Tiếng mô-tơ, tiếng động cơ, tiếng la hét liên tục vang lên không ngừng, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Nhìn cô gái trước mắt, cả người Lam Tử Ngưng tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm, lạnh giọng nói: "Cô có hỏi thăm chưa? Lam Tử Ngưng tôi ăn cơm nhà ai?"
Không phải là Lam thị xã hội đen trong truyền thuyết? Mở công ty lớn, nhà ai không dính chút đen?
Lý Yên nhìn thẳng gương mặt câu hồn kia, nhàn nhạt cười, cặp mắt lại khá bình tĩnh.
"Có cần phải hỏi thăm không? Cũng chỉ là nhị thế tổ (*) thôi mà."
(*) Nhị thế tổ (二世祖): là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. (Nguồn: wikipedia)
Cái cô điếc không sợ súng này, hình như cũng khá là cá tính, nhìn qua hai lần chạm mặt, có vẻ cô ta cũng không đơn giản. Lam Tử Ngưng nheo mắt gật đầu: "Cô cũng không kém."
Kha Hựu ngồi ở ghế lái phụ, im lặng không lên tiếng.
Lý Yên nhìn thoáng qua Kha Hựu, vươn tay ngoắc ngoắc, kề vào bên tai Lam Tử Ngưng nói: "Khẩu vị của cô thật tạp." Cười cười, cô ta còn nói thêm: "Ăn xong tiểu lưu manh rồi, ăn qua phụ nữ đàng hoàng?"
Hành động áp sát ái muội thế này, là Lam Tử Ngưng cố ý, ai bảo vừa rồi Kha Hựu để nàng ăn dấm chua.
Lam Tử Ngưng hơi nghiêng mặt liếc nhìn khuôn mặt thản nhiên của Kha Hựu, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo: "Tiểu Hựu Hựu... Cô ta nói em là phụ nữ đàng hoàng kìa."
Kha Hựu làm như lơ đãng chống tay trên đùi Lam Tử Ngưng, rướn cả người qua, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cái tay đó, tay kia thì giơ lên vẫy vẫy, cười tủm tỉm nói: "Chị gái này, xin chào~"
Trên đùi chợt thấy đau đớn, nhưng trong lòng Lam Tử Ngưng lại thấy vui lạ kỳ. Kha Hựu tỏ ra không có gì, trên thực tế lại ngầm nổi sóng. Cô cũng sẽ ghen!
Chép môi cười, Lam Tử Ngưng chộp lên cái tay kia, nhẹ nhàng nhéo nhéo như ám chỉ, lùi ra sau để không gian cho hai người đối diện nhau.
"Hở? Tiểu lưu manh."
Lý Yên cẩn thận suy nghĩ một phen, mới liên tưởng được cô gái thanh tú trước mắt và tiểu lưu manh tối hôm đó với nhau. Hóa ra Lam Tử Ngưng chưa có đổi bồ? Còn lợi dụng mình làm ván cầu cua gái?
Đột nhiên bắt đầu sinh ra ý muốn đùa bỡn, Lý Yên nói với Kha Hựu: "Lại giới thiệu mấy chị xinh đẹp cho cô em."
Trong giọng điệu của Lý Yên cất chứa châm chọc, đôi mắt vẫn mang chút thùy mị, không có ý tốt nhìn Lam Tử Ngưng: "Ván cầu cũng có phân đúng sai..."
Lam Tử Ngưng nhìn khuôn mặt mị hoặc họa thủy kia, bỗng thấy nụ cười của Lý Yên, sao thấy rờn rợn vậy ta...
Lý Yên lui lại mấy bước, như là đang tìm người, không bao lâu, một cô gái được kéo tới bên Lý Yên. Bọn họ thỉnh thoảng thì thầm với, còn vừa cười vừa nhìn vào trong xe.
Nhìn thấy mấy người đó, ngọn lửa trong lòng Lam Tử Ngưng càng bùng lớn hơn.
Châm ngòi ly gián! Cô ả chết tiệt!
Trên lưng Lam Tử Ngưng lẳng lặng ướt mồ hôi lạnh, biểu cảm gượng cứng, miễn cưỡng kéo môi cười, nói với Kha Hựu: "Ha ha, cho tôi năm phút, để tôi xử lý cái của nợ này đã."
"Của nợ?" Kha Hựu chậm rãi quay sang kính chiếu hậu sửa lại tóc tai, còn hời hợt mà bổ sung một câu: "Năm phút đồng hồ đủ không?"
Tự làm bậy không thể sống, dù là ai cũng nghe ra đó là ngầm trào phúng, nhưng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng thôi.
Háo Tử ngồi sau cười như được mùa, Lam Tử Ngưng hung hăng lườm hắn, lại cười cười với Kha Hựu, cắn răng xuống xe.
Tư thái vẫn ngạo mạn như trước, bước chân lại nhanh hơn bình thường. Lý Yên tiến lên đón đầu, hai người cứ thế ở trước mặt mọi người thì thầm với nhau.
Lam Tử Ngưng nghiến răng nói: "Cô phá xe của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu."
"Hờ." Lý Yên làm như lơ đểnh, chỉ liếc nhìn nàng một cái. "Ký cho cô tấm chi phiếu nhé?"
Lam Tử Ngưng không khỏi ngây ngẩn cả người. Hoàn toàn không ngờ tới sẽ có một ngày mình bị người ta ném "Chi phiếu"!
Tình cảnh thế này, đúng là gặp quỷ mà!
Lam Tử Ngưng chần chờ giây lát mới nhớ ra phải phóng điện mười ngàn vôn, lạnh lùng nói: "Lý Yên, nhớ đó."
Thấy biểu cảm trên mặt của Lam Tử Ngưng, Lý Yên cười càng thêm sảng khoái, hất hất cằm về phía Kha Hựu, hỏi: "Đại tiểu thư để ý như thế, là tính hoàn lương?"
"Tử Ngưng? Chị cũng tới?"
Lại tới nữa!
Lam Tử Ngưng thấp thỏm bất an trong lòng, cái cô lắc mông cười rợn người kia, gọi cái gì, gọi gì đó hả?!
Khóe môi Lý Yên lộ ra nụ cười mỉa mai: "Hình như Tiểu Dư là trước tôi?"
"Tử Ngưng?"
Ôi, trời ạ! Kia là ai vậy?!
Quyết định đêm nay là một sai lầm! Không nên đùa giỡn Kha Hựu! Không dính dáng tới Lý Yên đó!
Lam Tử Ngưng đột nhiên nghĩ tới, có lẽ sẽ có thêm nhiều vưu vật không lý do từ trên trời giáng xuống nữa. Trên mặt vẫn duy trì trạng thái xem thường, nhưng lại bất giác chậm rãi lùi về sau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kha Hựu trong xe.
Muốn trách thì trách Lam Tử Ngưng nhiều gái như cá đổ ra sông. Hình ảnh trước mắt thật sự đẹp mắt. Bốn người phong cách đồng đều đứng cùng một chỗ, tất cả đều là mỹ nữ vừa quyến rũ vừa khiêu gợi. Mà tiểu lưu manh kia... Dưới con mắt của Lý Yên, ngoại trừ buổi tối ngày đó mang hình tượng lưu manh, hôm nay thoạt nhìn có vẻ đứng đắn lại nghiêm cẩn, nhìn thế nào cũng như một cô muộn tao mà. Làm sao có thể khiến Lam Tử Ngưng ba lần bốn lượt dùng mình như ván cầu để theo đuổi chứ?
Một phút ấy, trong nội tâm Lý Yên lại xuất hiện cảm giác đố kị. Cô ta hờ hững hỏi: "Một nồi thập cẩm, đủ vị, Tử Ngưng, cô thích không?"
Ngồi ở trong xe, Kha Hựu thu hết tất cả biến hóa cảm xúc trên mặt Lam Tử Ngưng vào đáy mắt. Chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, khi thế của nàng vừa rồi đã đều thu liễm hết, hiện tại chỉ còn vẻ bất đắc dĩ không biết làm sao.
Lắc đầu, khẽ cười một tiếng, Kha Hựu xuống xe.
Phịch một tiếng vang lên. Lam Tử Ngưng cảm thấy không khí xung quanh trong nháy mắt trầm xuống. Nhìn lại Kha Hựu, cô đang cười, thế nhưng trong nụ cười chỉ có nhàn nhạt khinh khi và trào phúng.
Nét mặt Lam Tử Ngưng từ cười nhạo của một phút trước biến thành yên tĩnh mà trắng nhợt. Nàng ngượng ngùng nhìn Kha Hựu đang đi tới bên người, cười ha hả.
"Tiểu lưu manh, đây đều là sư tỷ của cô đấy." Lý Yên khoanh tay, làm bộ như đang xem kịch vui.
Kha Hựu đi tới, trực tiếp nắm tay Lam Tử Ngưng, ánh mắt lợi hại nhưng vẫn nở nụ cười với Lý Yên, nói: "Náo nhiệt như vầy, có thể so một trận không?"
Trong lòng bàn tay đều là mồ, bị Kha Hựu cầm chặt, Lam Tử Ngưng lại chẳng dám nhúc nhích động đậy, thậm chí không dám thở mạnh nữa.
Lý Yên gật đầu: "Núi bọc quanh đường cái, điểm xuất phát là ở đây, đích là đỉnh núi. Tiền đặt cược là..." Lý Yên kề gần vào giữa Kha Hựu và Lam Tử Ngưng, cố sức kéo Lam Tử Ngưng một cái: "Một đêm xuân với cô trên đỉnh núi."
Mặt Kha Hựu nhất thời phủ đầy băng sương, ngầm liếc Lam Tử Ngưng, thấp giọng thì thầm: "Dù sao đều là chị có lợi."
Kha Hựu vừa nói xong thì bước nhanh quay về xe. Lam Tử Ngưng cất giọng lạnh như ngâm trong nước đá, cũng không che giấu lửa giận trong nội tâm, lườm Lý Yên: "Có phải cô đã muốn tôi lắm rồi không?"
Lý Yên cười cười như không thèm để bụng: "Phải. Càng không chiếm được, tôi càng thích."
Kha Hựu chui vào ghế lái, nét mặt bình tĩnh, Lam Tử Ngưng vội vàng ngồi vào ghế phó lái, nói với Háo Tử ở sau: "Hai người đổi xe đi."
Nhìn lại Kha Hựu, mặt mày nghiêm túc, Lam Tử Ngưng không thể làm gì khác, trêu ghẹo nói: "Em nỡ lấy tôi ra làm tiền cược?"
"Chị không tin tôi đến thế à?" Kha Hựu thuần thục khởi động xe, hai tay nắm vô lăng, lái xe tới điểm xuất phát.
Giọng nói của Kha Hựu nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại lộ ra không vui. Lam Tử Ngưng ngượng ngùng cười nói: "Đó đều là chuyện trước kia, ngay cả tên bọn họ tôi còn không nhớ nữa mà."
"Chị còn nhớ tên của tôi, thật vinh hạnh quá." Kha Hựu quay đầu liếc nhìn Lam Tử Ngưng, nhẹ nhàng gật đầu, không hề có vẻ gì là không vui.
Có thể bởi vì đang là ban đêm yên tĩnh, cũng có thể vì đang ở trong xe kín bưng, Lam Tử Ngưng cảm giác bên tai chỉ còn tiếng nói của Kha Hựu đang quanh quẩn, nhưng thứ khác đều là hư vô.
Kha Hựu nói chuyện nghe thật chua, thế nhưng chính là vì vậy, âm thanh nhẹ nhàng của cô hòa quyện của không khí xung quanh, cuốn lấy nhân tâm.
Lam Tử Ngưng lộ vẻ vui sướng đầy mặt, nhận mạnh từng chữ: "Trước đây tôi đúng là thích vui đùa, thế nhưng từ khi quen em, tôi..."
Kha Hựu nghiêng mặt đi, nhàn nhạt hỏi: "Từ lần đó của chúng ta, chị có lên giường với ai nữa không?"
Lam Tử Ngưng liếm liếm môi, ấp úng nửa ngày không có trả lời.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nhấn ga vang lên, gần như cùng lúc đấy, quán tính làm cho Lam Tử Ngưng dán sát vào lưng ghế.
Trên mặt Kha Hựu không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, ghé người qua, thắt đai an toàn cho Lam Tử Ngưng. Khuôn mặt lướt qua khóe môi nàng cũng không hề dừng lại. Trở lại chỗ ngồi, cũng thắt đai an toàn cho mình, cô cười nhẹ, nói: "Quả thực, so với bọn họ, tôi chỉ như chén nước luộc mà thôi."
"Không phải..." Lam Tử Ngưng chợt thấy lạnh cả người, muốn giải thích, lại bị Kha Hựu cắt lời.
Kha Hựu đột nhiên ra mặt đứng đắn nhìn Lam Tử Ngưng: "Quá khứ trước kia của chị tôi không tham dự, từ nay về sau, chị chỉ có thể là của tôi."
Lam Tử Ngưng bị dáng vẻ nghiêm túc của Kha Hựu chọc cho cười híp cả mắt, ra lời son sắt thề: "Tôi đảm bảo."
Ý cười trong mắt Lam Tử Ngưng, lại thuần khiết như thế.
Lần thứ mấy rồi?
Mỗi một lần nhìn thấy nàng cười chân thành như thế, nơi nào đó trong tim như bị đâm trúng.
Diễn giả thành thật?
Kha Hựu tự giễu mà nhếch môi, nụ cười hơi gượng gạo, nhưng cũng đủ trong sáng, khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía đám đông phía trước: "Ngồi vững."
Dưới tiếng nhạc sôi động ầm ĩ, bốn chiếc xe cùng lúc khởi động, dừng trên khoảng đất trống chờ đợi xuất phát.
Trước vạch xuất phát có cô nàng phất cờ. Cờ trắng phất phơ hai ba lượt, Kha Hựu giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng nhanh như gió cuốn.
Chiếc xe thể thao màu trắng của Lý Yên xông pha lên đầu, Kha Hựu theo sát sau đó, hai chiếc xe một trước một chạy khỏi hầm đỗ xe. Đi theo phía sau, còn có xe của Háo Tử và một chiếc màu vàng khác. Kha Hựu cũng không liều lính, chỉ giữ vững tốc độ trăm cây số trên giờ, theo sát phía sau Lý Yên.
Ngọn đèn sáng lấp ló xuyên qua bãi cỏ, hắt lên khuôn mặt nghiêm túc chăm chú của Kha Hựu lúc này. Ngồi ở bên cạnh cô, Lam Tử Ngưng bỗng cảm thấy khí thế của Kha Hựu sâu không lường được. Đôi mắt cô trong suốt lại sâu không thấy đáy. Nếu nhìn chằm chằm vào đó, rất có thể sẽ bị nó cắn nuốt không thể chống đỡ.
Cảm giác an toàn...
Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn từ một người khác... Thế nhưng Tiêu Tần...
Cảm giác bi lãnh ẩn kín ấy lại lần nữa hiện lên, Lam Tử Ngưng cất giấu cảm xúc trên mặt đi.
Xuống tiếp hai ngã tư chính là giao lộ hai chiều, ngay sau đó thì chỉ còn một khúc cua cuối cùng. Nếu như ở con đường hai làn kia mà không vượt qua Lý Yên được, vậy thì không còn điều kiện để vượt qua nữa.
Kha Hựu khẽ nhíu mày, chắp tay dâng Lam Tử Ngưng đi? Nội dung vở kịch hiển nhiên không nên diễn như thế. Chuyển số, nhấn ga, tốc độ xe càng lúc càng tăng lên.
"Bọn họ bám rất sát." Cô gái trên xe Lý Yên cười nói.
"Cực kỳ tốt."
Lý Yên vẫn giữ vị trí đầu, nhưng ưu thế cũng không rõ ràng, mà cô ta cũng không định thắng trò chơi này.
Đêm nay cô ta đã nhận được tin từ trước, rằng đoạn đường xuống núi có cảnh sát giao thông bố trí chướng ngại vật, chuyên dùng đối phó với băng nhóm đua xe. Cô ta chỉ muốn giao huấn Lam Tử Ngưng một bài học, để nàng hoặc là tiểu tình nhân của nàng nếm mùi cà phê ở sở cảnh sát một chút.
Kha Hựu đang suy nghĩ tìm cơ hội vượt lên, mà xe Lý Yên lượn ngoằn ngoèo trên đường đang có xu hướng giảm tốc, cơ hội tới.
Khi xe Lý Yên một lần nữa chạy trên đường thẳng, cô ta còn chưa chiếm đường được thì Kha Hựu đã nhân cơ hội nhấn ga, làm hai xe chạy song song với nhau.
Lý Yên ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, cười nói: "Đạo cụ cũng tới."
Cố ý chen chúc với xe của Kha Hựu, thẳng đến khúc cua cuối cùng, cô ta đột ngột giảm tốc độ.
Khúc của này không lớn. Xe đã vào đường cua, Lý Yên giảm tốc, thiên thời địa lợi, Kha Hựu nhấn nhẹ phanh, đánh tay lái, đuôi xe đá xéo, bỏ xa xe của Lý Yên.
"Tiểu Hựu Hựu, em thắng!"
Cùng lúc đó, Kha Hựu lại chú ý thấy điểm kỳ lạ. Chưa thấy xe Lý Yên, ngược lại là xe của Háo Tử vượt lên trước? Phía sau Háo Tử, mới là Lý Yên, hơn nữa, phía sau nữa còn có xe!
Kha Hựu ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, Lam Tử Ngưng cũng quét mắt nhìn gương chiếu hậu. Xe đã lái vào đoạn đường núi vắng bóng người, thế nhưng cái nơi vốn nên trống không, lúc này đã có xe bắt đầu theo sau, đếm kỹ lại, không chỉ là ba chiếc xe.
Một, hai, ba, bốn, năm... Năm chiếc!
Năm chiếc xe không nhanh không chậm chạy theo đằng sau ba chiếc thể thao, còn bật đèn pha chiếu xa, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Lam Tử Ngưng và Kha Hựu liếc mắt nhìn nhau, nét mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Chỉ sợ là kẻ thù của đại tiểu thư tới.
Hôm nay Lam Tử Ngưng ra ngoài cả ngày, bên người không có một vệ sĩ nào, đây đúng là cơ hội mà. Huống hồ hiện tại xe đã vào khúc quanh núi nguy hiểm cực kỳ, tạo nên một vụ tai nạn xe cộ là cách thức giết người diệt khẩu nhanh gọn nhất.
Kha Hựu chỉ hy vọng Háo Tử và Lý Yên có thể cầu nhiều phúc, không trở thành người vô tội chôn cùng.
"Tin tưởng tôi không?" Ngữ điệu của Kha Hựu có vẻ bình thản, nhưng lại như một loại vũ khí sắc bén, khí phách cắt ngang màn đêm.
Hít sâu một hơi, Kha Hựu ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu một lần nữa, tốc độ xe không giảm, nhanh chóng vút tới điểm đích.
Chiếc xe lượn quanh các khúc cua trên đường núi. Đường cái ngày càng hung hiểm, trái tim Lam Tử Ngưng như bị giắt giữa không trung. Trong đầu chỉ có một ý niệm, không muốn Kha Hựu bị thương!
Hô hấp như muốn ngừng lại, Lam Tử Ngưng nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, những người đó cũng bám rất chặt.
Mục tiêu của bọn họ là Lam Tử Ngưng, chỉ cần bỏ rơi bọn họ lại phía sau, có lẽ bọn họ sẽ không hạ độc thủ với bọn Háo Tử.
Tiến vào đường rẽ đầu tiên, Kha Hựu thắng kít bánh sau, thả hết số, tiếp tục nhanh chóng chuyển bánh lái, kéo lốp xe ma sát cùng mặt đất phát ra tiếng chói tai. Chiếc xe vững vàng chạy trên đường thẳng, gia tốc 200 cây số trên giờ. Con Ferrari điên cuồng phóng như bay trên đường.
Bỏ xa đám người kia một đoạn, thế nhưng một giây sau đó, hai người lại đồng thời trợn to hai mắt.
- ------
Editor có lời muốn nói: Đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nào~
PS: Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT