Ngôn Thanh Nhiên bây giờ đang thành thật ngồi ở ghế trên nghe ông ngoại thao thao bất tuyệt.

"Nhiên nhi a, ngươi có biết hay không, ông ngoại đã đến cái tuổi này rồi, cũng đã gần đất xa trời, khớp xương đã không còn khỏe nữa..." Dương lão gia tử nói nói còn tự vỗ vỗ ngực chính mình, kỹ thuật diễn của hắn quả là hô trương, bốn cái huynh đệ ngồi kế bên đất đắc dĩ nhìn ông ngoại của mình diễn tuồng.

Ngôn Thanh Nhiên làm sao không biết ông ngoại của mình diễn kịch được? Với những kinh nghiệm diễn xuất của cô thì nhìn một cái liền biết, nhưng mà nhìn đến lão gia tử có chút đắc ý cười, cô liền nhịn xuống không đi vạch trần "Ông ngoại, ngài thân thể rất tốt, đừng nói mò." Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ mở miệng, trong giọng nói tràn ngập cảm giác để người ta kính nể. Lão gia tử bị hù, ánh mắt né tránh, miệng nhỏ giọng bĩu môi lải nhải "Còn không phải bởi vì ngươi không chịu ký bản chuyển nhượng hả, bằng không ta cần diễn như vậy sao! Hừ!" Lão gia tử âm thanh tuy rằng nhỏ, nhưng mà thính lực của Ngôn Thanh Nhiên thực tốt cho nên nghe rất rõ ràng. Khóe miệng co quắp, lão gia tử này thật là!

"Đệ đệ, ngươi nghe gia gia nói, đem cái này ký đi." Dương Cảnh Duyên mở miệng nói, không có biện pháp a, bằng không lão gia tử chắc chắn sẽ chỉnh chết bọn hắn. Hơn nữa hắn cũng muốn đệ đệ ký bản chuyển nhượng, huynh đệ bọn họ mấy người đều phi thường tán thành Ngôn Thanh Nhiên ký tên.

"Đúng, Nhiên đệ ngươi mau ký."

"Tiểu Nhiên, ký đi."

"Tiểu Nhiên, nghe các ca ca, ký."

"Ký" một tiếng lãnh khốc ngắn gọn xuất phát từ lão đại Dương Cảnh Huyên, không thể không nói lão đại vừa mở miệng trong nháy mắt nhượng cái không khí liền im ắng, Dương Cảnh Duyên càng khoa trương chà chà cánh tay trợn trắng mắt.

Ngôn Thanh Nhiên xoa xoa trán, ông ngoại còn có các cậu, các ca ca một đám đều muốn cô ký cái bản nhượng quyền này, cô thật sự không muốn ký. Nay đột nhiên cả một nhà cầm một phần văn kiện ra, thái độ còn cực kì ôn nhu kêu cô phải ký tên, Ngôn Thanh Nhiên tò mò nên cầm lên xem một chút, trong nháy mắt kinh ngạc.

Đó là nhượng lại 5% cổ phần công ty, tập đoàn Dương thị, Dương lão gia tử đã ký xong đại danh, chỉ còn chờ Ngôn Thanh Nhiên đến ký tên nữa mà thôi. Dương thị tập đoàn phi thường lớn, nó liên quan đến rất nhiều sản nghiệp, là Dương gia lúc ban đầu sáng tạo công ty, trải qua hơn bảy mươi tám mươi năm niên đại. Thời điểm ban đầu để thành lập nên một cái tập đoàn thật không dễ dàng, Dương gia đã tận dụng chính thế mạnh của mình mà sáng lập nên công ty này, công ty có thể được xem là tất cả tâm huyết của Dương gia. Thời điểm Dương Y xuất giá, Dương lão gia tử liền đưa cho nàng 3% cổ phần công ty, trong tay vẫn nắm giữ nguyên bản 5% thì tổng lại là có 8%.Thời điểm Ngôn Thanh Nhiên được sinh ra lão gia tử đã nghĩ đến sẽ nhượng lại khối tài sản này cho cháu trai, chỉ là khi đó Ngôn Thanh Nhiên còn quá nhỏ nên vấn đề này không thành. Khoảnh khắc Ngôn Thanh Nhiên ra đời chỉ có Dương Trung Quốc tới thăm, khi đó Dương Trung Quốc rất đắc ý, hắn vừa nhìn một cái liền ưng ý cháu trai này, sau đó ôm Ngôn Thanh Nhiên vài ngày cũng không chịu buông tay, nếu không phải vì công ty có việc gấp cần giải quyết thì không biết khi nào hắn mới chịu tha cho Ngôn Thanh Nhiên.

Sau này khi Ngôn Thanh Nhiên đã được vài tuổi thì liền chiếm trọn tình yêu thương của toàn người Dương gia, khiến bọn họ đều gấp bội cưng chiều Ngôn Thanh Nhiên.

Lão gia tử đã chuẩn bị bản chuyển nhượng này đã mười sáu năm, từ khoảnh khắc Ngôn Thanh Nhiên sinh ra đã được định ước sẵn, chỉ chờ đến khi Ngôn Thanh Nhiên đủ tuổi sẽ đến ký tên. Hiện tại Ngôn Thanh Nhiên đã mười sáu tuổi, cũng hiểu chuyện không ít, có năng lực có thể tiếp nhận cái cổ phần này. Lão gia tử vừa nghĩ đến hai mẹ con Ngôn Thanh Nhiên sống nương tựa lẫn nhau mà lòng chua xót, tiếc cho con rể của hắn mất quá sớm, lại còn bị người nhà bên kia ăn tươi nuốt sống. Con gái của hắn sủng trong tay nhiều năm như vậy mà khi lớn lên phải cực khổ một mình nuôi hài tử còn có kinh doanh công ty liền đau lòng một trận, hài tử cũng đã lớn lên, hắn thì cũng già rồi. Những việc có thể giúp cũng đã giúp rồi, chỉ có như vậy âm thầm làm chổ dựa cho hai người bọn họ, chỉ hy vọng con gái của mình cùng cháu trai có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến ông ngoại mơ hồ muốn khóc, trong lòng đều mềm nhũn ra, vươn tay ôm lão nhân bi thương này "Ông ngoại, ta sẽ ký" Ngôn Thanh Nhiên thật là không có biện pháp, bởi vì ngoại trừ ông ngoại còn có các ca ca đang dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, thật sự không đành lòng cự tuyệt, chậm rãi ký xuống tên của mình, chữ viết của Ngôn Thanh Nhiên khiến lão gia tử tán thưởng một tiếng 'hảo', cháu trai viết chữ thật có phong cách quý phái.

Lão gia tử thực thoả mãn vỗ vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên, "Thanh Nhiên, buổi tối ngươi với mấy ca ca sẽ đi tham gia một bữa tiệc tụ hội" Lão gia tử cũng bởi vì lo cho tiền đồ của Ngôn Thanh Nhiên, cho nên loại tiệc này nhất định Ngôn Thanh Nhiên phải tham gia. Bởi vì người tham gia tụ hội đều là trong giới thượng lưu, nhân sĩ, không ít người đều là thế gia, năng lực gia tộc mỗi người đều rất mạnh, đối với sự phát triển sau này của Ngôn Thanh Nhiên là phi thường tốt.

Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng đã rất lâu rồi cô không gia tụ hội, đời trước cô tham gia tụ hội như cơm bữa, Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên là biết ý nghĩa tham gia các bữa tiệc thượng lưu thế gia này sẽ giúp cho sự nghiệp phát triển tốt hơn, bởi vì sẽ có thêm rất nhiều mối quan hệ. Cũng hiểu rõ lão gia tử vì cô mà suy nghĩ, vì vậy gật đầu đồng ý.

"Hôm nay chính là sinh nhật của phu nhân Mặc gia, bữa tiệc này sẽ có rất nhiều người đến. Nhiên nhi, hãy đi làm quen một cô gái nào đó, tốt nhất là nên mang cháu dâu trở về luôn" Lão gia tử càng nói càng thái quá, càng nói Ngôn Thanh Nhiên lại càng bất đắc dĩ, tìm cháu dâu là cái quỷ gì? Ông ngoại ngươi quên rằng ta vẫn còn đang tuổi vị thành niên sao! Muốn ta yêu sớm?

"Gia gia, đệ đệ mới mười sáu tuổi..."Dương Cảnh Duyên bóp trán nói, không hiểu nổi gia gia nghĩ cái gì, bọn họ đã hơn hai mươi tuổi còn chưa nói tới chuyện đó đây, mà hắn đã nói Ngôn Thanh Nhiên, hắn mới mười sáu a!

"Mười sáu thì làm sao? Là thời điểm nên nói chuyện yêu đương." Lão gia tử bất mãn nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mấy huynh đệ, còn dám phản bác hắn nói? Xem ra gần đây đối với bọn họ huấn luyện có chút thả lỏng, lão gia tử vừa nghĩ vừa sờ sờ cằm, suy nghĩ nên tăng bài tập luyện cho bọn hắn...

Mấy huynh đệ nhìn bộ dáng lão gia tử mà cảm giác phía sau lưng mát lạnh có dự cảm xấu, tựa như ngày lành sắp hết rồi... Dương lão gia tử thực thích huấn luyện cháu trai của mình, các loại huấn luyện độ khó cao chỉ vì muốn rèn đúc thân thể cho đến trong lòng bọn họ. Thầm nghĩ muốn bọn hắn có khí lực cường đại trong lòng, thân là người thừa kế Dương gia nhất định phải gợn sóng không sợ hãi, phải có thượng vị giả khí phách. Vào thời điểm mấy huynh đệ mới sinh đã được lão gia tử đặt ra rất nhiều mục tiêu, với suy nghĩ này lão gia tử đã thành công huấn luyện thành công ba cái nhân sĩ. Tuy nhiên Dương Cảnh Huyên là lão đại cho nên huấn luyện càng thêm nghiêm khắc, bởi vì hiện tại thế lực cạnh tranh thực sự quá lớn, Dương gia nhất định phải có người thừa kế cường đại.

"Ông ngoại.. Ta.. Còn chưa nghĩ tới nói chuyện yêu đương.." Ngôn Thanh Nhiên muốn nói lại thôi nói, cô hiện tại thật sự không muốn yêu đương. Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không biết tư tưởng của ông ngoại tiến bộ như vậy, tán thành hai tay việc cháu trai yêu sớm, còn ước gì bọn họ nhanh đem một cái cháu dâu trở về, chính là mấy huynh đệ hoàn toàn không có thích nữ sinh, cho nên chuyện này lão gia tử cũng không được biết. Lần này Ngôn Thanh Nhiên vừa trở về, Dương lão gia tử phi thường thoả mãn cháu ngoại ưu tú như vậy, tự nhiên cũng muốn cháu ngoại sẽ nhanh tìm được bạn gái mang về ra mắt hắn.

"Nghe ông ngoại, đi xem xem có nữ hài tử nào đẹp mắt hay không. Ông ngoại cảm thấy nha đầu Mặc gia kia không sai, chỉ bất quá tuổi lớn hơn ngươi nhiều" Dương lão gia tử càng nói càng kích động, đặc biệt vừa nghĩ đến cháu gái lão nhân Mặc gia, kia chính là một cái mỹ nữ. Tuy rằng so với Thanh Nhiên lớn hơn nhiều, nhưng tỷ đệ luyến cũng không sao a, lão gia tử phấn khởi nghĩ. Trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh Ngôn Thanh Nhiên cùng nha đầu Mặc gia ôm nhau, quá xứng, quả thực chính là trời sinh một đôi, như thế vừa nghĩ lập tức vỗ tay tán thành.

"Gia gia, ngươi đây là khuyến khích đệ đệ yêu sớm!" Dương Cảnh Duyên lập tức mở miệng nói, mấy huynh đệ theo sau phụ họa, lão đại lạnh lùng nói một câu 'ân' sau đó không nói thêm nữa.

"Ngươi thì biết cái gì, này không gọi là yêu sớm, cái này gọi là mối tình đầu!" Lão gia tử thật ra là một người lãng mạn, bằng không lúc trước làm sao có thể đem lão thái thái vừa gặp đã yêu mà lấy về nhà được.

Lão gia tử nói như vậy trừng mắt mấy huynh đệ, sau đó vỗ vỗ tay Ngôn Thanh Nhiên nghiêm túc dặn dò sau đó đi xa...

- --

Vài lời tui nói: Hiệu trưởng đại nhân của chúng ta lại sắp lên sàn rồi a~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play