Thời An chợt trừng lớn hai mắt, lui về sau mấy bước, sống lưng nặng nề va vào người Ngựa Xương Khô.
Ngựa Xương Khô phì mũi một cái, vụn tuyết dưới móng rớt xuống ào ào, nó ổn định thân ngựa ngay sát mép vách núi, người đàn ông đang hôn mê trên lưng ngựa hơi trượt xuống một chút theo động tác này.
Mục Hành đang say giấc nồng nhíu mày, hàng mi trắng bạc khẽ run, tăng thêm vài dấu hiệu sắp tỉnh giấc.
Thời An đưa lưng về phía Mục Hành, vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn chằm chằm đuôi rồng sau lưng mình:
"Sao... sao có thể?"
Không phải sau khi cậu hấp thu được hơn phân nửa ma lực trong xác rồng thì đã thu hồi cái đuôi rồi mà?
Nhưng hiện tại cậu rõ ràng đã hấp thu hết tất cả ma lực trong xác rồng, vì sao nó lại xuất hiện...?
Thời An có chút khó tin đưa tay ra sau bắt lấy chóp đuôi cầm trong lòng bàn tay.
Lạnh buốt, cứng rắn, bóng loáng.
Thật sự tồn tại chứ không phải cái đuôi do cậu tưởng tượng ra.
Thời An hoang mang đứng tại chỗ, dường như cậu cảm thấy vô cùng khó hiểu với loại hiện tượng kì dị đang diễn ra trước mặt mình.
Đúng lúc này, đột nhiên thân thể Thời An hơi cứng lại, một tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thấp tràn ra khỏi cổ họng: "...Ưm!"
Loại cảm giác kì quái kia... lại đến nữa rồi.
Chân Thời An mềm nhũn, không chống đỡ nổi ngã nhào xuống nền tuyết, cái đuôi trượt khỏi lòng bàn tay, nóng nảy vung vẩy sau lưng, chóp đuôi hơi run run, theo bản năng nhếch lên trên.
Khó chịu quá —
Thời An không chịu nổi cuộn người lại, dường như chỉ có như thế cậu mới có thể chống lại cảm giác lạ lẫm đang xâm nhập thân thể.
Ma trùng có chút kinh hoảng hỏi: "Đ-đại nhân, ngài ổn chứ?"
Thiếu niên trước mặt lại như không nghe thấy lời nó, cậu càng cuộn chặt người hơn. Dù cách một lớp áo bông dày cũng có thể cảm nhận được tấm lưng mảnh khảnh của thiếu niên đang run rẩy dữ dội, vành tai dưới mái tóc đen mềm đỏ rực, trong nền tuyết trắng xóa trông có vẻ vô cùng chói mắt.
Thời An đặt cái trán lạnh băng lên cổ tay, hàng mi run rẩy rủ xuống, che đi vẻ mờ mịt trong đồng tử đỏ vàng dựng thẳng. Khuôn mặt vốn tái nhợt cũng bị nhiễm lên màu đỏ ửng cực kì diễm lệ, bờ môi mím chặt, cậu đang cố hết sức kiềm nén tiếng thở dốc sâu trong cổ họng.
Ma trùng ở bên cạnh sốt ruột vây quanh Thời An: "Đại nhân, ngài nói gì đi chứ! Rốt cuộc ngài bị sao thế —"
Đúng lúc này, khói đen từ ban đầu vẫn không nói lời nào nặng nề thở dài, sau đó nó chậm rãi nói:
"E rằng, chuyện ta lo lắng đã xảy ra rồi."
"...!!!"
Ma trùng trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn vọt về phía khói đen, sáu cái chân nhỏ bé tóm chặt khói đen: "Ta biết ngay mà! Nhất định là do tên xấu xa mi! Nói đi! Mi đã làm gì đại nhân hả!"
Khói đen không kịp đề phòng bị ma trùng vồ trúng.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!!!"
Khói đen liều mạng giãy giụa khỏi chân ma trùng, hổn hển nói: "Xì! Mi đừng có đứng đó ngậm máu phun người! Dựa vào đâu mà nói ta đã làm gì hả! Ta còn chưa nói xong mà mi đã nhào tới rồi!"
Thấy hai ma vật không đáng tin kia chuẩn bị đánh nhau, Ngựa Xương Khô đứng bên cạnh dùng móng trước đạp mạnh xuống nền tuyết, trong lỗ mũi phì ra một hơi, ngọn lửa u lam sâu trong hốc mắt tối đen như mực nhảy lên một cái, tựa như đang im lặng uy hiếp.
Lúc này ma trùng và khói đen mới tức giận tách ra, không tiếp tục cố chấp ân oán riêng giữa bọn chúng nữa.
Khói đen hít sâu một hơi, nói: "Mi cũng biết đấy, lúc đầu ta bị nhốt trong cái hộp nhỏ đó hơn vạn năm, thứ duy nhất làm bạn với ta là quyển sách ghi chép về rồng kia. Qua một khoảng thời gian dài, trên cơ bản thì ta đã thuộc làu quyển sách kia rồi, thế nên ta..."
Ma trùng mất kiên nhẫn cắt lời nó: "Được rồi được rồi được rồi, mi nói thẳng trọng điểm đi được không?"
Khói đen: "..."
Nó khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định không so đo với ma trùng, gọn gàng dứt khoát nói:
"Ta nghi đại nhân tiến vào kì phát tình rồi."
Ma trùng: "..."
Ma trùng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nó chỉ có thể khô khan phát ra một âm tiết vô nghĩa: "Hả?"
Khói đen: "Tất cả loài rồng sau kì lột xác cuối cùng sẽ nghênh đón kì phát tình đầu tiên. Tuy nhiên, vì chủng tộc Cự Long vực sâu là loài rồng duy nhất không được đề cập tới trong sách, do đó lúc trước ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Mãi đến giờ mới hoàn toàn xác định..."
Ma trùng: "...Kì phát tình?"
Khói đen lộ ra vẻ cao thâm khó dò, nói:
"Rồng có huyết thống càng cường đại, chủng tộc càng trân quý thì ma lực ẩn chứa trong thân thể càng mạnh mẽ, thế nên tỉ lệ sinh sản thành công cũng càng thấp hơn. Nói theo lí thuyết thì là: 'Vì bù đắp khuyết điểm này, loài rồng càng cường đại quý hiếm thì thời gian của kì phát tình càng dài hơn, tạo thành hiệu quả càng khó chống cự —
Nếu là loài rồng bình thường khác, tựa như Hắc Long này kia thì dù sau khi tiến vào kì phát tình mà không tìm được bầu bạn, chỉ cần chịu đựng qua kì phát tình là ổn. Thế nhưng còn Cự Long vực sâu thì..."
Ma trùng: "Thì thế nào?"
Khói đen có chút không xác định, nói: "Loài rồng quý hiếm như đại nhân, nếu như cứng rắn chịu đựng kì phát tình thì có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm khó có thể lường được. Thực lực thụt lùi chỉ là thứ yếu, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Ma trùng lập tức khẩn trương: "Vậy, vậy giờ phải làm gì đây?"
Khói đen: "Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
Ma trùng: "............"
Ta đm mi.
Loài huyễn tưởng đã hơn mấy vạn năm không xuất hiện trên đại lục, mà thời gian Cự Long vực sâu biến mất còn sớm hơn cả loài huyễn tưởng.
Tìm một rồng cái? Con mẹ nó mi đang nói nhảm hả?
Ma trùng cố gắng ngăn cản xúc động muốn đánh nhau, nó hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không có thì phải làm sao?"
Khói đen lâm vào trầm tư: "Ừ, đó là một vấn đề hay đấy."
Ma trùng giận đến mặt mũi vặn vẹo, chỉ thiếu chút nữa là xông lên xé xác ăn tươi khói đen trước mặt.
Khói đen vội vàng bay lui về sau, rời khỏi phạm vi công kích của ma trùng.
Nó nói: "Mi đừng kích động, không phải ta cũng đang nghĩ cách à..."
Đúng lúc này, khói đen tựa như đột nhiên nghĩ đến gì đó:
"Đúng rồi, ta nhớ trong quyển sách kia có ghi chép một phương pháp, nếu có khả năng thành công thì hẳn sẽ có thể tạm thời áp chế kì phát tình của Cự Long."
Đương nhiên là sẽ có chút tác dụng phụ...
Thế nhưng trong tình cảnh hiện tại, e rằng đó là biện pháp khả thi duy nhất rồi.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã tìm được một hang động trông có vẻ vừa sâu vừa an toàn gần đấy. Trong hang động rất tối, vách đá cứng rắn lạnh như băng. Mặc dù có chút đơn sơ nhưng chí ít có thể che chắn gió tuyết.
Thời An nửa cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che đi hơn phân nửa gương mặt đỏ thẫm.
Mục Hành cũng được nâng xuống lưng ngựa, hai mắt nhắm nghiền nằm cạnh Thời An.
"Đi thôi, cần rất nhiều vật liệu, chúng ta phải chia nhau ra tìm."
"Nhưng mà... trạng thái này của đại nhân..."
Ma trùng có chút do dự nhìn thoáng qua Thời An đang co rúc trong một góc sơn động.
"Nếu không ta ở lại chăm sóc ngài ấy nhé?"
Khói đen: "Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, để Ngựa Xương Khô ở lại là được. Tuy trí lực của nó không cao lắm nhưng giá trị võ lực lại mạnh nhất trong số ba người chúng ta, hẳn là đã đủ để bảo vệ đại nhân rồi."
Ma trùng chỉ Mục Hành nằm kế bên, mang theo vài phần cảnh giác nói: "Vậy còn hắn thì tính sao đây?"
Khói đen: "Hắn làm sao?"
Ma trùng: "Lỡ như hắn đột nhiên tỉnh lại?"
Tên nhân loại này vẫn luôn muốn giết rồng đó. Lỡ như Mục Hành vừa tỉnh lại đụng phải Thời An đang trong trạng thái suy yếu nhất, chẳng phải là hỏng bét rồi ư?
Khói đen: "Hắn bị thương nặng đến vậy mà? Không thể nào đâu."
Nó suy nghĩ một hồi: "Nhưng mà đảm bảo chút vẫn an toàn hơn."
Khói đen nhẹ nhàng bay tới, một màn sương tối tăm mờ mịt tản ra từ trên người nó bao phủ người đàn ông đang hôn mê, bay vào trong mũi và miệng Mục Hành.
Mục Hành chau mày, tựa như muốn chống cự lại ảnh hưởng của ma lực xa lạ.
"Yên tâm đi, lúc hắn tỉnh táo thì đương nhiên ta không có cách đối phó, nhưng hiện tại hắn đang trong trạng thái suy yếu nhất, huyễn thuật của ta dư xài rồi." Khói đen đắc ý nói.
Ma trùng nhẹ nhàng thở phào: "Vậy được rồi."
Hai ma vật tạo một tầng ma lực che đậy ngoài sơn động, để phòng ngừa sơn động bị người khác phát hiện.
Ngựa Xương Khô lưu lại ngoài động, nấp dưới nền tuyết, nó sẽ giết chết mọi kẻ địch muốn tiếp cận hang động này.
Sau đó hai ma vật vội vàng rời đi, chia nhau tìm kiếm vật liệu.
Rất nhanh sau đó, trong hang động mờ tối trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tiếng gió tuyết gào thét bị chắn bên ngoài, hang động như một góc thế giới bị chia cắt, độc lập với toàn bộ đại lục bên ngoài.
Thời An mê man mở mắt ra.
Mặt cậu bị nóng đến đỏ bừng, mảng đỏ ửng như bị bỏng từ tai lan ra đến cổ, hô hấp dồn dập run rẩy.
Khó chịu quá.
Thời An ngơ ngác chậm chạp nhìn xung quanh, ánh mắt như bị bịt kín một tầng sương mù, không nhìn rõ thứ gì.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh u ám này, cậu mơ hồ thấy được ngân quang sáng lấp lánh.
Đẹp quá.
... Của mình.
Thời An cuộn cả thân rồng lại, nỗ lực chen mình về phía tài bảo của bản thân, dường như chỉ cần ôm lấy tài bảo của chính mình là có thể đuổi cảm giác xa lạ lại kì quặc này ra khỏi thân thể.
Lông mày người đàn ông tóc bạc nhíu chặt, lông mi khẽ run run.
Anh cảm thấy mình như đang hôn mê chìm sâu vào trong biển cả, bị một lực lượng vô hình chèn ép, dù có cố gắng ló đầu lên thế nào cũng không thể chống lại dòng chảy ấy.
Kí ức vỡ vụn thành từng chấm nhỏ, không có cách nào ghép lại thành một thể hoàn chỉnh.
Tất cả trộn lẫn lại với nhau, biến thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy, kéo anh đang nửa mê nửa tỉnh vào trong lốc xoáy hắc ám.
Trong bóng tối như vỡ ra một cái khe, một tia sáng mơ hồ chiếu vào.
Mục Hành cảm thấy có một thân thể lạnh buốt mà mềm mại dán tới gần, dính sát trên cánh tay anh.
Mục Hành mở hai mắt ra, kinh ngạc nhìn sang.
... Thời An.
Là... Thời An vốn đã chết.
Trong lòng anh có một âm thanh rõ ràng và chắc chắn.
Đây là một giấc mơ.
Mục Hành chậm rãi giơ tay lên, vịn lấy eo thiếu niên.
"...Ưm." Cả người thiếu niên run lên, mềm nhũn như mất hết sức lực, nhưng eo vẫn theo bản năng cong lên, dán người tới gần lòng bàn tay nóng hổi của người đàn ông.
Vòng eo trong lòng bàn tay thon gầy mềm mại, không tự giác run rẩy theo động tác của anh.
Lạnh thật.
Đầu ngón tay Mục Hành vuốt ve thắt lưng mềm mại nhẵn mịn của thiếu niên, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt không giống người sống trên người thiếu niên.
Vì sao em lại chết.
Mục Hành nâng tay còn lại lên, di chuyển dọc theo vành tai và phần cằm của Thời An, không một tiếng động nâng mặt thiếu niên lên.
Anh rủ lông mi, tròng mắt xanh lam u ám hỗn loạn ẩn sâu dưới bóng râm, anh bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên đang nằm sấp trong ngực mình.
Vì tôi không bảo vệ được em ư.
Thiếu niên chau mày, đáy mắt phủ một tầng hơi nước, như nước mắt muốn rơi lại không rơi được, cổ họng vừa nhỏ vừa trắng run rẩy dưới lòng bàn tay anh, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đáng thương lại bất lực. Cậu vô thức chui vào trong ngực anh, môi dưới bị cắn đến ửng đỏ, thoạt nhìn ướt át mềm mại, lúc khép lúc mở.
Đúng là muốn mạng mà...
Mục Hành gục đầu xuống, mặc cho bản năng tùy ý điều khiển, hôn lên môi Thời An.
Vậy anh đành chịu thôi.
Hết chương 61.
Tác giả có lời muốn nói: Rồng rơi vào miệng nhân loại.
Bảo bối mau chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT