Lam Tử Ngưng ôm Kha Hựu đi xuống lầu, Kha Hựu xấu hổ né tránh, bước nhanh tới xe của nàng. Thấy Lam Tử Ngưng đứng trên vỉa hè nhìn phía đầu phố, Kha Hựu nghi hoặc hỏi: "Lại sao nữa?"
Lam Tử Ngưng quay đầu cười cười, yên tĩnh đứng ở đó rút điếu thuốc, như là chợt nhớ lại chuyện gì đó, cười hỏi: "Hình như không hút thuốc lá?"
Kha Hựu nghĩ Lam Tử Ngưng còn đang thử, vì vậy nói: "Trước khi liều mạng sẽ dùng thuốc thay nhang làm cúng tế."
Lam Tử Ngưng gật gật đầu. Lúc này tiếng điện thoại bỗng vang lên, Lam Tử Ngưng nghe, sắc mặt vẫn như thường, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Biết rồi."
Chỉ vẻn vẹn hai chữ, đầu bên kia không có tiếng động nữa. Hai chữ nhẹ như mây bay ấy, lại có thể khiến vài người không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Kha Hựu khẽ thở dài.
"Ngưng tỷ, tôi thực sự muốn đi ngủ, đến chỗ nào cũng như nhau, nếu chị còn có việc thì đi trước đi."
Lam Tử Ngưng cau mày, dụi điếu thuốc, không nói một câu, kéo Kha Hựu hướng đi tới đầu đường.
Có lẽ đại tiểu thư bá đạo quen rồi, tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, hoàn toàn coi mình là trung tâm, tâm tư còn kín đáo, âm tình bất định... Trái tim Kha Hựu vừa mới thả lỏng lại siết chặt, nỗ lực phấn chấn tinh thần để ứng phó công việc có thể mất mạng bất cứ lúc nào này.
Chỉ thấy Lam Tử Ngưng lôi kéo bản thân đi tới cửa hàng tiện lợi, nội tâm Kha Hựu chấn động, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, nỗ lực không để lộ ra sự khác thường.
Lam Tử Ngưng đẩy cửa ra, kéo Kha Hựu đi thẳng tới quầy đồ ăn vặt. Tay nàng lượt một vòng trên kệ mì ăn liền, cuối dừng lại, chỉ vào hộp mỳ xương ống. Ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại như chim ưng loại nhìn thẳng Kha Hựu, lười nhác cười hỏi: "Hình như em chỉ ăn loại này?"
Kha Hựu còn đang khổ não làm sao để cho Mèo Xám biết mình đã tiếp cận được Lam Tử Ngưng, nhưng không ngờ, Lam Tử Ngưng lại chủ động dẫn cô tới cửa hàng.
Kha Hựu nheo mắt cười, đi qua ôm hai hộp mì: "Tôi ấy à, không thích đồ ăn tươi sống." Kha Hựu nghiêng đầu áp sát vào Lam Tử Ngưng, cố ý hà hơi bên tai nàng. "Đáng tiếc ở đây không có bán si rô, hình như chị lại phát bệnh rồi."
Lam Tử Ngưng híp mắt, đột nhiên xạm mặt lại, ôm lấy eo Kha Hựu, đẩy cô đi lên trước.
Kha Hựu phát hiện sự khác thường của Lam Tử Ngưng, ý cười trên khóe môi sâu sắc hơn, hờ hững đi theo nàng tới quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân đã thay đổi người khác, người này Kha Hựu chưa bao giờ gặp, cố ý tỏ vẻ lưu manh ngang ngạnh cười cười: "Anh đẹp trai, có biết tôi không?"
Lam Tử Ngưng cười quyến rũ, ngón tay mập mờ vòng vòng trên eo Kha Hựu, nhẹ nhàng véo một cái, đến khi thấy vẻ mặt ăn đau của Kha Hựu như mong muốn thì lại đưa tay nắm cằm cô, quay qua nói với anh thu ngân đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia: "Nhìn mặt của cô ấy."
Anh thu ngân nháy mắt mấy cái: "Không biết."
Kha Hựu nở nụ cười châm chọc: "Sao lại không biết? Anh mới tới?"
Anh thu ngân gật đầu.
Lam Tử Ngưng lại nắm cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô: "Nhìn kỹ."
Anh thu ngân quăng cho hai người cái nhìn khinh bỉ: "Hai vị, xin hỏi còn cần cái gì nữa không?"
Cặp mắt tà khí của Lam Tử Ngưng mang theo vài phần dò xét đảo qua đôi mắt của Kha Hựu, chậm rãi kề sát vào, cúi đầu cười: "Không được tùy tiện phóng điện."
Lam Tử Ngưng buông tay ra, khẽ đẩy Kha Hựu một cái, con ngươi u ám tỏa ra khí tràng cuồng ngạo, rõ ràng là lời nói đầy quan tâm lại nói một cách rất hững hờ: "Thuốc đỏ trừ sẹo gì đó, lấy ra hết đi."
Kha Hựu đoán không ra ý nghĩ của Lam Tử Ngưng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi. Cố ý cười lạnh một tiếng ra khỏi cửa hàng, tự mình đi tới dưới hàng hiên.
Lam Tử Ngưng vén màn ra sau, chạy đuổi theo Kha Hựu. Khốn cái là hai người vừa lúc đứng cách đầu hẻm không xa, càng làm cho cô gái đứng ở đó có thể xem được trò cười.
Lam Tử Ngưng thả tay, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên: "Tôi không cho em đi."
Kha Hựu dừng bước, nghiêng người nhìn nàng, trên mặt đầy hàn ý và khinh thường.
"Ngưng tỷ, làm mấy chuyện tào lao như thế, hóa ra lời bày tỏ thâm tình của chị đều là giả?"
Nơi này là địa bàn của Lam gia, đại tiểu thư khoa trương thế này vốn đã hấp dẫn nhiều sự chú ý, hai người lôi lôi kéo kéo càng đưa tới ánh mắt của bọn Hùng Mập kia. Hắn chần chờ gọi một tiếng: "Ngưng tỷ."
Ánh mắt Lam Tử Ngưng phức tạp hơn, nhẹ gật đầu, làm bộ như vô tâm mà quay qua nói với Kha Hưu: "Là thật."
Kha Hựu dùng ánh mắt thâm thúy quan sát nàng, đại tiểu thư ưa sĩ diện, không trừng trị một chút thì sau này cứ bị nàng ăn hiếp miết. Kha Hựu cười khoát khoát tay: "Đi thong thả không tiễn."
"Này!" Lam Tử Ngưng không để ý hình tượng hô to lên, Kha Hựu càng đi càng xa, hoàn toàn không có ý dừng lại. Bất đắc dĩ, Lam Tử Ngưng kéo váy lên, lần thứ hai giẫm giày cao gót đuổi theo. "Tôi không cho em đi!"
Kha Hựu đột ngột dừng lại, làm như không thèm để ý mà gật đầu, nhưng không nói lời nào. Đôi mắt cô di chuyển trên người Lam Tử Ngưng, hờ hững nhìn nàng.
Lam Tử Ngưng nhíu mày, có hơi chột dạ, lại thăm dò một lần nữa mà Kha Hựu vẫn mang vẻ mình tĩnh trấn định, thậm chí còn có chút giễu cợt. Giờ nhìn nhìn Kha Hựu lúc này, hiển nhiên là đã dỗi rồi.
Kha Hựu chợt cười tự giễu, lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt lạ lùng: "Ngưng tỷ, có gì chỉ bảo ạ?"
Trước mắt Lam Tử Ngưng đột nhiên thoáng qua hình ảnh lợi dụng Tăng Bằng Vũ thử cô khi đó, là đã giẫm lên vết thương lòng của cô rồi ư...
Lam Tử Ngưng nuốt khan, đi qua nắm tay cô, do dự thấp giọng mở miệng: "Chỉ đùa một chút thôi, đừng buồn bực như thế."
Kha Hựu hừ lạnh một tiếng, hất tay Lam Tử Ngưng ra, cố ý to tiếng: "Tôi là thế đó, không chịu nổi vui đùa đâu!"
Lam Tử Ngưng thấy cô lại muốn đi, cũng không biết ý thức bộc phát thế nào, không thèm để ý ánh mắt xung quanh, từ phía sau nhào tới ôm Kha Hựu, thấp giọng dỗ dành: "Được rồi, giữa đường giữa xá, để tụi đàn em thấy thì tôi làm sao ngóc đầu lên được."
Kha Hựu hơi cúi đầu, khóe mắt quét một vòng, con phố không tắt đèn đây cũng đều bởi vì một màn này mà chợt tĩnh lặng. Kha Hựu mừng thâm, cố ý nghiêng đầu bất mãn nhưng không nói gì.
Lam Tử Ngưng thấy Kha Hựu đã hơi xìu xuống, bỏ lại mấy người hai mặt nhìn nhau, nắm chặt tay Kha Hựu đi tới xe.
Kha Hựu ỡm ờ ngồi vào xe, dùng ánh mắt đề phòng trừng nàng: "Làm gì đó, muốn đưa tôi tới chỗ nào hủy thi diệt tích?"
Lam Tử Ngưng chợt thấy bản thân thật buồn cười. Trước đây đều là người khác nhường nhịn mình, làm gì thử qua ăn nói khép nép đi dỗ dành ai. Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Kha Hựu vẫn mang bản mặt âm u không vui, nàng cắn răng ngắt bắp đùi mình một cái, hai tròng mắt nỗ lực nặn ra hai dòng lóng lánh, rồi kéo Kha Hựu lại đối mặt với mình.
"Em không hiểu đâu, em không hiểu cảm giác lo được lo mất của tôi đâu. 24 năm qua, chưa từng có ai có thể khiến tâm tình của tôi bất ổn giống như ngồi tàu cao tốc như em đâu. Người khác nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì với em, tôi cũng đều rất muốn phủ nhận. Tôi đối nghịch với toàn bộ Lam gia, cố ý giữ em ở bên người, lẽ nào như vậy em còn không chịu tin tưởng tôi thật sự nghiêm túc với em ư?"
Kha Hựu ngẩn ra, trong lòng lại mềm nhũn, môi mấp máy nhưng nói không ra lời. Rõ ràng diễn kịch chính là bản thân mình, làm sao có thể yêu cầu người ta toàn tâm toàn ý được.
Lam Tử Ngưng thấy Kha Hưu như đã mềm lòng, vì vậy thừa cơ tiến lên, hít sâu một hơi, giơ tay làm bộ lau cặp-mắt-vốn-chưa-hề-rơi-một-giọt-nước-nào.
"Đi thôi, về tôi bôi thuốc cho em."
- --
Về tới căn phòng đầy lúng túng kia, mùi hương của hộp mỳ thoang thoảng khắp phòng. Hai người đổi vị trí, Lam Tử Ngưng ngồi trước quầy bar, chống cằm si mê ngắm nhìn Kha Hựu, giục cô: "Mau ăn đi."
Kha Hựu đứng ở đó bị nhìn đến cả người không được tự nhiên. Cũng chỉ là nấu mỳ ăn liền thôi mà tiểu thư cũng màu mè quá. Banh ra nào là xoong nồi tô chén, còn đeo cái tạp dề ngớ ngẩn kia nữa chứ.
Kha Hựu ho nhẹ một tiếng, hai tay nâng tô mỳ vùi đầu ăn lấy ăn để. Cô thật sự là buồn ngủ lắm rồi.
Lam Tử Ngưng gắp một đũa đưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt. Thật sự là không biết đang ăn cái gì, thấy thơm thơm nhưng khi ăn vào lại chẳng có mùi vị gì, chỉ miễn cưỡng nuốt được. Lam Tử Ngưng cầm khăn lau miệng, lại chăm chú nhìn Kha Hựu lang thôn hổ yết diệt gọn tô mỳ kia.
Kha Hựu nhìn thoáng qua đại tiểu thư, ngáp một cái: "Chị không ăn à?"
Lam Tử Ngưng lắc đầu, nàng đến đây không phải là muốn ăn mỳ, mà là ăn Kha Hựu.
Thế nhưng hiển nhiên Kha Hựu cũng không phải dễ ăn như vậy. Không ăn thịt được, thì bám cớ bôi thuốc mà ăn chút đậu hũ cũng được.
Kha Hựu lấy cái tô của Lam Tử Ngưng tới trước mặt. "Chị không ăn tôi ăn."
Khóe môi Lam Tử Ngưng vẽ lên một nụ cười yêu dã, lượn tới sau lưng Kha Hựu, cố ý kề sát cô. Cặp mềm mại trước ngực cà cà trên lưng cô, vùi đầu hít hà hương thơm xà bông tắm còn vương trên người cô.
"Em không muốn ăn tôi hử?"
Kha Hựu vững tâm như thái sơn, mặc Lam Tử Ngưng trêu chọc cũng không hề nhúc nhích, hết sức chăm chú giải quyết tô mỳ kia, sau đó thoải mái thở dài một tiếng.
"Trời đã sáng, tiểu thư, tôi muốn ngủ."
"Bôi thuốc trước đã."
Nhìn chiếc giường cỡ kingsize nọ, Lam Tử Ngưng cười tà nắm Kha Hựu chậm rãi thong thả bước qua. Gần tới bên giường, Lam Tử Ngưng trượt chân một cái, ai nha một tiếng, cố sức kéo Kha Hựu theo. Rồi thì cả hai người đều ngã xuống giường.
Lam Tử Ngưng chợt xoay người một cái, cả người đè chặt Kha Hựu dưới thân, cười khúc khích: "Tôi rất hưng phấn, ngủ không được, làm sao bây giờ?"
Cả người Lam Tử Ngưng đều đè trên người, Kha Hựu thở không nổi, cố sức đẩy nàng ra. Lam Tử Ngưng vẫn nằm chình ình trên người mình, Kha Hựu bất đắc dĩ thở dài, đẩy hết sự mệt mỏi lên trên mặt.
"Chị thương xót tôi một chút đi, sinh sinh tử tử nhiều lần như vậy, tôi thật sự mệt lắm rồi."
Lam Tử Ngưng hơi ngẩn ra, chợt cảm thấy có chút bất an, dẹp tính đùa dai, thả Kha Hựu ra. Ngón tay thon dài lại chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa vết trầy da trên đó.
"Sau này không được để bị thương nữa, hủy dung rồi thì tôi không thèm đâu."
Mùi hương của nàng tràn ngập xoang mũi, bàn tay mềm mịn của nàng xoa nhẹ trên vết thương. Dưới ánh đèn màu cam nhạt, hai mắt nàng mê ly mông lung. Một dòng cảm xúc ấm áp chảy xuôi toàn thân, thoải mái dễ chịu vô cùng. Nhìn vài giây, Kha Hựu cười cười mơ hồ gật đầu rồi dần thiếp đi,.
Lẳng lặng đối diện vài giây, nhìn cặp mắt ôn nhu như nước ấy, Lam Tử Ngưng chợt cảm thấy hai gò má nóng lên. Lần đầu tiên, vệt đỏ ửng ngượng ngùng thuần khiết xuất hiện trên mặt, không được tự nhiên cúi đầu vùi vào cần cổ Kha Hựu, lắng nghe nhịp tim của cô, nói năng lộn xộn: "Kha Hựu... Đừng để tôi thất vọng... Tôi... Tôi muốn làm thuốc giảm đau của em, làm khôi giáp của em, bảo vệ em, để em không bị chút tổn thương nào."
Giọng của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại rất mê người, Kha Hựu nỗ lực nhấc mi mắt lên, hỏi: "Chị nói cái gì?"
Lam Tử Ngưng tức giận trợn mắt liếc cô, lời tâm tình nói một lần là đủ rồi, cắn răng rời khỏi ôm ấp của Kha Hựu, trên mặt lại hiện vẻ cười tà mị. Bàn tay nàng bắt đầu chậm rãi dời xuống, dọc theo đường cằm của Kha Hựu chạy tới xương quai xanh chỗ, con ngươi của nàng tràn ngập nhu tình.
Kha Hựu nhìn thoáng qua Lam Tử Ngưng đứng dậy đi lấy thuốc, khẽ cười một tiếng, thẳng thắn nhắm mắt lại, mặc nàng nhào nặng, lười nhác ngáp một cái: "Tôi ngủ đây."
Khi Lam Tử Ngưng quay lại, Kha Hựu đã tiến vào mộng đẹp. Cẩn thận nằm sấp bên cạnh Kha Hựu, hai ngón tay chỉ vào nơi giữa hai hàng mày, nỗ lực muốn làm nơi nhăn chíu ngoan cố kia bằng phẳng lại. Trên thực tế cũng phí công, còn làm cho Kha Hưu lại mở mắt. Lam Tử Ngưng xin lỗi tụt tay về, nhợt nhạt cười: "Em ngủ đi, tôi giúp em thoa thuốc."
Kha Hựu chỉ nhếch môi nhẹ cười, rồi tiếp tục mê man hưởng thụ phút an nhàn ngắn ngủi.
- ------
Editor có lời muốn nói: ngọt quá nhỉ~~ đọc lại một câu của Ngưng "Tôi muốn làm thuốc giảm đau của em, làm khôi giáp của em, bảo vệ em, để em không bị chút tổn thương nào" mà thấy thương~~ Tiểu Hựu Hựu a, nỡ lòng nào~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT