Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ, bị Mặc Khuynh Nhiễm nhìn chằm chằm làm Ngôn Thanh Nhiên thật sợ hãi... Trong lòng có một dự cảm không ổn, xoay mặt đi chổ khác không dám nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, nhưng dù vậy cũng không giúp cô thấy tốt hơn là mấy.
Ngôn Thanh Nhiên: "..."
Mặc Khuynh Nhiễm nhìn bộ dáng sợ hãi này của Ngôn Thanh Nhiên mà mềm lòng, nhưng cứ nhớ tới việc Ngôn Thanh Nhiên không sợ chết mà đi đua xe kia thì phần mềm lòng liền biến mất. Đi tới kế bên giường bệnh nhìn xuống Ngôn Thanh Nhiên đang nằm đó, tóc của Ngôn Thanh Nhiên thực đen, thực mềm mại, khiến người ta thật muốn sờ.
Vừa nghĩ xong là liền muốn hành động, Mặc Khuynh Nhiễm vươn tay đặt trên đầu Ngôn Thanh Nhiên, nhẹ nhàng xoa xoa, nheo mắt, nàng thật hưởng thụ cảm xúc mềm mại này, làm nàng không muốn buông tay, nàng cảm giác được Ngôn Thanh Nhiên đang hóa đá, nhưng nàng mặc kệ.
Ngôn Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, vẻ mặt tuy rằng phi thường bình tĩnh, nhưng mà trong lòng đã sớm cuộn trào mãnh liệt, ngón tay nắm lấy khăn trải giường, trong lòng cô khẩn trương gần chết, cứ như thế nhìn vào mắt Mặc Khuynh Nhiễm...
Mặc Khuynh Nhiễm cúi đầu, vươn tay kéo cằm Ngôn Thanh Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, một nam nhân mà da thịt thật bóng loáng non mềm, Mặc Khuynh Nhiễm có chút kinh ngạc, hiện tại nam nhân nào da cũng tốt như vậy sao?
Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn ngốc, ai tới nói cho cô biết hiệu trưởng đại nhân đang làm cái gì đây!
"Còn đau không?" Nhẹ bẫng phun ra những lời này, ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa nắn cằm Ngôn Thanh Nhiên. Đột nhiên Mặc Khuynh Nhiễm nhớ tới người này khôn sợ chết mà dám đi đua xe, đã đua thì thôi đi, đua đến nỗi mà rớt xuống chân núi, trọng điểm là kế bên còn có mỹ nữ, mà mỹ nữ này tất nhiên là nàng có biết, chính là học sinh ưu tú ở trường nàng, là một hạt giống tốt.
Trời biết lúc hiệu trưởng nhìn thấy hai người đang ôm nhau kia là tức giận biết bao nhiêu, lúc đó nàng đã muốn tiến đến đẩy hai người ra, nhưng cũng may là Dung Tích Triều cũng tự giác buông tay nên Mặc Khuynh Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Ngôn Thanh Nhiên biết lúc này hiệu trưởng không thể trêu vào, phi thường không thể trêu vào. Cho nên cô lựa chọn làm người câm điếc! Đừng đùa, cô còn không có đủ sức phản kháng thì làm sao mà an ổn ra khỏi bệnh viện đây! Nhưng nhìn thấy bộ dáng của Mặc Khuynh Nhiễm thì cô liền run run, nhưng vẫn chọn phương án là giả điên.
"Ân? Không nói?"
Đây chính là dấu hiệu bắt đầu sinh khí của hiệu trưởng đại nhân a, Ngôn Thanh Nhiên cũng bắt đầu lãnh lấy hậu quả.
Ngay sau đó Mặc Khuynh Nhiễm xiết chặt ngón tay "A, đau..." Ngôn Thanh Nhiên nhướng mày, hít thật sâu một hơi.
Mặc Khuynh Nhiễm xiết chặt cằm Ngôn Thanh Nhiên, đưa mặt tới càng ngày càng gần Ngôn Thanh Nhiên, giữa hai người khoảng cách chỉ có đại khái không đến 1 cm, gần đến nỗi có thể nghe tiếng tim đập của nhau, cũng có thể ngửi được mùi hương của đối phương.
Ngôn Thanh Nhiên nghe mùi hương nhàn nhạt trên người Mặc Khuynh Nhiễm mà nhớ tới đêm lần trước, thật là ý loạn mê tình...
"Ngôn Thanh Nhiên..." Âm thanh khàn khàn mị hoặc không còn bình tĩnh như hằng ngày, Mặc Khuynh Nhiễm nhẹ nhàng kêu ra cái tên này, nhìn cái người này. Thứ nàng thấy đầu tiên chính là mắt, thứ hai cũng là mắt, thứ ba vẫn là mắt... Nàng đã từng gặp qua rất nhiều người, không hiểu vì sao chỉ có duy nhất Ngôn Thanh Nhiên mỗi lần xuất hiện sẽ khiến nàng ghi nhớ thêm một chút.
"Ân?" Ngôn Thanh Nhiên bị âm thanh này mê hoặc, cằm ửng đỏ, ánh mắt mê ly. Lúc này thân thể Mặc Khuynh Nhiễm đã hoàn toàn dựa vào cô, cảm giác được thân thể mềm mại của người kia trêu chọc, tay càng ngày càng nắm chặt khăn trải giường.
Có trời biết nghe một tiếng 'ân' như thế đã khiến tim Mặc Khuynh Nhiễm tim đập gia tốc, tại sao sự tình lại thành như vậy chứ, rõ ràng nàng tới tìm Ngôn Thanh Nhiên tính sổ vậy mà bây giờ nàng lại thành người bị động, nàng xin thề nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù.
Ngón tay vẫn còn đặt trên cằm Ngôn Thanh Nhiên, nhìn thấy da thịt đang bị ửng đỏ một chút, lại dùng thêm một xíu lực, da thịt Ngôn Thanh Nhiên là làm từ đậu hủ hay sao, thật là đầy đủ và nhẵn nhụi, điều này làm cho nữ nhân như Mặc Khuynh Nhiễm có chút hâm mộ...
Tư thế hiện tại của hai người phi thường không bình thường! Đặc biệt rất không bình thường! Quan trọng là Ngôn Thanh Nhiên bị Mặc Khuynh Nhiễm đặt ở dưới thân, một bộ dáng ai nhìn vào cũng nghĩ cô đang bị Mặc Khuynh Nhiễm trêu chọc, Mặc Khuynh Nhiễm chính là một nữ vương, còn Ngôn Thanh Nhiên chính là tiểu nô lệ... Còn kém là chưa đưa cho Mặc Khuynh Nhiễm thêm cái roi da nữa thôi!
Ngôn Thanh Nhiên lấy lại tinh thần phát hiện tình huống hiện tại không đúng, hơi hơi giãy dụa muốn tránh thoát, thế nhưng Mặc Khuynh Nhiễm vẫn là bá đạo, Ngôn Thanh Nhiên căn bản giãy không ra. Không giãy thì không việc gì, một giãy này làm bạo tính của hiệu trưởng đại nhân nổi dậy.
Tốt cho người Ngôn Thanh Nhiên, ngươi cư nhiên muốn chạy trốn? Ngươi thoát được được khỏi bàn tay Mặc Khuynh Nhiễm ta sao? Trốn không thoát, ngươi cũng đừng hòng có ý định chạy trốn.
Nếu như Mặc Khuynh Nhiễm đã nhận định một người nào đó, thì nàng nhất định sẽ không buông tha. Cho dù kết quả có tốt hay không thì nàng cũng không quan tâm, nàng chính là Mặc Khuynh Nhiễm, không có gì mà nàng không có được.
Mặc Khuynh Nhiễm chưa từng biết cảm giác thích một người là như thế nào cho nên bây giờ nàng cũng muốn thử một chút tư vị yêu thích này.
"Đói bụng sao?" Nàng biết nếu như làm thái quá cũng không tốt cho nên buông lỏng tay, bình tĩnh hỏi ra những lời này.
Ngôn Thanh Nhiên khóe miệng co quắp, vì sao lúc cô mới tính thì không hỏi mà đến bây giờ mới hỏi, cô đây là sắp chết đói tới nơi rồi! Vẻ mặt u oán nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, giống như đang hỏi 'chơi đùa cho đã rồi mới nhớ tới ta có đói hay không?'.
Mặc Khuynh Nhiễm ngượng ngùng liền nhìn ra cửa, thật sự là nàng cũng chỉ mới nghĩ đến việc đó thật...
Ngay sau đó hình như là mẹ con có ý tâm linh tương thông cho nên cửa liền mở ra, chỉ thấy Dương Y tay cầm mấy hộp cơm đem đến, mắt thấy Ngôn Thanh Nhiên đã tỉnh lại cũng không thèm để ý, liền xoay qua nhìn Mặc Khuynh Nhiễm.
"Tô Tô, đến, đói bụng chưa, nếm thử đồ ăn a di làm a" Dương Y vừa nói vừa nắm tay Mặc Khuynh Nhiễm đi tới chỗ sofa ngồi xuống, mắt cũng chưa từng nhìn Ngôn Thanh Nhiên một cái... Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt đầy bi thương, cảm thấy cô đây như đang bị toàn thế giới ruồng bỏ?
Dương Y thực sự là vừa đau lòng vừa tức vì Ngôn Thanh Nhiên không sợ chết mà đi đua xe, hoàn hảo là không có bị gì quá nặng, nếu không nàng chắc chắn sẽ không chịu nổi cơn đả kích này. Cho nên Dương Y quyết định không thèm để ý đến Ngôn Thanh Nhiên, nếu như Ngôn Thanh Nhiên còn dám đi đua xe như vậy nữa, nàng xin thề chắc chắn sẽ đánh gãy chân Ngôn Thanh Nhiên!
"Mụ..." Ngôn Thanh Nhiên hô một tiếng, Dương Y hoàn toàn không thèm để ý đến cô, chỉ đang lo cùng Mặc Khuynh Nhiễm nói chuyện và gắp đồ ăn cho nàng. Dương Y thật sự cảm tạ Mặc Khuynh Nhiễm vì đã kịp thời tìm thấy Ngôn Thanh Nhiên, nếu như tới trễ hơn một chút cũng không biết hậu quả sẽ ra sao, khi mà chỉ có hai người Ngôn Thanh Nhiên và Dung Tích Triều ở nơi núi sâu thăm thẳm thì gặp nguy hiểm là khả năng rất lớn.
Ngôn Thanh Nhiên đau lòng muốn chết, mụ mụ của mình đã bị Mặc Khuynh Nhiễm thu mua, may mắn là còn chưa nói cho người khác là mình chỉ là đứa con được nhặt, còn Mặc Khuynh Nhiễm mới là con ruột a!
Dương Y làm mẹ thì làm sao không biết được hài tử của mình đang nghĩ gì chứ, lúc này bản năng làm mẹ bộc phát, nếu hài tử đã biết sai là được! Này thì cho ngươi dám đi đua xe! Nghĩ như vậy liền cầm lấy một hộp cơm khác hướng tới Ngôn Thanh Nhiên.
"Nhiên Nhiên" Dương Y một tiếng như thế, Ngôn Thanh Nhiên liền mang vẻ mặt nhận sai nhìn nàng, cô biết Dương Y đây là muốn tha thứ cho cô, quả nhiên, mới gọi một tiếng 'Nhiên Nhiên' này xong mắt đã bắt đầu có nước mắt tích đọng.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn thấy như vậy liền nóng nảy, nhanh chóng rút khăn giấy ra giúp nàng lau nước mắt. Vẻ mặt đau lòng "Mụ ta sai rồi, ngươi đừng khóc có được hay không..." Ngôn Thanh Nhiên không muốn nhìn thấy Dương Y khóc, bởi vì như vậy cô sẽ liền đau lòng.
Dương Y thật là sầu khổ, cứ cho rằng hài tử đã lớn đã hiểu chuyện, không nghĩ tới lại làm nên loại sự tình này. Thời điểm sau khi nghe Ngôn Thanh Nhiên tâm sự thì nàng cũng đã tìm hiểu về đồng tính luyến ái là gì... Vậy mà sau đó lại nghe tin Ngôn Thanh Nhiên đi đua xe, còn có gặp phải tai nạn... May mắn là bác sĩ ở bệnh viện này là người quen cho nên mới che giấu được thân phận của Ngôn Thanh Nhiên, bằng không nhất định là sẽ có chuyện lớn.
Mặc Khuynh Nhiễm thì ngồi một bên lẳng lặng ăn cơm, một bộ dáng an tĩnh tao nhã khiến người ta không muốn chuyển mắt, giống như nàng chưa từng làm cái gì vậy, Ngôn Thanh Nhiên nhìn mà co rút khóe miệng, hiệu trưởng đại nhân, ngươi thật ghê gớm a!
"Hắn mà biết sai mới là lạ" Mặc Khuynh Nhiễm còn không ngần ngại thổi gió cho lửa cháy to a, chuyện đang dần dần lắng xuống mà nhờ Mặc Khuynh Nhiễm lại bắt đầu sóng gió một hồi.
"Tô Tô nói rất đúng! Ngươi biết sai mới là lạ! Ngươi rất lợi hại a?" Dương Y vốn dĩ đã có chút mềm lòng, nghe được Mặc Khuynh Nhiễm nói lời này lập tức gật đầu tán thành, sau đó liền vươn tay cố sức nắm cái lỗ tai Ngôn Thanh Nhiên, này thì cho ngươi dám đi làm điều bậy bạ này!
Ngôn Thanh Nhiên đau đớn cầu xin tha thứ, ông trời ơi, là ông đã phái Tô Tô đến đây chỉnh ta có phải không? Trợn mắt nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Dương Y.
"Mụ... Ngươi đừng nghe nàng"
Mặc Khuynh Nhiễm cái lỗ tai liền dựng thẳng lên sau khi nghe được những lời này, nhíu mày. Tay cầm chiếc đũa đang gắp đồ ăn dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Ngôn Thanh Nhiên...Ngôn Thanh Nhiên lập tức cũng không dám nhìn Mặc Khuynh Nhiễm...
"Không nghe nàng chẳng lẽ nghe lời ngươi? Mau chóng ăn canh gà này mau lên" Dương Y trợn trắng mắt, đẩy hộp cơm qua cho Ngôn Thanh Nhiên. Tay nghề nấu ăn của Dương Y ngày càng tốt, càng ngày càng giống thê lương hiền mẫu.
Ngôn Thanh Nhiên cũng không nhàn rỗi mà mau chóng cầm lấy hộp cơm mở ra, vừa mở nắp liền có một cỗ hương thơm bay vào mũi, canh gà nhìn rất ngon mà lại ít dầu mỡ khiến ai ai cũng thèm thuồng, Ngôn Thanh Nhiên mau chóng cầm lấy cái thìa mà bắt đầu đánh trận.
"Chậm một chút, không ai giành với ngươi" Mặc Khuynh Nhiễm gắp lên một khối đậu hũ nhẹ nhàng quay qua Ngôn Thanh Nhiên nói, lời này vừa ra tới Ngôn Thanh Nhiên lập tức bị sặc... Tiếp theo chính là mặt bị nghẹn đỏ bừng, vẻ mặt u oán nhìn Mặc Khuynh Nhiễm.
Ngôn Thanh Nhiên có đôi khi rất ngạo kiều, 'hừ' một tiếng trực tiếp không để ý tới hiệu trưởng đại nhân trêu chọc mà tự mình ăn canh gà.
Trong phòng bầu không khí rất hài hòa.
Đứng ở ngoài Dung Tích Triều cảm thấy bản thân như khách không mời mà đến, vẫn là không nên đi vào là tốt nhất, liền như thế đứng ở ngoài cửa mà nghe tiếng cười phát ra từ bên trong, bất đắc dĩ cười, Ngôn Thanh Nhiên a, xem ra ngươi đang rất vui vẻ.
Dung Tích Triều lúc này cảm giác được chính mình giống như người dư thừa, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian cùng Ngôn Thanh Nhiên tại chân núi, tuy rằng ngắn, nhưng mà thực hài lòng.
Có thể nói cảm giác nàng dành cho Ngôn Thanh Nhiên không giống với những người khác, Ngôn Thanh Nhiên là người đã để lại cho nàng một ấn tượng rất sâu sắc, nghĩ như thế liền cho chút mất mát, lắc lắc đầu, hít sâu một hơi sau đó xoay người rời khỏi. Bóng lưng có chút tiêu điều thê lương.
"Đúng rồi, Dung Tích Triều đâu? Nàng không có việc gì đi?" Ngôn Thanh Nhiên lâu sao mới nhớ tới Dung Tích Triều, thiệt là muốn tát cho mình một cái, làm sao mà lại quên nàng được chứ! Không khỏi lo lắng cho tình huống của Dung Tích Triều, đành buông canh gà ra dò hỏi.
Dương Y đang gọt táo mà trợn tròn mắt, con gái của nàng có phải té xong đầu óc bị ngu hay không... Lúc này mới nhớ tới mà hỏi tình huống của cô gái kia.
"Rốt cục cũng nhớ tới rồi hả? Nàng không có việc gì." Dương Y tức giận nói, tay vẫn đang liên tục gọt táo. Gọt hai quả táo đã xong, bất quá có một trái to một trái nhỏ, thoạt nhìn trái to có vẻ ngon hơn.
Mặc Khuynh Nhiễm nghe nói như thế liền nhíu nhíu mày, nàng không nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên cư nhiên còn nhớ, trong lòng có chút khó chịu, nỗ lực ấn xuống điểm khó chịu ấy.
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo nàng không có việc gì, bất quá cũng thực cảm tạ Dung Tích Triều đã ở bên chiếu cố mình, nghĩ như vậy liền yên tâm, nhìn thấy Dương Y đã gọt xong hai quả táo, theo thói quen tính lấy quả táo to hơn...
"Bang"
Ngôn Thanh Nhiên đau nhức rút tay về, vẻ mặt ngốc bức nhìn Dương Y, mẹ cô vì sao lại đánh cô! Ăn một quả táo là sai sao? Vì sao mới bị thương tỉnh lại mà giống như lão mụ của mình đã bị đánh tráo vậy.
Dương Y chỉ chỉ cái trái nhỏ hơn kế bên, Ngôn Thanh Nhiên khó tin hỏi, không có nhầm lẫn gì chứ! Trái to kia nàng muốn tự mình ăn? Nghĩ như vậy liền nhận mệnh mà cầm lấy trái nhỏ ăn ăn.
Tiếp theo Dương Y cầm lấy trái táo to đưa cho Mặc Khuynh Nhiễm còn có vẻ mặt ôn nhu cười cười... Ngôn Thanh Nhiên lúc này cảm giác được khiêu khích đến từ hiệu trưởng! Trong lòng sớm đã đem hiệu trưởng tính sổ, mặt tức giận dùng sức cắn trái táo, coi nó như là Mặc Khuynh Nhiễm mà cắn...
Hiệu trưởng đại nhân ném một ánh mắt tới Ngôn Thanh Nhiên, sau đó cầm lấy quả táo to rồi quay sang cảm ơn Dương Y, một ngụm cắn một miếng thật to, vừa ăn vừa quay sang nhìn phản ứng của Ngôn Thanh Nhiên, nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt tức giận mà hận không thể cười ra tiếng, cảm thấy trái táo trong tay phá lệ mà ngọt ngào.
- --
Tác giả có lời muốn nói: hoa hậu giảng đường chắc chắn sẽ gặp được người xứng đáng, bất quá chỉ là một vị khách qua đường trong tuổi thanh xuân của nhân vật chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT