Thịt ma vật trước mặt tản ra một loại mùi khiến người ta hít thở không thông, trong mùi khét mang theo vị chua.
Lông bờm trên lưng nó bị đốt trụi, dính chặt vào trên da thịt.
Mục Hành: "..."
Tuy anh từng trải qua hoàn cảnh gian khổ hơn cả lúc này, cũng đã từng ăn qua những món tồi tệ hơn để lấp đầy bụng, nhưng...
Loài ma vật này, có độc đó.
Nhất thời Mục Hành có chút không rõ, rốt cuộc là con rồng này muốn đưa đồ ăn cho anh, hay là muốn dùng loại phương thức khác lạ này giết chết anh.
Thời An thấy nhân loại trước mặt hồi lâu vẫn không ăn, cậu không nhịn được nôn nóng đập cái đuôi lên mặt đất.
Vụn cỏ khô bị cái đập này làm xốc lên, bay múa trong không trung.
Sao vậy?
Sao lại không ăn?
Vì sao nhân loại này lại phiền phức thế hả?
Động tác của Thời An hơi dừng lại, cậu suy nghĩ một hồi.
Thời An cảm thấy dường như mình đã từng có một kế hoạch vô cùng hoàn mĩ... Nhưng không biết vì sao, hiện tại cậu có cố nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.
Cảm xúc không kiên nhẫn lại lần nữa dâng lên, sâu trong tròng mắt đỏ thẫm lướt qua một tia thô bạo.
Lông mi Mục Hành khẽ nhúc nhích.
Dường như anh nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Cự Long trước mặt, rồi đột ngột mở miệng hỏi:
"Mục đích của ngươi có liên quan đến Thời An?"
Giọng người đàn ông vừa trầm thấp lại vừa rét lạnh, mang theo chút cảm giác âm u khó lường.
Thời An chớp mắt vài cái, thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực nồng đậm, cúi đầu nhìn nhân loại trước mặt.
Mặc dù hiện tại cậu hoàn toàn nghe không hiểu được nhân loại này đang nói gì, thế nhưng hai âm tiết 'Thời An' lại hết sức quen thuộc.
Đó là tên của cậu.
Thời An giấu móng vuốt dưới bụng, cậu nhẹ nhàng lắc lư chóp đuôi, cúi người, vô cùng hiếu kì đánh giá nhân loại trước mặt.
Nhân loại này biết tên của cậu!
Ánh mắt Mục Hành khẽ trở nên rét lạnh.
Phản ứng của Cự Long trước mặt đã xác nhận suy đoán của anh.
Tuy anh không rõ rốt cuộc vì sao Cự Long không giết mình, lại còn bắt anh về nhốt trong hang động, nhưng điều duy nhất Mục Hành có thể khẳng định là mục đích Cự Long làm việc này có liên quan đến Thời An.
Ánh mắt Mục Hành hơi tối lại, như ngọn gió đầu tháng lướt qua núi tuyết.
Anh cười khẽ một tiếng, không nói gì tiếp mà xoay người đi thẳng vào một góc hang động rồi ngồi xuống.
Người đàn ông rủ hàng mi trắng bạc, đường cong khuôn mặt sâu sắc rõ nét ẩn một nửa bên trong bóng râm, càng toát lên vẻ hờ hững và lạnh lùng.
Thời An ngồi xổm tại chỗ, mờ mịt nghiêng đầu.
Cậu không hiểu gì cả.
Vì sao nhân loại kia mới vừa nãy còn gọi tên cậu giờ lại đột nhiên trở nên không vui rồi...?
Thế nhưng, Thời An còn chưa nghĩ ra nguyên do thì trong bụng cậu bỗng phát ra một tiếng ọt ọt.
Tiếng động đó quanh quẩn sâu trong hang động trống trải rộng lớn, vô cùng rõ ràng, đinh tai nhức óc.
Lông mi Mục Hành khẽ nhúc nhích, anh mở mắt ra nhìn về phía Thời An.
Đói quá đi.
Thời An giật giật móng vuốt, cậu vô thức cào cào cỏ khô dày đặc trên mặt đất.
Thời An suy nghĩ một hồi, cậu cúi người, há miệng cắn lấy con ma vật bị nướng chín kia, ngửa cổ lên rồi nuốt trọn cả con ma vật.
Nguyên cái mặt rồng của Thời An chậm rãi nhăn lại, vẻ mặt bắt đầu từ từ trở nên vặn vẹo.
Cái mùi vị này...
Cậu chợt mở cánh ra, cả thân rồng bay ra khỏi cửa động.
"Ọe!"
Tiếng ói mửa quanh quẩn trong hang động, xuyên qua vách đá truyền rõ ràng vào trong tai Mục Hành: "..."
Anh không biết nên có cảm nghĩ gì vào lúc này.
Rất nhanh sau đó, Thời An lung la lung lay bay về từ bên ngoài.
Cả thân rồng trở nên ỉu xìu.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ lắm, nhưng Thời An có cảm giác mình vốn không nên ăn những món quái dị khó ăn thế này... Ít nhất, cũng phải ăn thứ gì đó lành lạnh và ngọt ngào nào đó nhỉ?
Thời An ngáp một cái, nằm xuống cuộn người lại.
Cự Long đặt cằm mình lên trên móng vuốt, nhắm hai mắt lại.
Qua không lâu sau, lưng Cự Long bắt đầu phập phồng lên xuống nhịp nhàng, hô hấp đều đều, có vẻ như đã ngủ say.
Mục Hành ngồi ở một góc hẻo lánh cách Cự Long xa nhất, duy trì một khoảng cách cẩn thận với Cự Long.
Đôi mắt anh híp lại, nhìn về phía Cự Long trong hang động, lông mi dài che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, không thấy rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
Cả hang động bị bao phủ trong sự yên lặng âm u.
Loại yên lặng này vừa căng thẳng, vừa mỏng manh, phảng phất như có thể vỡ vụn bất kì lúc nào, lộ ra một loại sóng ngầm mãnh liệt.
Hồi lâu sau, anh thu hồi tầm mắt, cũng nhắm mắt lại như Cự Long.
— Hiện tại, anh cần phải khôi phục thể lực.
Theo thời gian trôi qua, bầu trời phía trên hang động dần tối.
Bóng râm nửa sáng nửa tối phủ xuống, hang động vốn không đủ sáng lại càng trở nên ảm đạm hơn.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thời An cảm thấy mình đang rơi vào trong một giấc mơ nào đó không thoát ra được.
Liệt hỏa hừng hực, hắc ám quấn quanh.
Cậu như đã nuốt phải một hỏa cầu to lớn nhưng không thể tiêu hóa. Nó nặng nề đè ép nơi sâu trong thân thể, khiến cậu cảm thấy cực kì thô bạo và bực bội.
Trong thân thể ẩn chứa sức mạnh và dục vọng hủy diệt vô cùng vô tận, nó kêu gào và khát vọng muốn cậu trút hết lửa giận ra bên ngoài.
Thời An chợt mở hai mắt ra.
Trong hang động tối om, đồng tử dựng thẳng đỏ thẫm lập lòe trong bóng tối, khiến người ta có một loại cảm giác áp bách không rét mà run.
Một giọng nói phẫn nộ nào đó thét lên bên tai Thời An:
Đốt đi!
Thiêu đốt hết mọi thứ, hủy diệt mọi thứ! Giết chết tất cả loài người!
Thế nhưng, một giây sau, Thời An khẽ dừng lại, cậu chậm chạp quay đầu nhìn về phía nhân loại.
Thời An ngửi được mùi máu tươi.
Mái tóc bạc của người đàn ông rơi tán loạn trên vai, trong hang động ảm đạm lóe ra tia sáng nhàn nhạt.
Cơn giận nóng nảy dưới đáy mắt Cự Long dần lụi tàn.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nhân loại này, trong lòng Thời An luôn sinh ra loại cảm giác thân cận kì diệu một cách tự nhiên.
Dường như không chỉ vì vẻ bề ngoài của người này.
Là vì cái gì nhỉ?
Thời An nghĩ mãi không thông.
Thế nhưng cậu theo bản năng muốn đến gần nhân loại sáng lấp lánh này hơn một chút.
Chỉ có như thế, dục vọng giết chóc không giờ khắc nào không giày vò cậu mới có thể giảm bớt đôi chút.
Bản thân Thời An sẽ không còn suy nghĩ muốn biến cả thế giới này thành biển lửa nữa.
Cự Long chớp mắt vài cái, chóp đuôi màu trắng bạc lặng yên không một tiếng động dò xét tới trong bóng đêm.
Bởi vì thể lực bị tiêu hao và trọng thương, hai mắt Mục Hành nhắm nghiền, hơi thở nóng hầm hập.
Thay vì nói anh đang ngủ say, thì nói hôn mê càng chính xác hơn.
Cái đuôi lặng lẽ lượn quanh hông Mục Hành.
Đầu lông mày người đàn ông chợt nhíu chặt, mí mắt khẽ run, dường như muốn giãy giụa tỉnh lại.
Dù đang bị trọng thương, trong hoàn cảnh nguy hiểm này, Mục Hành sẽ không buông thả để bản thân rơi vào trạng thái không có ý thức.
Thế nhưng... không biết vì sao, hơi thở vờn quanh người lại mơ hồ mang đến cho anh một loại cảm giác an tâm quen thuộc.
Mục Hành nhíu mày, vẫn không mở hai mắt ra.
Thời An chậm rãi kéo Mục Hành tới bên cạnh mình, để nhân loại tựa vào trên thân rồng.
Nhiệt độ cơ thể của nhân loại có thể ủ ấm một phần nhỏ vảy rồng bên người cậu, ấm áp nóng bỏng, vô cùng quen thuộc.
Thời An im lặng vòng cái đuôi mình quanh người Mục Hành, cậu ngáp một cái, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Cơn buồn ngủ chợt ập tới, kéo cậu rơi vào trong giấc mơ mù mịt.
Điều kì quái là tuy Thời An rơi vào giấc ngủ say, nhưng vào lúc này, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được rốt cuộc dục vọng quấy phá sâu trong thân thể của mình là cái gì.
Đó là một lượng lớn ma lực hỗn tạp.
Không phải thuộc về đại lục, cũng không phải của vực sâu, mà là như xen lẫn giữa hai nơi, tạo ra một loại ma lực hỗn độn vẩn đục màu xám đen, nó đang kịch liệt đấu đá lung tung trong cơ thể cậu, nó đang tìm kiếm lối ra.
Thời An thử tiêu hóa và hấp thu nó.
Không thể, hoàn toàn không thể hấp thu.
Căn bản... không có cách nào...
Nó như một mầm bệnh khó chữa trốn sâu trong thân thể, dính chặt không cách nào loại bỏ.
Trong hang động tối tăm, hô hấp của Cự Long dần trở nên gấp rút, hai mắt nhắm chặt, như đang rơi vào trong trạng thái nào đó vô cùng bất an.
Cái đuôi vô thức xoắn lại.
Vết thương trên người bị chạm vào, Mục Hành chợt mở hai mắt ra.
Sau lưng truyền đến xúc cảm lạnh băng và cứng rắn của vảy rồng, từ phần eo đến lưng đều bị giam cầm chặt chẽ.
"..."
Anh tốn mất hai giây mới ý thức được rốt cuộc bản thân đang ở nơi nào.
Thân thể Mục Hành lập tức cứng đờ.
Gần như là theo bản năng, trong lòng bàn tay Mục Hành hiện lên ánh sáng rét lạnh của lưỡi dao sắc bén, tấn công tới sau lưng Cự Long.
Nhưng trước khi lưỡi dao sắp chạm vào vảy rồng, Mục Hành bỗng dừng động tác.
Đầu tiên, anh đã thử cách tấn công này không chỉ một lần.
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho anh biết, làm thế này vô dụng thôi.
Thứ hai...
Mục Hành khẽ dừng lại, ngước nhìn Cự Long đang ngủ say dính chặt lấy anh.
Dường như thân thể khổng lồ của Cự Long đang run rẩy, lưng phập phồng dồn dập không theo tiết tấu, móng vuốt vô thức siết lại, rơm rạ phía dưới bị cào lộn xộn, lộ ra lớp đá đen kịt lạnh băng dưới mặt đất.
Có vẻ Cự Long đang rất thống khổ.
Mục Hành híp mắt lại, lông mi dài che khuất tròng mắt xanh biếc sâu thẳm.
Mục Hành biết rõ thân phận của đám người áo bào đen anh gặp phải trong học viện ngày hôm nọ.
Đó là một đám tín đồ dị giáo cuồng nhiệt cực đoan, gửi gắm hi vọng hồi sinh lại thế giới lên trên người loài huyễn tưởng đã biến mất. Tuy nhìn có vẻ điên cuồng, nhưng loại thế lực này đã có lịch sử khá lâu. Cục quản lí vẫn luôn theo dõi hướng đi của quần thể cực đoan đó, nhưng tài nguyên của đám người này rất phong phú, hành động lại điệu thấp, vì vậy tin tức có được ít đến đáng thương.
Sự xuất hiện của Cự Long tất nhiên sẽ kinh động đến đám người này.
Bọn họ xâm nhập Học viện năng lực giả, giết chết hiệu trưởng để cướp sách cổ, rất có thể là vì đang cố gắng khống chế Cự Long.
Mà nguyên do Cự Long xuất hiện trong học viện đoán chừng có liên quan đến việc này.
Mục Hành lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, anh vô thức dùng đầu ngón tay khẽ chọc lên vảy rồng.
Sau khi chọc xong, anh mới ý thức được bản thân mình đang làm gì, thân thể hơi cứng lại, lập tức rụt tay về.
Mục Hành hít sâu một hơi, đưa tay nhéo mũi mình, muốn suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn.
Càng nhiều chi tiết không hợp lí tràn vào trong đầu Mục Hành.
Trước đây mỗi lần gặp nhau, dường như Cự Long đều đang tránh phát sinh xung đột trực tiếp với bọn họ. Mà lần này lại không giống vậy, nó cực kì trực tiếp và thô bạo lao tới công kích anh.
Còn nữa, rõ ràng Cự Long hẳn phải hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, nhưng nó lại không có chút phản ứng với lời anh nói, quả thực giống như nghe không hiểu.
Manh mối lộn xộn được sắp xếp ngay ngắn lại trong đầu, một suy đoán hợp lí duy nhất nổi lên trên mặt nước.
Trạng thái hiện tại của Cự Long vô cùng không bình thường.
Có lẽ đám tín đồ dị giáo kia đã thực hiện thành công tới một mức độ nào đó rồi, thế nhưng đám người kia không thể khống chế được Cự Long đã bị ảnh hưởng, khiến nó tránh thoát trói buộc trong tình huống mất đi lí trí.
Mục Hành cúi đầu nhìn cái đuôi bên hông mình, môi khẽ mím lại.
Một suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu.
Hành vi quái dị và ý đồ muốn dán sát lại gần mình, chẳng lẽ là...
Đang nhờ anh giúp đỡ?
Nhờ vả Đồ Long Giả ôm trong ngực sát ý mãnh liệt giúp đỡ...
Loại chuyện này thật sự có thể xảy ra ư?
Ánh mắt Mục Hành khẽ tối lại.
Anh ngẩng đầu, trong bóng tối u ám, nhìn thật kĩ Cự Long trước mặt.
Cự Long vẫn đang ngủ say.
Trên người nó hơi run run, ánh trăng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu chảy xuôi trên lớp vảy trắng bạc, mang đến ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh và tinh khiết.
Ma xui quỷ khiến, Mục Hành giơ tay lên, anh đặt lòng bàn tay nóng rực lên trên cái đuôi của Cự Long đang vòng quanh bên hông mình.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay vừa bóng loáng lại vừa rét lạnh, vảy rồng phân bố dày đặc, rìa vảy bén nhọn nhỏ hẹp cứa qua lòng bàn tay, mang đến một loại ảo giác hơi đau đớn.
Bất ngờ là Mục Hành trước giờ không thích tiếp xúc với người khác lại không ghét điều này.
Tại một góc nào đó trong lòng anh, thậm chí còn...
Có chút suy nghĩ muốn tiếp tục làm thêm điều gì đó khác nữa.
Mục Hành mím môi, bản năng ngăn cản anh không nên tiếp tục suy nghĩ sâu xa theo phương hướng đó.
Trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể nhân loại chạm vào, chóp đuôi Cự Long hơi run lên một cái.
Trong lúc mơ ngủ, Thời An đang nỗ lực hấp thu ma lực màu xám kia cũng hơi run lên.
Không biết vì sao, đám ma lực này khi nãy còn cứng đầu, trong nháy mắt bị Mục Hành chạm vào lại thoáng cái hơi tản ra.
Cùng lúc đó, lá chắn nặng nề trong đầu vẫn luôn cản trở suy nghĩ của Thời An dường như đã có chút buông lỏng.
Thời An hô hấp dồn dập, đôi mắt vô thức giật giật.
Không biết vì sao, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng xảy ra.
Xấu hổ, quấy nhiễu, run rẩy.
Những đoạn ngắn kì quái tràn vào trong đầu, khiến cậu có một loại xúc động muốn cuộn người lại.
Đuôi rồng vẫn luôn quấn quanh Mục Hành khẽ buông lỏng, dường như nó đang muốn rụt về.
Mục Hành không hề nghĩ ngợi, anh vô thức siết chặt ngón tay, nắm chóp đuôi kéo về.
Đừng chạy.
Hết chương 86.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT