Bất quá, dù vậy hận ý của cô đối với Hứa Mặc Trần và Sở Mộng Nhân cũng không giảm bớt nửa phần.

Bởi vì đời trước cô bị Sở Mộng Nhân hãm hại, so với Sở Mộng Nhân hôm nay muốn hại cô càng đáng sợ hơn nhiều.

Đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, khi đó Cục Cảnh Sát đưa cô đi, cô sợ hãi biết bao nhiêu, hoảng loạn biết bao nhiêu.

Cô nghĩ, nếu khi đó, cô nguyện ý tin tưởng Long Đình Dạ, đem tất cả những gì cô gặp phải thẳng thắn thành khẩn nói cho anh, kết quả đời trước của cô và anh có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Cô thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi thật sự cho rằng cô xảy ra chuyện gì." Một bên người đại diện gọt vỏ hoa quả, một bên nghĩ đến mà sợ nói.

Lúc ấy Thời Duy Hạ ngã xuống, cô ấy thật sự cho rằng cô bị trọng thương, bị dọa đến không nhẹ. Cho đến khi lên xe cứu thương, cô hướng tới mình trộm chớp mắt, lúc này cô ấy mới hiểu được chuyện là như thế nào.

"Em có nắm chắc dưới bậc thang không cứng, tuy rằng ngã có chút đau nhưng không gây thương tổn." Thời Duy Hạ phiết phiết môi.

Sở Mộng Nhân trước kia nếu dám mạo hiểm ngã xuống bậc thang, như vậy cô ta nhất định đã chuẩn bị trước. Vốn dĩ hôm nay Thời Duy Hạ chuẩn bị thử một lần bị thương, không nghĩ tới ngã xuống rồi ngược lại lại không quá đau.

Nghe Thời Duy Hạ nói, người đại diện dừng việc trên tay, nghi hoặc nhìn về phía cô.

"Cô thật là.. Tôi trước kia sao lại không phát hiện, tâm tư của cô vậy mà lại lợi hại như thế."

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, Thời Duy Hạ chỉ là cái nha đầu đầu óc đơn giản mà thôi.

Nhưng gần đây phát sinh một chút chuyện, làm cô phải lắp bắp kinh hãi.

"Người lợi hại không phải em, là Sở Mộng Nhân." Nghe người đại diện nói như thế, Thời Duy Hạ nhịn không được cười một tiếng, sau đó châm chọc nói.

Nếu không phải bị Sở Mộng Nhân hãm hại qua, hiện tại sao cô biết phản kích lại như thế.



Cô chỉ là đang học theo Sở Mộng Nhân năm đó thôi, bây giờ nhiều lắm xem như cô ta đang tự nhận lấy hậu quả xấu của mình!

Thời Duy Hạ nói như vậy, người đại diện chỉ cho rằng cô đang nói mát, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa mà bỗng nhiên nhớ tới chuyện phát sinh trên thảm đỏ.

"Đúng rồi, trên thảm đỏ hai người nói cái gì vậy?"

"Em bất quá chỉ nói một câu có thể chọc giận cô ta, làm biểu tình cô ta nhìn qua càng chân thật hơn." Thời Duy Hạ nhún vai, chuyện cô có thể nghĩ đến dùng để chọc giận Sở Mộng Nhân, đại khái chỉ có Hứa Mặc Trần.

Bất quá, cô không chỉ từ trên mặt Sở Mộng Nhân thấy được phẫn nộ, còn thấy cả khiếp sợ.

Rốt cuộc, lúc này Sở Mộng Nhân cùng Hứa Mặc Trần đều cho rằng cô còn không biết hai người bọn họ là cùng một giuộc.

"Thật là vất vả cho cô, tới đây, ăn một ít hoa quả!" Người đại diện cười cười, đem hoa quả mới vừa gọt vỏ xong đưa cho cô.

Thời Duy Hạ vừa định duỗi tay nhận, lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi người đại diện.

"Đúng rồi.. Lần này tin tức trên thảm đỏ, có phải cả nước đều có thể thấy không?"

"Đương nhiên, xá gì cả nước, chuyện lần này nhiệt độ ở nước ngoài cũng không nhỏ đâu. Cô đừng xem thường mạng internet bây giờ, tin tức truyền đi nhanh vô cùng!" Người đại diện nói, còn vui vẻ bổ sung một câu: "Lần này Sở Mộng Nhân dù không suy sụp, cũng sẽ nguyên khí đại thương, về sau không còn có tư cách đánh đồng cùng cô."

Nghe nửa câu đầu của người đại diện, Thời Duy Hạ liền sửng sốt, căn bản không để ý nửa câu sau.

Vậy Long Đình Dạ.. Chẳng phải là cũng biết?

Nghĩ nghĩ, biểu tình của cô bỗng trở nên khẩn trương hơn.

"Xong rồi xong rồi, di động của em đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play