngày, nó bị thương bởi vì sự dung túng của tôi, tôi sẽ cho cô biết, cái gì là giá đắt."
Chậm rãi thở dài, Lam Tiêu Tần huơ huơ cây súng, Kha Hựu hiểu ý, đi qua nhận lấy.
Đôi mắt Lam Tiêu Tần lóe tia sắc bén: "Hai ngày sau, công ty mở cuộc họp ban giám đốc, đề cử tổng giám đốc mới. Cô đi với Tử Ngưng đi."
- --
Rời khỏi biệt thự Lam gia, Kha Hựu một mình lái xe đi vòng vòng trên phố. Cả một buổi tối hầu như không thể ngủ yên một giấc, tuy là rất mệt, thế nhưng Kha Hựu vẫn không buồn ngủ chút nào. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh trước khi đi, nàng dùng hai tay ôm chặt lấy mình.
Tình cảm nồng nhiệt như thế, thiêu đốt lý trí của nàng, cũng cháy bóng trái tim Kha Hựu. Nỗi bất an thế này cũng không phải lần đầu tiên có. Vốn là quy kết co cảm xúc áy náy tội lỗi, bởi đã dùng hết tâm tư ép nàng động tâm, từng bước đẩy nàng tới tình cảnh này. Thế nhưng bắt đầu từ tối qua, nhìn thấy nàng gặp nạn, trong lòng lại có cảm giác đau đớn buồn bực thiêu đốt. Hôm nay, Kha Hựu đã nhận thấy được, có vài thứ đang lặng lẽ biến hóa.
Hỉ nộ ai nhạc vì nàng mà có dần dần không khống chế được, lại còn không phải bởi vì dự tính ban đầu, mà là do từ tâm bộc phát. Đây là cảm giác quá mức xa lạ. Nếu tiếp tục dây dưa với nàng, sợ rằng sẽ không cách nào nắm giữ trái tim đang rục rịch rung động nữa.
Thất thần đi trên con đường vắng, Kha Hựu vô thức lái xe đến cửa hàng tiện lợi. Dọc đường, cô đều nhớ tới mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của Lam Tử Ngưng khi ở bên mình, sự điềm nhiên bình tĩnh của nàng, vẻ phóng túng kiêu ngạo của nàng, chuyện đùa giỡn xấu xa của nàng... Nghĩ nghĩ, Kha Hựu đã đi vào cửa hàng tiện lợi lúc nào không hay.
Đến lúc nhận ra, cô đã đứng ở quầy hàng nơi thường liên lạc với Mèo Xám trước đó, nhìn mấy hộp mỳ ăn liền đờ ra, cười bản thân mình đãng trí. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày vải dây đỏ. Kha Hựu ngẩng đầu nhìn đối phương, là một người đàn ông cao gầy, cũng không có nhìn cô. Kha Hựu tiện tay cầm hộp mỳ, xoay người rời đi.
Người đàn ông nọ bỗng gọi Kha Hựu lại: "Cô gì ơi, rớt tiền này."
Kha Hựu dừng bước, nhìn lại. Người kia đang ngồi xổm xuống như là nhặt tiền, sau đó anh ta đưa tờ tới một trăm đồng. Kha Hựu khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn anh ta rồi nhận lấy: "Cảm ơn."
Kha Hựu cũng không dừng chân, cầm lấy tiền rồi đi luôn. Cô không biết người đàn ông đó rốt cuộc là địch hay bạn, chỉ có thể cầm tờ tiền không phải của mình đi tính tiền. Tới quầy thu ngân, Kha Hựu mở tờ tiền ra, cũng đưa hộp mình ra, đúng lúc này tầm mắt lại nhìn tới dãy ký hiệu trên tờ tiền, trên đó lại có ba chữ cái tiếng Anh ghi bằng bút chì: "PET".
Kha Hựu mang túi đựng mỳ đi ra ngoài. Trở lại xe, Kha Hựu lập tức lái xe ra khỏi tiểu khu. Cô lẳng lặng chờ đợi ở giao lộ gần quảng trường, ước chừng qua nửa tiếng đồng hồ, không thấy điều gì khác lạ, cũng không có người theo dõi.
Kha Hựu bắt đầu nhớ lại, nửa tháng trước, ở đây mởi mở một cửa hàng thú cưng. Ở cái chỗ quán xá đèn mờ này mà mở cửa hàng thú cưng tại đây dạng say rượu đăng mê địa phương khai sủng vật điếm, thật đúng là không hợp lý cho lắm.
Mà người đàn ông vừa rồi, mang giày vải dây đỏ - là một trong các ám hiệu, lại dùng kỹ xảo trao đổi tin tức quen dùng là tiền giấy. Có lẽ, cửa hàng thú cưng là cứ điểm liên lạc mới.
Kha Hựu lái xe tới chỗ cách cửa hàng thú cưng không xa. Cô nằm ở trong xe, chợp mắt giây lát, cũng không nóng lòng xuất hiện. Quả nhiên, đang mơ mơ màng màng thì có động tĩnh tìm tới cửa.
