Bé rồng bạc chui ra từ trong túi áo Mục Hành, móng vuốt sắc nhọn móc lên ngoài áo khoác của anh, cậu leo lên dọc theo lồng ngực, cuối cùng dừng lại bờ vai rộng của người đàn ông, thỏa mãn ngồi xuống bất động.

Áo khoác phảng phiu dù trải qua bao nhiêu trận chiến vẫn không hề hư hại, nhưng dưới vuốt rồng lại trở nên nhăn nhúm, thậm chí còn bị rách thành nhiều lỗ.

Mục Hành không hề để ý đến việc này.

Anh thậm chí còn dung túng đưa tay đỡ bé rồng một cái, để cậu có thể ngồi xổm trên vai thoải mái hơn.

"Aaaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"

Con nhện vẫn đang tiếp tục hét to.

Giọng nó nghe vô cùng giống người.

Tình cảm dạt dào, tràn ngập khủng hoảng như sắp chết, xét từ âm điệu, ngừng nghỉ, hay trầm bổng đều hoàn toàn giống hệt câu đầu tiên.

Quả thực giống như máy ghi âm bị kẹt đài, phát ra từng câu từng câu ghi âm.

"Aaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"

Thời An hơi nghiêng đầu: "Nó ồn quá."

Mục Hành như có điều suy nghĩ nheo mắt lại: "Có lẽ nó đã tiến hóa được trí lực cấp thấp, có thể mô phỏng giọng của nhân loại."

Có khả năng đó là giọng của người bị hại chết trong miệng nó.

Thời An vỗ vỗ cánh: "Em có thể đốt nó không?"

Mục Hành giơ tay lên, vuốt lưng bé rồng, nói: "Chờ lát nữa hẳn đốt, anh còn phải thu thập một ít hàng mẫu."

Anh đi về phía con nhện.

Dường như con nhện đó đã ý thức được số mệnh sắp ập đến với bản thân, Mục Hành tiến về trước một bước, nó liền nhỏ lại một cỡ, lạnh run nằm bẹp trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng xèo xèo ù ù quái dị.

Thời An: "Hình như nó muốn dẫn chúng ta đi nhìn thứ gì đó."

"Ồ?" Mục Hành nhướn mày.

Hiện tại con nhện đã co lại thành kích cỡ tầm một con chó nhỏ, nó quay người chạy về phía sau, đi vài bước lại dừng một chút, tựa như muốn xác nhận nhân loại sau lưng có đuổi kịp hay không.

Cách đó không xa là hồ nước đen ngòm, nước ao trong bóng tối tản ra hơi thở quỷ dị.

Dưới mặt nước có một khe hở hẹp dài, sương mù tím nhạt bồng bềnh bốc lên từ bên trong, như một khối hổ phách đen nhánh niêm phong đường vằn màu tím.

Mục Hành ngồi xổm xuống, nhìn vào trong khe hở.

Cách mặt nước chập chờn, mọi thứ đều trở nên không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tà ác tỏa ra từ bên trong khe hở đó.

Không phải vết nứt vực sâu.

Là một loại... nào đó bọn anh chưa bao giờ thấy.

Mục Hành chậm rãi nhíu mày.

Anh chú ý thấy dường như khe hở này đang khép lại với tốc độ chậm rãi.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, nồng độ làn sương tím trong hồ nước lập tức ít đi khá nhiều. Rất hiển nhiên, không bao lâu hồ nước này sẽ trở về trạng thái ban đầu.

Giống như vết nứt vực sâu phải có mắt vực sâu mới có thể tiếp tục khuếch trương, có lẽ bên trong khe hở này từng có vật gì đó đã biến mất.

"Có phải bên trong từng có thứ gì đó không?" Mục Hành hỏi:

Con nhện: "Aaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"

Ngay sau đó, nó lại xèo xèo vài tiếng.

Thời An: "Có, nhưng nó ăn rồi."

Mục Hành: "... Ăn?"

Thời An gật đầu.

Con nhện: "Aaaaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"

Bé rồng bạc híp đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng lại, ném ánh nhìn rét lạnh về phía ma vật vừa xấu xí lại ồn ào: "Muốn chết cháy à?"

Mục Hành giơ tay lên, vỗ về vuốt ve đầu bé rồng:

"Đừng đốt nó, nó vẫn còn hữu dụng."

Anh móc một túi thu thập hàng mẫu ra từ trong áo khoác ngoài, mở miệng túi về phía con nhện: "Biến nhỏ lại, bò vào đây."

"!!!"

Con nhện dùng tám con mắt rươm rướm nước mắt nhìn nhân loại trước mặt.

Như vừa cảm động, lại vừa khó tin.

Bé rồng không vui trừng nó.

Con nhện run lên một cái, nó dùng tốc độ nhanh nhất biến nhỏ lại thành cỡ móng tay, sau đó sột soạt chui vào trong túi thu thập.

Thời An kinh hoảng hỏi: "Anh muốn nuôi nó hả?"

Mục Hành: "Đương nhiên là không rồi."

Anh thành thạo niêm phong túi, truyền ma lực vào để đảm bảo không bị lộ:

"Lúc đầu anh chỉ tính thu thập hàng mẫu thôi, nhưng hiện tại xem ra phải để Trác Phù giải phẫu rồi."

Con nhện: "..."

Mục Hành: "Đến lúc đó anh sẽ bảo Trác Phù giữ mạng nó lại, cho em tự tay đốt nó."

Con nhện: "..."

Nó dốc sức liều mạng dùng chân đạp đạp túi thu thập, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như xuất phát từ sâu trong nội tâm:

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"

Mục Hành yên lặng gấp túi thu thập lại, cất vào trong túi áo.

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Người đàn ông ôm lấy bé rồng vẫn đang hờn dỗi trên vai vào trong ngực, anh cúi người hôn lên đầu cậu, giọng trầm thấp dịu dàng:

"Yên tâm, anh chỉ nuôi em."

Bé rồng chớp đôi mắt đỏ vàng, dùng móng vuốt cào cào áo khoác ngoài của Mục Hành, sau đó chui đầu vào trong vạt áo bị kéo ra của anh, không biết là đang thẹn thùng hay thỏa mãn.

***

Người Chu gia đứng chờ bên ngoài dãy núi Hắc Ám, kinh hồn bạt vía.

Thời gian chưa từng trôi qua chậm đến thế này.

Dường như họ có thể nghe được âm thanh chuyển động tích tắc của kim giây.

Bầu trời trở tối cực nhanh.

Dãy núi Hắc Ám như có loại ma lực giống như cái tên của nó, cả một khu vực bên trong luôn tối nhanh hơn bên ngoài, cũng chậm sáng hơn bên ngoài.

Rất nhanh sau đó, rừng rậm cách đó không xa chỉ còn lại một mảnh u tối, có thể loáng thoáng nghe được tiếng ma vật tru lên, kèm theo tiếng gió lạnh lướt nhẹ qua, khiến lòng người không rét mà run.

Đương nhiên, họ không chút nghi ngờ năng lực của Mục Hành. Dù sao, nếu ngay cả Mục Hành cũng không giải quyết được chuyện này thì trên toàn bộ đại lục này cũng sẽ không có ai có thể giải quyết.

Nhưng...

Nửa giờ?

Đó không khỏi quá khoa trương nhỉ?

Nhìn dãy núi Hắc Ám tràn ngập nguy hiểm không biết tên cách đó không xa, trong lòng bọn họ hơi bất an.

Cuối cùng Chu Thành không thể chịu đựng được sự im lặng chết chóc hiện tại nữa, mở miệng hỏi:

"Ờm... còn bao lâu?"

Một người đứng sau lưng cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn kém năm phút nữa."

Đúng lúc này, trong rừng rậm cách đó không xa có một bóng người đang chậm rãi bước ra.

Tóc bạc mắt xanh, dáng người cao ngất, trong tay không cầm bất kì vũ khí nào nhưng quanh thân lại quẩn quanh mùi máu tươi khiến kẻ khác chùn bước.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng Chu Thành vẫn không nhịn được thầm hít vào một ngụm khí lạnh.

Người này... thật sự là nhân loại sao?

Mạnh quá mức rồi!

Mục Hành đã đi tới, ngoài trừ áo khoác ngoài hơi nhăn thì thoạt nhìn anh không hề khác gì so với trước khi tiến vào dãy núi Hắc Ám.

Anh lời ít ý nhiều nói:

"Ma vật bạo động có tính uy hiếp xung quanh khu vực này đã được thanh lí sạch sẽ. Đợi ngày mai, các ông có thể tiến vào tìm người mất tích."

Thanh lí sạch sẽ?

Nếu những người khác nói ra lời này, Chu Thành nhất định sẽ xì mũi coi thường, nhưng nếu là Mục Hành...

Ông hoàn toàn không xuất hiện được xíu xiu hoài nghi.

"Cảm, cảm ơn trưởng quan, ngài vất vả rồi!"

Ông kinh sợ nói, hai tay dâng lên thù lao nhiệm vụ hứa hẹn ngay từ lúc đầu.

Người đàn ông im lặng tiếp nhận, dường như cũng không quá để ý, trực tiếp bỏ vào trong túi áo.

Anh gật đầu: "Tạm biệt."

"Vâng, vâng." Chu Thành cúi đầu khom lưng: "Ngài đi thong thả."

Mục Hành quay người muốn đi vội, nhưng anh lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh dừng bước quay đầu lại nhìn.

"Ngài... còn chuyện gì cần dặn dò ạ?"

Chu Thành vô thức căng thẳng trong lòng, nín thở theo bản năng.

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt nâng đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo, dùng giọng lạnh nhạt dò hỏi:

"Xung quanh đây có tiệm đồ ngọt không?"

Chu Thành: "..."

Hả?

Lỗ tai ông xảy ra vấn đề à?

Mục Hành thản nhiên bổ sung: "Làm kem ly ngon ấy."

Sau khi lấy được câu trả lời lắp bắp, anh vẻ mặt bình thản gật đầu với Chu Thành:

"Cảm ơn."

Nói xong, Mục Hành quay người rời đi.

Nhìn chằm chằm xe của Mục Hành đã biến mất trong màn đêm mờ tối, người Chu gia đứng phía sau thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Họ luôn có cảm giác... chuyện vừa xảy ra khi nãy, hơi giống ảo giác.

Hồi lâu sau.

Một người trong đó thấp giọng lén lút nói với đồng bạn:

"Đúng rồi, tôi nói này... các cậu có chú ý tới vết cào trên áo khoác ngoài của Mục trưởng quan không?"

"Cậu vừa nói thì tôi cũng thấy giống thật..."

"Ma vật có thể đến gần Mục trưởng quan... rốt cuộc nó mạnh đến mức nào nhỉ?"

"Không biết nữa, nhưng chắc chắc nó siêu mạnh!"

"Nhưng khẳng định kích cỡ của nó không quá lớn."

Nhiều lắm cũng chỉ to bằng bàn tay.

***

Ma vật siêu mạnh trong truyền thuyết đang ngồi xổm trên bàn, vùi đầu vào trong ly kem.

Góc này rất hẻo lánh, lại được phóng huyễn chú, thế nên không ai thấy được cảnh một con rồng đang ngồi xổm ăn kem ly trên bàn.

— Chỉ trừ Trác Phù đang đi tới.

Ngắn ngủn vài giây, ly kem đã biến mất.

Bé rồng bạc ngẩng đầu lên, thỏa mãn nấc một cái.

Mục Hành đặt tách cà phê xuống, tự nhiên rút giấy ăn ra, động tác cẩn thận lau sạch bọt sữa trên lớp vảy của rồng nhỏ.

Thời An ngẩng đầu lên, yên tâm thoải mái tiếp nhận phục vụ săn sóc của đối phương.

Trác Phù: "..."

Trác Phù đờ đẫn nhìn chằm chằm tình cảnh ở chung quỷ dị của một người một rồng trước mặt, khóe miệng giật một cái.

Mẹ kiếp, nhất định mình đang nằm mơ.

Mục Hành giương mắt: "Cậu đang chờ cái gì?"

... Đương nhiên là chờ đồng hồ báo thức đánh thức tôi rồi.

Trác Phù thầm nói trong lòng một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước ngồi xuống đối diện Mục Hành.

Mục Hành móc từ trong túi áo ra một cái túi ném cho Trác Phù.

Trác Phù dùng hai đầu ngón tay bốc túi hàng mẫu lên, đặt dưới ánh đèn nhìn chằm chằm con nhện đang điên cuồng bò loạn bên trong: "Đây là con gì?"

Mục Hành miêu tả đơn giản chuyện đã xảy ra trước đó.

Hai mắt Trác Phù sáng lên tia sáng quỷ dị: "Vậy là tôi có thể muốn nghiên cứu thế nào thì nghiên cứu thế đó hả?"

Mục Hành đặt tách cà phê lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, anh thản nhiên nói:

"Đừng giết chết là được."

Con nhện: "..."

Nhìn hai mắt đáng sợ của nhân loại trước mặt, nó bắt đầu điên cuồng cào vào thành túi.

Túi hàng mẫu đã được niêm phong ma lực hoàn toàn nên không hề phát ra tiếng động nào, nhưng họ tựa như vẫn có thể nghe thấy tiếng ma vật kêu thảm thiết — Aaaaaaaaaaa tha mạng!!!

Trác Phù lộ ra vẻ hưng phấn hấp tấp cầm túi hàng mẫu rời đi.

Rất hiển nhiên, Trác Phù giống như trước đó chuẩn bị xông về phòng thí nghiệm thi triển tài năng.

Thời An cũng đã ăn uống đầy đủ.

Cậu vỗ cánh bay lên, thuần thục làm ổ trong ngực Mục Hành, cái đuôi lắc lư, cậu trở mình lộ ra bụng nhỏ, rầm rì nói:

"Muốn xoa bụng."

Mục Hành im lặng nở nụ cười.

Anh tháo găng tay xuống, lộ ra bàn tay thon dài trắng noãn và ấm áp, lòng bàn tay mang theo vết chai bao phủ lên bụng của bé rồng, nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve.

"Đúng rồi."

Anh đột nhiên nhớ đến gì đó, dùng tay còn lại móc một cái hộp ra.

Mở nắp hộp, bên trong chứa một khối ngọc bích lớn, dưới ánh đèn lấp lánh rạng rỡ, vẻ đẹp bắn ra bốn phía.

Vừa thấy bảo thạch sáng lấp lánh, Thời An trợn tròn hai mắt.

Mục Hành lấy bảo thạch ra bỏ vào trong móng vuốt bé rồng bạc.

"Ngao ngao đẹp quá!"

Thời An ôm chặt bảo thạch, trong đôi mắt đỏ vàng phản chiếu khối bảo thạch màu xanh nho nhỏ.

Bé rồng trong mắt trong lòng đều là sáng lấp lánh xinh đẹp nên không chú ý đến bụng ngón tay ấm áp của người đàn ông đã hữu ý vô tình vuốt đến chóp đuôi của cậu:

"... Em còn nhớ hứa hẹn của chúng ta không?"

Hết chương 114.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play