“Anh Serov, về phương diện này Liên Xô giải quyết vấn đề như thế nào?” Bộ trưởng Bộ Nội vụ Arium hỏi.

Serov cười khẩy, trầm giọng đáp: “Đối với phần tử tội phạm, không những không thể để quốc gia tiếp tục nuôi dưỡng bọn chúng mà còn phải khiến những kẻ đó làm ra cống hiến, bù đắp tội trạng mà chúng phạm phải! Nói một cách khác, những lao động miễn phí này có thể bổ sung đến các công trình, hơn nữa không cần thù lao còn có thể tiết kiệm được một số kinh phí rất lớn...”

Arium gật gật, có chút do dự hỏi: “Chẳng may có phóng viên của một số nước lợi dụng điểm này để chỉ trích Ai Cập chúng tôi thì phải làm thế nào?”

Serov cảm thấy vô cùng kính phục với đồng chí Arium ngây thơ này? Người do dự nhiều như vậy làm thế nào mà ngồi lên được cái ghế bộ trưởng Bộ Nội vụ này vậy? Không phải có quan hệ gấu váy gì với Nasser đấy chứ? “Phóng viên? Lũ người ngày ngày khua môi múa mép ấy làm sao biết sự khó khăn trong công cuộc xây dựng một đất nước? Một quốc gia phát triển tốt hay xấu còn cần từ miệng bọn họ nói ra? Người dân không biết tự mình cảm nhận?”

Nói đến đây, Serov thu ngắn khoảng cách với bộ trưởng Arium, nói vẻ trào phúng: “Thân là một bộ trưởng Bộ Nội vụ, để đất nước ở vào trạng thái an toàn vốn chính là công việc của anh, để một đám người ngày ngày ngoài mở mồm bốc phét ra chẳng có nửa phần cống hiến nào ngậm miệng lại, chung quy có phải là hơi quá đơn giản không...”

Arium giật mình, nếu Serov đã nói như vậy thì Liên Xô chắc chắn đã làm thế rồi, chỉ là phần tử trí thức công cộng luôn chiếm cứ điểm cao đạo đức, khiến Arium ra tay có chút sợ đầu sợ đuôi.

“Bất kỳ một đất nước nào cũng đều không phải do một đám người chỉ biết dùng mồm không dùng tay thành lập nên! Liên Xô là như vậy, nước Mỹ là như vậy, tôi nghĩ Ai Cập cũng không phải là ngoại lệ!” Serov trở lại với gương mặt khối băng, nói: “Ai Cập các anh vừa mới độc lập không lâu, hẳn là biết được điểm này. Chỉ cần một cơ hội, thuận thế xử lý xong đám phóng viên ấy, thống nhất được tư tưởng mới có thể càng thuận lợi huy động sức mạnh toàn quốc để xây dựng đất nước!”

Ai Cập hiện tại đang ở vào giai đoạn tranh thủ sự ủng hộ của Liên Xô, Serov coi hỗ trợ Bộ Nội vụ Ai Cập hoàn thiện là công việc của mình, đoàn cố vấn quân sự do thiếu tướng Bastov dẫn đầu sẽ hỗ trợ quân đội Ai Cập thành lập chế độ huấn luyện hợp lý, cùng xây dựng nên một đội ngũ lục quân hùng mạnh. Nếu như Serov suy đoán không sai, khi Nasser bày tỏ thiện ý đầy đủ, hoàn toàn giành được sự ủng hộ của Moscow, mục đích của bước tiếp theo chính là tuyên bố thu hồi kênh đào Suez về quốc hữu.

Đây là tính toán của Nasser, tất cả mọi người đều cho rằng sau Thế chiến thứ hai, Anh Pháp đã trở thành quá khứ, Nasser nghĩ vậy cũng không có gì là bất ngờ, nhưng lại quên mất rằng Anh Pháp không cam lòng rời khỏi vũ đài của họ như vậy, cho dù là giãy dụa trước lúc chết cũng phải thử một lần, nhỡ đâu thành công được thì sao? Sẽ có thể duy trì đế quốc thực dân của mình, nguy hiểm và cơ hội luôn song hành, hai nước Anh Pháp lựa chọn mạo hiểm một lần hoàn toàn không khiến ai cảm thấy lạ lùng.

Cuối cùng Serov từ chối lời mời của Arium đi tham quan nhà giam Ai Cập, bởi vì chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa. Serov có thể dự đoán được khi tới nơi sẽ có một cảnh tượng như thế nào, không gì khác ngoài ngăn nắp trật tự, giường chiếu sạch sẽ gọn gàng, toàn bộ nhà giam nhìn rất tích cực phát triển, trạng thái tinh thần của phạm nhân đều rất tốt đẹp. Sau đó khi Serov tham quan xong rời đi, bộ dạng vốn như thế nào lại quay về thế ấy, bất kỳ nơi nào đều có quy tắc riêng của mình, không vì vài lần kiểm tra mà trở nên tốt đẹp hơn. Tham quan nhà giam sẽ chỉ lãng phí thời gian của hai bên.

Có thời gian như vậy, Serov còn không bằng đi tới đoàn cố vấn quân sự nhiều thêm một chuyến, ít nhất còn có thể xem thử Hồng quân huấn luyện những binh lính Ai Cập đó như thế nào. Theo quan điểm của Serov ở kiếp trước, điều quan trọng nhất của một đội quân hẳn là tính kỷ luật, kỷ luật là quy tắc hành vi mà một tổ chức yêu cầu các thành viên của mình phải cùng tuân thủ. Trong chế độ xã hội chủ nghĩa, kỷ luật phản ánh ý chí cộng đồng của quần chúng nhân dân, bảo vệ lợi ích cộng đồng của quần chúng nhân dân, là đường lối, phương châm, chính sách của đảng chấp hành, là sự đảm bảo quan trọng cho quá trình xây dựng xã hội chủ nghĩa.

Có điều Serov vẫn luôn cho rằng, tính kỷ luật đó cũng giống như rất nhiều thứ khác đều học được Liên Xô. Nhưng đến khi Serov tỉnh lại ở Liên Xô mới phát hiện, tính kỷ luật của Hồng quân Liên Xô căn bản không thể so được với Trung Quốc, xem ra tổ quốc ở kiếp trước đã là trò giỏi hơn thầy. Chỉ là xét về cảm nhận trực quan, tính kỷ luật của Hồng quân vẫn có thể đè bẹp binh lính Ai Cập.

Đúng thế, trước mặt Serov, một đám binh lính Hồng quân mặc áo phông thủy thủ, miệng ngậm thuốc lá, râu ria xuề xòa, xách theo vũ khí gắn vật trang trí mang phong cách cá nhân đặc hữu, khi huấn luyện vẫn đánh cho binh linh Ai Cập choáng váng đầu óc.

“Chẳng lẽ Nga ngố có sức chiến đấu mạnh nhất thật sự chính là Nga ngố hoàn toàn không có tính kỷ luật, miệng nốc vodka tì tì?” Serov thật sự được mở rộng tầm mắt, không thể không nhớ đến đánh giá của bạn chat trên mạng ở tổ quốc kiếp trước. Nga ngố bề ngoài nhìn càng giống một đám ô hợp thì càng là quân bài tẩy của Gấu Nga.

Lắc lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ vô dụng đó, Serov hỏi: “Thiếu tướng Bastov, anh cảm thây sức chiến đấu của quân đội Ai Cập như thế nào? Nếu tìm một quốc gia để so sánh thì anh nghĩ nước nào là phù hợp?” Serov tuy cũng có quân hàm thiếu tướng nhưng chỉ là hàng rởm, căn bản không thể so sánh với loại tướng quân đã từng tham gia Thế chiến thứ hai như thiếu tướng Bastov.

Cho nên muốn đánh giá sức chiến đấu của đội quân này, chỉ có thể nhờ đến sự trợ giúp của chuyên gia. Thiếu tướng Bastov quệt mồ hôi, vết sẹo to lớn trên mặt hơi hơi đỏ hồng, nói: “Quân đội Ai Cập? Tôi nghĩ, đại khái tương đương với quân đội Italia...”

À, còn được! Serov tính toán như vậy cũng không phải là tồi, liền nghe được nửa câu sau của thiếu tướng Bastov, “Thời Thế chiến thứ hai...”

Có lẽ thái độ không biết thì hỏi này của Serov khiến Bastov có cảm giác thành công khi được thể hiện, trả lời xong còn lấy ra một bản kế hoạch huấn luyện, nói: “Đây là kế hoạch huấn luyện tôi chuẩn bị trước khi tới đây, cậu xem thử...”

Serov cúi đầu nhìn, kế hoạch huấn luyện có ghi chép rõ ràng thời gian sinh hoạt và nội dung huấn luyện. Sáng sớm sáu giờ dậy, năm phút đi vệ sinh, ba phút hô khẩu hiệu, năm phút khởi động, sau đó chạy việt dã 5 cây số, hoàn thành xong trong vòng hai mươi lăm phút.

Sau đó là tập tạ đơn, tạ kép, chạy 100 mét, chống đẩy, gập bụng... kết thúc tập luyện. Mười phút đánh răng rửa mặt, gấp chăn màn quét dọn vệ sinh. Bảy giờ ăn sáng, bảy giờ ba mươi tập hợp xuất phát đến sân huấn luyện. Năm mươi phút huấn luyện vượt chướng ngại, nghỉ ngơi mười phút. Năm mươi phút huấn luyện chiến thuật.

Còn về kế hoạch buổi chiều Serov còn chưa kịp xem, thiếu tướng Bastov đã lấy bản kế hoạch về, xé thành mảnh vụn, thở hắt ra một tiếng, nói: “Đến sau khi tới đây, tôi mới phát hiện kế hoạch huấn luyện nào cũng vô dụng, chúng ta vẫn là bắt đầu lại từ đầu đi, trước tiên dạy cho những binh lính Ai Cập này những điều cơ bản nhất là được!”

Vẻ mặt táo bón của thiếu tướng Bastov khiến Serov thiếu chút nữa thì phì cười, may mà nhịn lại được, “Đồng chí Bastov, anh phải biết tố chất văn hóa của những binh lính này thật sự không thể so được với châu Âu, còn có rất nhiều binh lính mù chữ, tôi nghĩ kế hoạch huấn luyện của anh có lẽ có chút quá tin tưởng vào tố chất của binh lính Ai Cập...”

“Không thể không thừa nhận, tên trùm mật vụ nhà cậu ánh mắt đúng là chuẩn hơn tôi...” Thiếu tướng Bastov bộ dạng buồn bã nhìn sang phía Serov, bất đắc dĩ thừa nhận suy nghĩ của mình đúng là không quá thực tế, “Quan trọng là đám binh lính Ai Cập này còn luôn cho rằng yêu cầu của chúng ta quá cao!”

“Muốn để đám người Ai Cập này nghe lời, biện pháp trực tiếp nhất chính là cho đánh cho bọn họ phục!” Serov nhún vai nói: “Kỳ thực tôi có một kiến nghị, đó là trước tiên là tập hợp quân lính tinh nhuệ của Ai Cập, rút ra những binh lính tố chất cao, trình độ văn hóa đạt tiêu chuẩn từ các quân chủng, thành lập ra một đội ngũ chuyên môn riêng!”

“Ồ? Thành lập một đội quân mới!?” Thiếu tướng Bastov cúi đầu suy nghĩ thoáng chốc, nói: “Cũng là một biện pháp nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu, phương diện này có lẽ còn cần cậu tới kết nối với phía Ai Cập....”

“Không thành vấn đề!” Serov ngồi trên đống cát cạnh thao trường, nhìn binh lính Liên Xô của đoàn cố vấn quân sự và binh lính Ai Cập thi kéo co. Kéo co là trò chơi đơn giản nhất, chỉ cần dùng sức là được, nó cũng là trò chơi khó khăn nhất, bởi vì kéo có không chỉ vẻn vẹn dùng sức xuông, khi mấy chục người cùng phối hợp với nhau dùng sức, cơ bản chính là đang bồi dưỡng tính tập thể. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân thiếu tương Bastov liên tục để binh lính Ai Cập và binh lính Liên Xô thi kéo co?

Kết quả cuối cùng hoàn toàn không có gì bất ngờ, người Liên Xô giành được thắng lợi, đây không chỉ là tính kỷ luật mạnh hơn đối thủ, trên thực tế cho dù là so man lực, người Ai Cập cũng chắc chắn sẽ thua. Biệt hiệu Gấu Bắc Cực này không đơn giản chỉ để hình dung chính sách quốc gia của Liên Xô.

Người da vàng có tính toán và kỹ năng đột xuất nhất, người da đen có sức bộc phát mạnh nhất, người da trắng thì xen vào giữa người da vàng và người da đen, sức lực tuyệt đối thì không kém hơn người da đen, sức bền thì vượt xa, mặc dù đám người Ả Rập này không phải người da đen nhưng đơn thuần so về lực lượng thì còn lâu mới là đối thủ của gấu Bắc Cực.

Khi trời sắp tối, không khí oi bức bắt đầu tiêu tan, Serov cũng đứng dậy từ dưới tán cây, vỗ vỗ cát bụi dính trên quần, cùng thiếu tướng Bastov rời khỏi doanh trại Ai Cập, “Ngày mai tôi phải tới doanh trại quân đội Ai Cập ở bán đảo Sinai khảo sát một chuyến, việc thành lập nhánh quân mới có lẽ phải nhờ cậu trao đổi với ngài thủ tướng Nasser!” Bastov đội mũ kê-pi lên nói.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đặc biệt thủ tướng Nasser hẳn là sẽ không phản đối...” Serov cười ha ha, không nghĩ ra Nasser sẽ có lý do gì để phản đối.

“Triệu tập bộ đội tinh nhuệ từ các nơi thành lập một đội quân mới, trực tiếp do tôi chỉ huy?” Nasser hơi ngẩn người, nghi hoặc hỏi, “Đây là kiến nghị của đoàn cố vấn quân sự Liên Xô?”

“Hình như là kiến nghị của vị tướng quân tên là Serov!” Bộ trưởng Bộ Nội vụ Arium nói: “Tướng quân Serov và trưởng đoàn cố vấn quân sự tướng quân Bastov thương lượng với nhau, nói với tốc độ huấn luyện của quân đội Ai Cập hiện tại, cần ít nhất một năm mới có thể có sự cải thiện rõ rệt. Tướng quân Serov cho rằng thời gian quá dài dễ dẫn tới khoảng trống về sức chiến đấu, vì vậy đề nghị trước tiên triệu tập bộ đội tinh nhuệ từ các nơi, hợp thành một đội quân trong thời gian ngắn nâng cao sức chiến đấu, các binh lính còn lại thì theo kế hoạch từ từ chỉnh biên huấn luyện!”

“Không tồi, kiến nghị của Serov đã thuyết phục được tôi!” Nasser đứng lên đi quanh hai vòng, ra lệnh, “Cứ làm như vậy đi, tên của đội quân mới, gọi là Đội vệ binh Cộng hòa...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play