Mở mắt ra, sắc trời đã sẩm tối. Nghiêng đầu nhìn lại, Mèo Xám đang gõ cửa. Hắn mang mũ lưỡi trai, mặc cái tạp dề có lo-go của cửa hàng thú cưng, cầm xấp tờ rơi, nhét một tờ vào khe cửa sổ.
Kha Hựu nhìn bóng lưng nọ đi xa, khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra nhìn, mới chợp mắt chút xíu đã qua cả buổi trời. Trong điện thoại có một đống tin nhắn, đều là Lam Tử Ngưng gửi tới.
Kha Hựu thở dài, mang tâm trạng vừa khẩn trương thấp thỏm lại trang trọng nghiêm túc, hồi âm lại một tin: "Vừa mới ngủ dậy. Tôi chợt muốn nuôi một em cún, sau này nếu chúng ta không gặp nhau, có nó bên cạnh, chị cũng sẽ không cô đơn, khó chịu như vầy."
Rất nhanh, điện thoại đã vang chuông, dùng lý do vô sỉ như vậy để biện hộ cho hành vi của bản thân, Kha Hựu chợt thấy hơi hoảng. Hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô giành mở miệng trước: "Chị vui đến thế à? Muốn nhanh chóng nói với tôi rằng chị rất chờ mong?"
Thế nhưng bất ngờ là, tiếng nói ở đầu bên kia có chút chần chờ, sau đó mới thẳng thắn: "Ừ... Tôi... Tôi không thích lông quá dài... Em hãy chọn con nào lông ngắn ấy, trông giống em một chút."
Kha Hựu nhẹ nhàng cười: "Có phải chị không coi tôi là phụ nữ hay không vậy?"
"Em biết tôi không có ý kia mà. Nếu mà muốn thay thế em, vậy thì phải chọn nghe lời giống như em đó."
"Ừm, tôi không cảm thấy tôi nghe lời." Kha Hựu xuống xe, đi tới cửa hàng thú cưng.
"Sao lại muốn nuôi chó vậy?"
Kha Hựu nhìn tờ rơi trong tay, bất đắc dĩ cười cười: "Có người phát tờ rơi cho, tôi phát hiện có một con trông thích quấn lấy người giống như chị vậy." Tới rồi cửa hàng, Mèo Xám đang ở bên trong, Kha Hựu tắt nụ cười, nói: "Cúp đây, tôi vào xem sao, ngày mai mang đi tìm chị."
"Ừ, hôn một cái rồi cúp."
Kha Hựu nhíu mày: "Tôi đang ở ngoài đường, chào."
Trong cửa hàng chẳng có ai khác, Mèo Xám đi tới, ngồi xuống ôm ra một con Corgi (*) trông như mới sinh ra, vừa đùa với nó vừa nói:
(*) nguyên văn "威尔士柯基 (Pembroke Welsh Corgi)": Chó Corgi Pembroke Wales là giống chó chăn gia súc có nguồn gốc từ Pembrokeshire, xứ Wales, còn gọi là chó Corgi xứ Wales. (Nguồn: wikipedia)
Hình minh họa:
"Loại chó này rất thông minh, một cái lệnh chi cần dạy vài lần sẽ nhớ. Nó rất nghe lời, sẽ không cãi lời mệnh lệnh của chủ."
Mèo Xám ôm chó con lên, cũng không nhìn Kha Hựu, chỉ là xoa xoa đầu nó: "Chỉ có hơi hiếu động, có đôi khi sẽ phóng túng cảm xúc của mình, làm ra vài chuyện khiến chính nó hối hận."
Sắc mặt Mèo Xám âm trầm, Kha Hựu thấy toàn thân cũng tràn ngập cảm giác áp lực, cúi gằm mặt, suy nghĩ trong đầu Kha Hựu càng loạn.
Mèo Xám thả chó con xuống đất, giao xích cổ cho Kha Hựu, nói tiếp, "Nhóc con, thời khắc nhớ kỹ sứ mệnh của mình, làm một tiểu thiên sứ vui vẻ. Nếu có ngày mi thành tiểu ác ma, cẩn thận chủ nhân đánh đuổi mi đó."
Mèo Xám dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Kha Hựu: "Cầm kỹ, đi cẩn thận."
Qua giây lát, Kha Hựu nở nụ cười gượng gạo, đầu óc đã tỉnh táo trở lại. Mang thần sắc phức tạp đi thanh toán tiền, cô cầm xích cô của Corgi đi: "Cảm tạ."
- ------
Editor có lời muốn nói: Tên giống chó đã nói ở trên, mà trong tiếng Trung thì gọi là "柯基 (Kha Cơ)", chữ "柯" giống chữ Kha trong Kha Hựu (柯又), không biết tác giả có ẩn ý gì không~~ Trước mắt mình vẫn gọi ẻm là Corgi nhé~
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ~~