Andropov, năm 1953 được điều nhiệm Ban châu Âu số 04 Bộ Ngoại giao, phạm vi công tác bao trùm các sự vụ liên quan tới Ba Lan, Tiệp Khắc, sau được điều tới Đại sứ quán Liên Xô tại Hungary đảm nhiệm tham tán công sứ, tháng trước được bổ nhiệm đại sứ đặc mệnh toàn quyền Liên Xô tại Hungary.

“Đây chẳng phải là nhân vật trong truyền thuyết sao? Hàng khủng!” Serov chắc chắn sẽ không bị một đại sứ áp đảo, nhưng nếu đại sứ ấy sau này sử trở thành tổng bí thư Trung ương Đảng Liên Xô thì lại là chuyện khác. Bản thân Andropov là nhân vật có khả năng xoay chuyển thế cục cho Liên Xô, đáng tiếc trời cao không cho ông ta thời gian, sau khi ông ta chết, sự suy yếu của Liên Xô càng ngày càng rõ rệt, đã không còn có thể xoay chuyển được nữa.

“Vốn mình nên trao đổi qua với ông ta, đáng tiếc, bây giờ mình không thể rời đi!” Serov gãi gãi cằm, có chút bất đắc dĩ.

Cặn bã không phân quốc tịch, đó là suy nghĩ của nữ nhân viên bán hàng hiện tại. Serov lúc này đang đối diện với một chiếc quần lót chữ T tiến hành trầm tư có tư tưởng, không thể không khiến nữ phục vụ viên vốn có ấn tượng không tệ với hắn phải đánh giá lại người ngoại quốc trước mắt.

Nếu không phải nhìn Serov một bộ người ngu lắm tiền, ra cổng còn đem theo phiên dịch, sau lưng có bảo vệ bám theo, giống như một con dê béo chờ mổ thịt, nữ phục vụ viên mặc áo ngoài màu lam đậm nhất định sẽ dùng giày cao gót của mình đo đạc thử độ dày da mặt Serov.

Một cửa hàng đồ lót phụ nữ, trong tình huống bình thường sẽ không có liên quan gì tới đại sứ một nước. Nhưng ai nói đại sứ thì không được ra ngoài mua đồ? Lại còn không được mua đồ lót phụ nữ? So với phiên dịch và nhân viên Bộ Nội vụ bám theo phía sau, thần sắc Serov khá là bình tĩnh, ít nhất cũng không nhìn đông ngó tây như kiểu chỗ này không có ba trăm lạng, bộ dạng giống như hoàn toàn không liên quan đến mình.

Bày ra cái bộ dạng ấy cho ai nhìn? Vốn là một chuyện cực kỳ bình thường, lại cứ bắt phải sau lưng có thêm mấy tên ngốc bám đuôi, giả thành như đang đi hóng gió, xin hỏi ai là kẻ trộm?

“Kỳ thực tôi cảm thấy màu đen khá là ổn, có thể phát huy được sức quyến rũ của phụ nữ! Chỉ là kích cỡ có vẻ không được phù hợp cho lắm!” Da mặt Serov dày quá tường thành, hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng

chút nào, cực kỳ nghiêm túc bàn bạc với nữ phục vụ viên về kiểu dáng và màu sắc.

“Số đi của phu nhân là bao nhiêu?” Dưới sự mê hoặc của kim tiền, phục vụ viên tạm thời thu lại khinh bỉ vào trong lòng, chỉ là nếu hóa đơn mua đồ không đạt tới hạn mức trong lòng mình, đến lúc đó mỉa mai châm chọc cũng chưa muộn.

Điều này lại làm khó Serov, vấn đề chuyện nghiệp như vậy hắn làm sao mà biết được, chỉ có thể dùng tay ra dấu một chút, để tìm được một vật tham chiếu phù hợp, chỉ có thể

tạm thời khiến nữ phục vụ viên phải ủy khuất.

Trời ơi! Uy nghiêm của Xô-viết đều sụp đổ hết ở đây rồi, tổ quốc thật sự xác định phái Serov tới đây là để làm đại sứ chứ không phải là để đóng phim? Những người sau lưng Serov đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể mặc cho hắn biểu diễn.

“Cơ bản là như vậy thôi!” Serov chọn một đống quần chữ T, áo ngực ren, chuẩn bị trả tiền.

Đúng lúc này, bỗng có một người phụ nữ từ ngoài cửa hàng bước vào, đối mắt trong trẻo sáng ngời, lông mày lá liễu cong cong, lông mi rất dài khe khẽ rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết ẩn hiện màu hồng phấn. Với sự hiểu biết thô lược của Serov với Italia, người đẹp này không phải là người Ý, rõ ràng là có những đặc trưng của người Đông Âu.

Khi cô ta bước vào, Serov đang hỏi phiên dịch về giá cả, dù sao thì nếu hắn nghe nhầm, trả nhiều thêm một số 0, chẳng những bản thân chịu thiệt mà không biết chừng còn bị người ta coi như đồ đần. cho nên dứt khoát không tin tưởng vào thính lực của mình, vẫn phải hỏi lại phiên dịch một chuyến kỹ càng.

Câu chuyện vốn không có gì khác biệt, chẳng gì khác ngoài thanh toán, rời đi, chỉ là bỗng dưng xuất hiện thêm một chút nhân tố không xác định. Đúng lúc này, cô gái kia nghe thấy Serov nói xong lập tức đầy vẻ hưng phấn hỏi: “Anh nói tiếng Nga, các anh là người Nga?”

“Là người Liên Xô!” Serov khẽ nhíu mày, chẳng hề có chút ý tứ xa quê gặp đồng hương, khô khốc đính chính, “Người Liên Xô, dân tộc Nga!”

“Ồ, tôi cũng là người Nga, cha tôi rời nước Nga từ mấy chục năm trước!” Cô gái một bộ như là đã quen thân từ trước. Serov vừa định nghiêm mặt nói hai ba câu phế thoại thì lập tức nhớ ra chức trách của mình, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với kiều dân bản quốc có vẻ không được thích hợp cho lắm, chỉ có thể đáp: “À, nếu như có nhu cầu cần thiết, có thể tìm chúng tôi hỗ trợ…”

Lời ra khỏi miệng, Serov thiếu chút nữa thì tự thưởng cho mình một cái tát, đây không phải công khai nói với đối phương, mình là người của Đại sứ quán Liên Xô sao?

“À, xin cám ơn, không biết chừng sẽ có lúc thật sự cần đến…” Cô gái tự giới thiệu, “Tôi tên là Azanova!”

“Serov!” Serov trả lời lãnh đạm, tiếp đó thanh toán tiền xong, lịch sự nói một câu, “Hẹn gặp lại…”

Ở một đất nước khác, xác suất gặp được một kiều dân bản quốc lớn chừng nào? Đây là một vấn đề khiến Serov phải suy ngẫm. Nếu là Trung Quốc thì căn bản không cần phải nghĩ, mọi nơi trên thế giới đều có khả năng gặp được, nhưng nếu là Liên Xô thì không còn như vậy nữa.

Xách một túi đồ lót, hoàn toàn không hề có cảm giác ngược đời, Serov cảm thấy mình ra ngoài mua một chút đồ lại có thể gặp được người Nga ở Italia, xác suất này không phải quá cao. Người Nga trên khắp Tây Âu phần lớn là con cháu của phe Bạch Nga, sau khi Liên Xô thành lập chỉ có thể lưu vong nước ngoài, tổng cộng chỉ khoảng hai, ba trăm nghìn người, còn không nhiều bằng di dân Nga ở nước Mỹ.

Cũng có nghĩa là, xác suất còn không lớn bằng Serov tới nước Mỹ một chuyến, trên bản thổ nước Mỹ đụng phải người Nga.

“Không đúng, lạc đề rồi!” Serov vội vàng ngừng việc so đo lặt vặt, tại sao cứ gặp phải một người là lại giả định trước người đó là tội phạm vậy? Hơn nữa Cục Tình báo Trung ương Mỹ hẳn cũng sẽ không nghĩ ra cái kế sách não tàn như thế mới đúng, mỹ nhân kế? Tắm rửa ngủ sớm đi, đều là thời đại nào rồi mà còn dùng cái trò đó, CIA nếu thật sự kiếm ra một điệp viên mỹ nữ nào đến tiếp cận Serov, hắn nhất định sẽ cực kỳ cao hứng, đối thủ ngu như heo thật chỉ có thể gặp không thể cầu…

“Trạm tiếp theo, chúng ta sẽ đi xem hàng thời trang nữ!” Serov lấy ra một tờ giấy, là danh sách cửa hàng phu nhân Berlinguer Joanna đề xuất, tiếp đó ra lệnh cho lái xe khởi động, “Đường mua sắm là ở đâu, không sao cả, hôm nay chúng ta có thừa thời gian, có thể dạo lâu một chút!”

Haizzz… Không biết có phải là ảo giác hay không, Serov giống như nghe được một tràng thở dài, lại không nhìn ra tung tích gì thừ mấy người trước mặt, hắn lầm bầm tự nhủ: “Mình không có mệnh ù tai, tuổi tác cũng chưa đến lúc suy nhược thần kinh mà?”

Là một người đàn ông trông thấy mỹ nữ là không nhấc chân đi nổi, người duy nhất có thể khiến Serov có thể tạm thời từ bỏ lý tưởng vĩ đại xuất khẩu cách mạng, chỉ có nữ thư ký mà hắn vẫn luôn muốn “quy tắc ngầm”, cuối cùng “quy tắc ngầm” thành công, cũng tức là vợ hắn Valia mà thôi. Từ khi biết phu nhân sắp đại giá quang lâm, Serov cao hứng cả hai mươi vạn phần, nếu bà xã mà không tới, hắn phòng chừng mình có thể tu luyện thành công được tay kỳ lân.

(nhắc đến tay kỳ lân lại nhớ Phong Vân vãi hàng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play