Ngoài cửa sổ, sắc trời ảm đạm, mịt mờ tối tăm, phòng làm việc to lớn bị bao phủ bởi sắc ảm đạm của hoàng hôn.
Trong căn phòng chật hẹp chất đầy sách cổ cổ xưa, vài cây nến cái cao cái thấp đặt khắp nơi trong phòng, ánh nến le lói chiếu sáng phòng làm việc chật chội.
Lão hiệu trưởng một thân một mình ngồi trên ghế bành màu đỏ thẫm.
Ông rủ mắt lật qua lật lại bản thảo phiên dịch trước mặt mình, trong tay ông nắm một cây bút lông ngỗng, viết viết vẽ vẽ trên một trang giấy.
Ngòi bút ma sát lên mặt giấy, tiếng sột soạt quanh quẩn trong phòng làm việc yên tĩnh.
Hồi lâu sau, ông mới đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thông qua khung cửa sổ hẹp dài.
Sắc trời đã tối.
Bùi lão hiệu trưởng run rẩy đứng dậy, bàn tay già nua sửa sang lại quyển trục trước mặt mình.
Ông thuận tay cầm bản thảo ở chỗ Thời An ngồi khi nãy, cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua.
Không thể không nói, Thời An là học viên có thiên phú trên phương diện cổ văn nhất ông từ gặp được trong cuộc đời dạy học của mình.
Mặc dù gần đây Thời An chỉ phiên dịch những nội dung cơ bản, nhưng tất cả đều rất chính xác.
Đáy mắt Bùi lão hiệu trưởng toát ra vẻ tán thưởng.
Đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt ông hơi dừng lại, ánh mắt thoáng dừng tại một nơi nào đó trên tờ giấy da dê.
Nơi đó vẽ một vòng tròn, bên cạnh còn vẽ lên vài nét bút nguệch ngoạc, thoạt nhìn như một con vịt đang há miệng, nét bút non nớt, khiến người ta không nhịn được thầm nở nụ cười.
Có điều...
Bùi lão hiệu trưởng lộ ra vẻ cân nhắc.
Ông có ấn tượng về vị trí này.
Lí do hôm nay ông rời khỏi phòng làm việc muộn như vậy chủ yếu là vì nó.
Ông ngồi suy nghĩ mọi cách vẫn không thể thành công phiên dịch được đoạn nội dung này.
Ngón tay giữa của Bùi lão hiệu trưởng khẽ vuốt lên vòng tròn Thời An vẽ, im lặng suy tư.
Hồi lâu sau, dường như ông đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi hơi ngẩn người.
Bùi lão hiệu trưởng duỗi tay cầm cây gậy đặt bên cạnh, một thân một mình đi lên đỉnh tòa tháp.
Sách cổ Mục Hành mang đến được cất trên đỉnh tháp.
Bởi vì quyển sách cổ này cực kì quý giá, lại rất khó bảo tồn, phải cất trong một không gian kín nhỏ hẹp âm u, đồng thời cũng yêu cầu rất nghiêm khắc về nồng độ ma lực trong không khí. Vì để bảo vệ sách cổ, cũng vì để giảm bớt hư hao khi lật qua lật lại, công việc phiên dịch trước đây của bọn họ đều không trực tiếp tiến hành ngay trên sách cổ.
Tuy nhiên, có sách cổ có thể chụp hình, có quyển lại không.
Đó là do chất liệu của trang giấy và loại hình ma lực phụ lên trên trang giấy quyết định.
Quyển sách mà Mục Hành mang đến không thể chụp ảnh, ma lực phụ trên trang giấy có thể quấy nhiễu máy móc. Thế nên bọn họ đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đó chính là sao chép lại bản gốc.
Người chịu trách nhiệm sao chép là trợ lí đã đi theo Bùi lão hiệu trưởng hơn hai mươi năm, trợ lí có kinh nghiệm phong phú về mặt này, gần như chưa bao giờ phạm sai lầm.
Nhưng...
Chỉ cần là người thì sẽ có khả năng phạm sai lầm.
Bùi lão hiệu trưởng nhìn chăm chú quyển sách cổ đang mở trước mặt, ông chậm rãi cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn bản sao chép trong tay mình.
Ngay tại vị trí vẽ hình tròn nguệch ngoạc, một trong số các kí hiệu trên đó bị thiếu một nét nho nhỏ.
Tuy rằng khác biệt giữa hai bên cực kì nhỏ bé, thế nhưng vì tính đặc thù của cổ ngữ nhân loại, nó đã ảnh hưởng cực lớn đến cả một đoạn văn.
Bùi lão hiệu trưởng sửng sốt nhìn chằm chằm bản gốc trước mặt.
Vì bản sao chép có lỗi thì vẫn có thể phiên dịch được, thế nên ông không hề liên tưởng đến khả năng bản sao chép bị sai.
Nhưng... Thời An không chỉ phát hiện, thậm chí còn khoanh chính xác từ bị sao chép sai.
Bùi lão hiệu trưởng nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Ông lấy từ trong túi áo một cây bút tùy thân, bắt đầu nhanh chóng tiến hành phiên dịch dựa theo bản gốc.
Hồi lâu sau, ông dừng bút, nhìn trang giấy ghi đầy nét bút qua loa trước mặt mình.
Trải qua phiên dịch đơn giản, có thể hiểu đại khái nội dung của đoạn văn này, có lẽ nó đang nói về nội dung liên quan đến Cự Long và phun lửa.
Bùi lão hiệu trưởng nghĩ tới điều gì đó, ông quay đầu nhìn bài viết của Thời An.
Con vịt há miệng kia, lẽ nào...
Là Cự Long đang phun lửa?
Bùi lão hiệu trưởng ngây người đứng tại chỗ, ông bình tĩnh nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, gần như có chút khó tin.
Vậy mà trong tình huống ngay cả ông cũng không phát hiện, Thời An lại tìm được sai lầm nhỏ xíu trong bản sao chép, hơn nữa cậu nhóc ấy còn có thể hiểu rõ ý nghĩa của cả đoạn văn trong loại tình huống này...
Một học viên bình thường vừa mới thành niên, dù có thiêu phú phiên dịch cổ văn đến mức nào thì chắc chắn không thể nào đạt được trình độ này.
Việc này thật sự có khả năng xảy ra ư?
Hay là do ông suy nghĩ quá nhiều?
...Dù là gì, ông nhất định phải tìm hiểu rõ.
Sau hồi lâu im lặng suy tư, Bùi lão hiệu trưởng xoay người gọi tên của trợ lí đang đứng sau lưng ông:
"Giúp tôi tìm phương thức liên lạc của Thời An."
Thế nhưng, tiếng gọi của ông lại như một tảng đá bị ném chìm vào dưới đáy giếng, sau một hồi vẫn không nhận được câu trả lời.
Kì lạ.
Rõ ràng lúc ông vào đây, trợ lí của ông vẫn còn đang chờ bên ngoài mà, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lông mày Bùi lão hiệu trưởng nhăn lại, ông xoay người đi ra ngoài.
Ông vừa mới ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp đã thấy trợ lí của mình nằm sấp dưới mặt đất, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy ra từ trên người trợ lí, thấm ướt sàn gỗ.
Bùi lão hiệu trưởng chợt trừng mắt.
Đây... đây là...
Đúng lúc này, trong bóng tối chậm rãi hiện lên vài bóng người trùm áo dài màu đen, thân thể họ như hòa làm một thể với bóng tối sau lưng, khuôn mặt bị mũ che khuất, tản ra hơi thở hắc ám và nguy hiểm.
"Chào buổi tối, Bùi lão tiên sinh."
Một người cầm đầu nói với chất giọng khàn khàn: "Không ngờ giờ này mà ngài vẫn còn ở đây... Xem ra tình báo của chúng tôi xuất hiện sai lầm rồi."
Ông lão tóc trắng xóa trước mặt đột nhiên nhíu mày.
Một lượng ma lực khổng lồ bỗng nổ tung, như sông lớn cuồn cuộn.
Khung gỗ trong tòa tháp phát ra tiếng răng rắc đứt gãy, mảnh gỗ và giấy vụn bị sức mạnh to lớn cuốn lên bay tứ tung.
Trong nháy mắt, mấy người trước mặt bị đánh bay ra ngoài đập mạnh vào vách tường, xương cốt phát ra tiếng vỡ vụn.
"Đây là học viện của ta." Vẻ mặt lão hiệu trưởng nghiêm túc, ông chậm rãi nắm chặt cây gậy trong tay, giọng ông già cỗi nhưng trang nghiêm: "Không phải là nơi mấy kẻ cặn bã các ngươi có thể tùy ý ra vào."
Gã áo đen cầm đầu khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Gã âm trầm ngẩng đầu, nhìn ông lão đứng cách đó không xa.
Tuy tuổi tác đã cao, nhưng dù sao Bùi lão hiệu trưởng đã từng là cường giả tiếng tăm lẫy lừng trăm năm trước trên đại lục, dù là hiện tại vẫn rất khó giải quyết.
Có điều...
Trong bóng râm, gã chậm rãi mỉm cười.
Không khí sau lưng ông lão xuất hiện một đường cong như dòng nước chuyển động, một cái bóng đen kịt lặng yên không một tiếng động hiện ra.
Một giây sau —
Phần vạt áo trên ngực bỗng nở rộ một đóa hoa máu đỏ tươi.
Vết máu vừa sâu vừa đậm chậm rãi tuôn ra không dứt.
Không khí chợt yên tĩnh.
Sắc mặt Bùi lão hiệu trưởng bỗng tái nhợt, thân thể ông lung lay, sau đó ầm một tiếng ngã xuống mặt sàn.
"Bảo thạch che giấu hơi thở, lợi hại không?" Gã áo đen chùi máu tươi trên khóe miệng, chậm rãi đứng dậy đi về phía trước.
Gã rủ mắt nhìn chằm chằm ông lão bên chân, khẽ nói:
"Lão tiên sinh, tôi đoán nơi này của ngài có đồ mà chúng tôi muốn... Tôi khuyên ngài nhanh chóng giao ra, tôi sẽ để ngài ra đi không chút đau đớn."
Máu tươi trào lên cổ họng bị Bùi lão hiệu trưởng nuốt xuống, hơi thở của ông yếu ớt:
"Nằm mơ đi..."
Đúng lúc này, mấy kẻ cũng mặc áo đen đi ra từ trong căn phòng nhỏ hẹp.
Bọn họ ra dấu tay với người cầm đầu, tỏ ý đã tìm được đồ.
Ánh mắt ông lão rơi lên quyển sách cổ trong tay người nọ.
Dường như ông đột nhiên ý thức được điều gì, chợt trừng lớn hai mắt.
Ông ho khan hai tiếng, nói không lưu loát: "Các người muốn triệu hoán à, tuyệt đối không thể nào —"
"Không đâu, lão tiên sinh, chúng tôi đã triệu hoán thành công rồi." Gã áo đen cầm đầu cúi đầu, thấp giọng đáp.
Trong giọng gã mang theo chút cảm xúc cuồng nhiệt:
"Nó đã tới rồi."
Linh hồn thuần khiết chủ động hiến tế, thông suốt con đường đã bị phủ kín từ lâu.
Trong tiếng kêu gọi của tín đồ, Cự Long cuốn theo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời giáng xuống thế gian.
Liệt hỏa sẽ rửa sạch dơ bẩn, cắn nuốt tội ác, cả thế giới sẽ lại lần nữa sống lại trong thần phạt ngập trời.
Mũi kiếm bén nhọn, ánh kiếm lóe lên lướt qua lồng ngực của ông lão, máu tươi nóng bỏng phun tung tóe.
Nhìn thi thể ông lão chậm rãi mất đi sự sống, gã áo đen mỉm cười nói:
"Hiện tại điều chúng tôi muốn làm chỉ là giúp nó khôi phục sức mạnh mà thôi."
***
Toàn bộ Học viện năng lực giả rơi vào trong nghi hoặc và hoảng sợ.
Người cục quản lí phong tỏa toàn học viện, tiếng còi báo động chói tai của xe cứu thương quanh quẩn trong sân trường.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, lại không thể ngăn cản bầu không khí bất an đang lan rộng.
Trong tòa tháp.
Thành viên mặc đồng phục của cục quản lí vội vàng ra vào trong tòa tháp đã bị hư hại.
Bọn họ phong tỏa hiện trường, thu thập chứng cứ, quay chụp hình ảnh.
Thi thể đã được khiêng đi, thế nhưng trên sàn vẫn còn sót lại vết máu khô màu đỏ sậm, trông có vẻ vô cùng chói mắt trên sàn gỗ cổ xưa.
Mục Hành đứng ở chính giữa hiện trường hỗn loạn, anh rủ mắt nhìn chằm chằm cái hộp đã rỗng tuếch trước mặt.
... Không thấy sách cổ đâu.
Đúng lúc này, thành viên cục quản lí chịu trách nhiệm điều tra hiện trường báo cáo tình huống hiện tại với anh.
Sau khi im lặng nghe xong những manh mối đang có, Mục Hành khẽ gật đầu rồi phất tay tỏ ý người nọ có thể rời đi.
Nhìn chăm chú bóng người rời đi, Ôn Dao hơi do dự, mở miệng hỏi:
"Hiệu trưởng Học viện Ewen cũng bị tập kích giống vậy, lần này có thể nào là do..."
"Rồng không ạ?"
Giọng Mục Hành lạnh nhạt bình tĩnh.
Anh đáp: "Không phải."
Hiện trường mà rồng tạo ra rất bạo lực, hủy diệt mang tính áp đảo, không giống như lần này...
Có tính nhắm vào.
Mục Hành ngước mắt nhìn xung quanh một vòng.
Tuy rằng lộn xộn nhưng ngoại trừ quyển sách đã bị trộm mất thì gần như không có tổn hại gì nhiều.
Anh chậm rãi chỉnh lại găng tay, nói: "Hệ thống phòng ngự trong sân trường của Học viện năng lực giả không có gì bất thường, đối phương không cưỡng ép xâm nhập từ bên ngoài."
Ôn Dao khẽ giật mình: "Lẽ nào..."
Mục Hành gật đầu, ánh mắt anh rét lạnh, thâm trầm như bóng đêm.
"Không sai, là được thả vào."
***
Trong kí túc xá.
Thời An nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Ngạn Minh mở cửa phòng, đi chân trần ra ngoài, kinh ngạc và lo lắng nhìn về phía âm thanh truyền tới.
"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?"
Thời An lắc đầu, thành thật đáp: "Tôi cũng không rõ lắm."
Sau khi tách khỏi Mục Hành, Thời An liền trực tiếp về kí túc xá, gần như là vừa chạm gối đã ngủ.
Mãi đến đêm khuya, cậu chợt tỉnh dậy.
Xung quanh yên ắng.
Thứ đánh thức Thời An không phải là tiếng động, mà đó giống như là... một hơi thở nào đó.
Nhưng hơi thở kia rất mỏng manh, rất xa xôi, trước khi Thời An tìm được thì nơi phát ra hơi thở bỗng biến mất.
Vô cùng kì lạ.
Không lâu sau, bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào ầm ĩ.
Về phần chuyện gì đã xảy ra, Thời An thật sự không rõ lắm. Thế nhưng, trong lòng cậu luôn có một loại dự cảm nguy hiểm không thể nói rõ.
Lâm Ngạn Minh thò tay cầm điện thoại, cậu ta nhíu mày nói:
"Không có tín hiệu."
Đúng lúc này, Thời An bỗng ngẩng đầu nhìn về một hướng.
... Hơi thở đó lại xuất hiện!
Nó vừa âm u lạnh lẽo vừa hiểm ác, vừa hắc ám lại vừa yên tĩnh, nó chậm rãi dâng lên từ trong màn đêm, lúc có lúc không tại một nơi xa xa.
Phảng phất như đang im lặng kêu gọi cậu.
Thời An chợt đứng lên.
"...Này, này!"
Giọng nghi ngờ mờ mịt của Lâm Ngạn Minh vang lên sau lưng Thời An: "Thời An, cậu đi đâu vậy?"
Hết chương 79.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT