Editor: Lam Phi Ngư

Vào ngày có thành tích khảo hạch thi viết, tuy trên mặt Thời Thụy ra vẻ không thèm để ý nhưng sâu trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy cực kì thấp thỏm không yên.

Thời Thụy có thể xác định thành tích của bản thân không quá kém, nhưng cậu ta không thể nào dám chắc về biểu hiện của Thời An.

Thời An liên tục ba năm đều không thành công vượt qua kiểm tra đầu vào của học viện. Nếu cậu ta đủ thông minh thì hẳn nên biết lợi dụng đoạn thời gian này để học tập kiến thức lí thuyết. Nếu Thời An thi viết được thành tích đứng đầu, vậy tại vòng thứ ba quan trọng nhất sau đó, cũng chính là thực chiến ma vật, sẽ có được ưu thế nhất định.

Sau khi Thời Thụy nghĩ thông suốt điểm này, cậu ta lập tức hiểu rõ vì sao ngày hôm ấy Thời An lại tốn thời gian gần ba tiếng đồng hồ ở vòng thi viết.

Đương nhiên là để lợi dụng điều ấy để tài tình tìm cách thoái thác chỗ thiếu hụt ma lực không đủ của Thời An ở vòng ba.

Càng hỏng bét hơn là... thậm chí Thời An thật sự có thể lấy được một thứ hạng tốt.

Mà cậu ta cũng sẽ đánh mất ưu thế của mình trong cuộc cạnh tranh này.

Dẫu sao...cậu ta mới là con riêng.

Dù rằng Thời Thụy đã hiểu rõ thân phận của mình từ lâu, nhưng trong nháy mắt ý thức được điều này, trái tim vẫn như bị kim chích, bị sự đau đớn nhục nhã thiêu đốt. Nhưng hiện tại cậu ta không thể làm gì cả, ngay cả việc cậu ta lén lút châm ngòi để người khác đi tìm Thời An cũng không thành công, hơn nữa đám người đó còn ấp úng không muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuy Thời Thụy nóng lòng nhưng biểu hiện mặt ngoài vẫn duy trì hình tượng giả dối không chút bận tâm, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Rất nhanh đã đến ngày thông báo điểm.

Mặt ngoài tuy Thời Thụy vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại lo lắng đảo từ trên xuống dưới, tìm kiếm tên Thời An.

— Trước khi tìm được tên Thời An, cậu ta đã thấy được tên của chính mình.

Hạng 25.

Là một thứ hạng vô cùng ưu tú.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Thời Thụy có thể khẳng định, Thời An cũng không phải là một trong bất kì 24 người nào đứng trước mình.

Cậu ta cảm thấy tảng đá lớn trong lòng chậm rãi rơi xuống, suýt nữa không kiềm chế được xúc động muốn nhếch miệng.

Nhưng vào lúc này, Thời Thụy nghe thấy một người bạn của mình sửng sốt nói: "Ồ, Tiểu Thụy nè, tên anh trai phế vật kia của cậu không có tên trên bảng danh sách đó?"

Thời Thụy khẽ giật mình: "Gì cơ?"

Cậu ta hỏi: "Cậu có nhìn nhầm không?"

"Tuyệt đối không nhầm đâu, tôi đã nhìn hai lần rồi mà."

Thời Thụy bước nhanh về phía trước, nghiêm túc rà soát từng cái tên trên bảng.

Đúng thật là không có Thời An.

"Chắc không phải là ăn gian nên bị hủy thành tích rồi đấy chứ?" Bạn cậu ta chẳng chút để ý nói.

Thời Thụy miễn cưỡng cười cười, thoạt nhìn tinh thần có chút ủ rũ.

Tuy cậu ta vô cùng muốn tin vào lời giải thích này, nhưng mà...

Dường như có thứ gì đó tại thời điểm cậu ta không chú ý đã vượt khỏi khống chế, điều này khiến Thời Thụy cảm thấy hết sức bất an.

Lúc này, chỗ đám người đằng trước truyền đến một trận rối loạn.

Thời Thụy bị kéo khỏi suy nghĩ của bản thân, vô thức nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

Cách đó không xa, một người người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen, tóc dài màu bạc không nhanh không chậm đi lên vị trí dành cho giám khảo —

Ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống trên đó.

Gần như tất cả học sinh đều phát ra tiếng kinh hô khó có thể tin theo bản năng.

Bọn họ kiểu gì cũng không ngờ, cái vị giám khảo duy nhất vẫn chưa đến lại là vị trong truyền thuyết này! Học viện vậy mà thật sự mời được anh ấy?! Tất cả mọi người vừa hưng phấn lại sợ hãi, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ có thể nhìn thấy nhân vật truyền kì ở khoảng cách gần đến vậy.

Mục Hành ngồi ở vị trí đầu, ngước mắt nhìn về phía tân sinh đang nơm nớp lo sợ ở xa xa.

Anh chậm rãi quét một vòng, không tìm được bóng người trong trí nhớ. Sự buồn bực sâu trong đôi mắt rét lạnh càng nhiều hơn, loại khí tức sát phạt vô hình mơ hồ phóng ra ngoài.

Mấy giám khảo khác cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương.

Họ dùng ánh mắt trò chuyện với nhau:

— Không phải nói vị sát thần này đến vòng ba mới tới à? Sao giờ lại xuất hiện hả?

— Sao tôi biết được!

Thời Thụy còn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, chỉ thấy mấy người vừa rồi còn đứng nói nói cười cười bên cạnh mình đột nhiên lùi mạnh về sau một bước, dường như đang hoảng hốt lo sợ núp về phía sau. Mặt bọn họ vàng như đất, trán đổ mồ hôi lạnh, đồng tử co rút nhanh, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm.

Thời Thụy: "Mấy cậu sao vậy?"

Gã nam sinh cầm đầu tên Đoạn Hoa, ngày hôm nọ, chính Thời Thụy đã như vô tình tiết lộ hướng đi hành tung của Thời An cho gã.

Mặt Đoạn Hoa hầu như không còn chút máu, môi gã run rẩy, ánh mắt trốn tránh, cuối cùng nhỏ giọng nói ra sự thật: "Hôm đó... Bọn tôi không nói cho cậu biết. Kì thật bọn tôi có đi chặn tên anh trai phế vật của cậu, thằng đó ăn gian mới vào được học viện, căn bản không xứng học ở chỗ này, nhưng bọn tôi không thành công..."

Thời Thụy vội vàng truy vấn: "Sau đó thì sao? Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi?"

Đoạn Hoa run rẩy một cái, mở miệng một cách khó khăn: "Sau đó...bị Mục trưởng quan thấy."

Móng tay Thời Thụy tàn nhẫn bấm vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn theo thói quen bày ra vẻ mặt lo lắng trái lương tâm: "Tôi đã nói với mấy cậu rồi, đừng đi tìm cậu ta gây sự."

"Sau này, tôi nghe nói hình như có người thấy Thời An bước xuống từ trên xe của Mục trưởng quan." Một người khác nói chen vào.

Thời Thụy cảm thấy nụ cười trên mặt mình có xu thế rạn nứt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến cảm giác đau nhói.

— Vận khí tốt thật đấy.

Không chỉ có gia thế tốt, xuất thân tốt đẹp, gương mặt xuất sắc, mà còn lúc nào cũng có thể hữu kinh vô hiểm tránh được nguy hiểm.

Lúc mô phỏng khảo hạch là thế, bây giờ cũng vậy.

Đáy mắt Thời Thụy giăng đầy mây đen, chậm rãi cắn chặt hàm răng.

Trên ghế giám khảo.

Mục Hành thu hồi tầm nhìn, hờ hững rủ mắt.

Máy thử nghiệm nặng trịch vừa giành được ở chỗ Trác Phù đang nằm trong túi áo anh, còn chưa kịp lấy ra thì nó đã mất đi tác dụng.

Lông mày anh cau lại, đầu ngón tay đeo bao tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng cộc cộc đều đều mà ngột ngạt.

— Đẩy nhiệm vụ bí mật xuống xử lí sau để đặc biệt chạy đến vòng thứ hai phỏng vấn này đúng là một sai lầm thiệt sự.

Search gg: Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc full chương 11 nha mn

Cùng lúc đó, vị học sinh nào đó trong kí túc xá.

Thời An ôm một đống đồ ăn vặt trong ngực, vui vẻ chạy vào phòng mình.

Trên bàn là một tờ thông báo bị quăng tùy ý.

— Sau khi thảo luận gian nan một lúc lâu, đám người giám khảo cuối cùng làm ra một quyết định: Cho Thời An miễn vòng phỏng vấn, trực tiếp cho cậu thông qua vòng hai, tiến vào vòng ba thực chiến.

Cậu thỏa mãn ngã xuống giường, sau đó bật máy chơi game mình vừa mượn ở chỗ bạn cùng phòng.

Âm thanh vui vẻ của Mario vang lên, thợ sửa ống nước đội mũ quả dưa màu đỏ xuất hiện trên màn hình.

— Trò chơi quả thực là phát minh vĩ đại nhất của thế giới loài người sau đồ ăn vặt!

Hết chương 9.

Tác giả có lời muốn nói:

Kẻ chinh phục bầu trời · Kẻ hủy diệt mang đến nỗi sợ và ngọn lửa · Bậc thầy dùng tay · Tên trạch chơi game · Nghệ thuật gia dân gian chuyên cho leo cây · Thời An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play