Ngôn Thanh Nhiên từ sau lần kiểm tra đã chính thức leo lên đứng đầu bảng nam thần, lớn lên vừa soái, thành tích học tập lại hoàn hảo, gia thế cũng không sai, tuy rằng chỉ xem như một cái nhà giàu mới nổi, so với các gia thế khác trong trường cũng không tính là quá nổi bật, nhưng nhìn chung thì vẫn rất hoàn hảo.
Ngôn Thanh Nhiên hôm nay đến trường sớm, từ xa đã thấy tại chổ ngồi của mình quà tặng chất đầy như núi, đi đến gần nhìn xem thử, nào là chocolate, búp bê, thư tình và một loạt vật phẩm khác. Tiện tay cầm lấy một phong thư tình trong đó xem thử, chỉ có mặt bìa thư tình màu hồng ngoài ra cũng không ghi bất cứ thứ gì khác.
Nhớ tới tuổi tác của mình đời trước còn có cộng thêm tuổi đời này liền trực tiếp đem chính mình so sánh với một cái lão bà, nhanh nhanh lắc cái đầu, thoải mái thả lỏng suy nghĩ mình còn trẻ a, mới 16 tuổi!
Mở ra cái thư tình nhìn văn phong tràn ngập tình yêu, bên trong chữ viết xinh xắn lả lướt, chỉ là những lời này thật khiến người ta xấu hổ! Bên tai đỏ lên, nhanh chóng đem cái thư tình để sang một bên. Các tiểu cô nương bây giờ như thế nào đều mạnh bạo đến như vậy! Đáng sợ...
Ngôn Thanh Nhiên cật lực suy nghĩ làm sao để giải quyết những thứ này a, cúi lưng mới phát hiện chổ ngồi của mình từ trong ra ngoài đều là thư tình, thật là... Từ khi sống lại tới nay thì đây là lần đầu tiên được hoan nghênh như vậy, không biết là nên vui hay buồn đây. Mọi người quá mức nhiệt tình đi!
Đều đem mấy cái thư tình gom ra hết, tự hỏi như thế nào có thể giải quyết.
Lúc này Lạc Chanh Manh đã đi tới. Nhìn trên bàn Ngôn Thanh Nhiên đều là thư tình và quà tặng mà trong lòng nổi lên đố kị, các bạn học này thực khiến cho người ta chán ghét a!
"Chanh Manh ngươi đã đến rồi, ngươi có biện pháp gì giúp ta giải quyết mấy thứ này không?" Ngôn Thanh Nhiên bất lực hướng Lạc Chanh Manh cầu cứu, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ.
Lạc Chanh Manh từ nãy đến giờ chính là đợi những lời này, hừ, mấy thứ này thật là chướng mắt khiến cho nàng muốn đem tất cả tiêu hủy đi. Lập tức vỗ ngực bảo chứng chính mình sẽ giải quyết ổn thỏa.
Ngôn Thanh Nhiên cũng được thả lỏng, rốt cục cũng có biện pháp giải quyết mấy thứ này.
Lạc Chanh Manh tay ôm một đống đi ra ngoài, đi tới trên sân thể dục, tìm một cái địa phương không có người. Nhìn đến cái thùng rác, lạch cạch cầm tất cả ném vào, vỗ vỗ tay. Giải quyết phi thường tốt, lần sau cũng sẽ giải quyết như thế, hô, rốt cục cũng hết chướng mắt.
Vui tươi hớn hở nhảy nhót chạy về lớp, liền thấy Ngôn Thanh Nhiên cùng Mộ Dung Tử đang nói chuyện trong bầu không khí hòa bình! Hình ảnh trước mắt nhìn thật sự phi thường hài hòa, trọng điểm là nhìn hai người cực kì xứng đôi! Lạc Chanh Manh trong lòng chợt lóe một chút đau đớn, Thanh Nhiên, là của nàng!
Kỳ thực mọi việc là thế này, Ngôn Thanh Nhiên đang ở chổ ngồi yên tĩnh đọc sách, Mộ Dung Tử đi đến, đặt mông ngồi ở kế bên Ngôn Thanh Nhiên. Âm thanh phi thường nhỏ, phát ra một câu gì đó khiến cho Ngôn Thanh Nhiên nghe không rõ, câu nói kia là "Ngôn Thanh Nhiên, chúng ta kết giao thành bạn bè đi?" Âm thanh lí nhí tựa như muỗi kêu, mà có thể muỗi còn kêu to hơn nàng đi.
Mộ Dung Tử mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu cảm xúc của mình đối với Ngôn Thanh Nhiên là gì, bây giờ nàng đã tự thừa nhận rằng cảm giác với Ngôn Thanh Nhiên là tràn ngập hảo cảm, cũng không còn có cảm giác khó chịu như trước kia.
Lấy hết dũng khí ngồi kế bên Ngôn Thanh Nhiên mở lời muốn kết giao thành bạn bè, dù sao đây cũng là biện pháp duy nhất để có thể từ từ đến gần Ngôn Thanh Nhiên hơn a, Mộ Dung Tử nghĩ như vậy...
Trong lòng nàng phi thường thấp thỏm, chờ Ngôn Thanh Nhiên trả lời. Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên là nghe không rõ ràng, trong lòng đặt nghi vấn, Mộ Dung Tử này rốt cục muốn nói cái gì...
"Ân? Cái gì? Ngươi có thể nói to hơn được không..." Ngôn Thanh Nhiên âm thanh không vội không chậm nói ra, Mộ Dung Tử ngày hôm nay có chút khác thường, thật sự không quen cảm giác khi nàng nhỏ nhẹ như vậy, vẫn là yêu thích âm thanh hung hãn của nàng hơn... Tự hỏi bản thân, chẳng lẽ cô chính là thích bị ngược sao!
Mộ Dung Tử mặt đỏ như cái đít khỉ, trong mắt chợt lóe lên tia hoảng loạn, Ngôn Thanh Nhiên vương bát đản này thật sự là nghe không rõ? Lấy hết dũng khí nói thêm một lần nữa "Ta nói chúng ta trở thành bạn bè đi! Ngươi bị điếc sao!!!" Âm thanh này thiếu chút nữa đem Ngôn Thanh Nhiên trở thành người điếc thật sự a...
Các bạn học xung quanh ánh mắt đều dồn lên người các nàng, bọn họ không có nghe sai đi? Mộ Dung Tử cư nhiên muốn cùng Ngôn Thanh Nhiên kết giao bạn bè? Hai người này không phải là kẻ thù sao!
Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng che hai cái lỗ tai lại, quả nhiên đây mới là âm thanh thích hợp với Mộ Dung Tử... Nhíu mày, cô không có nghe sai đi, Mộ Dung Tử cư chủ động đi làm hòa với cô? Nghĩ tới hôm nay có phải hay không mặt trời mọc ở đằng đông...
"A? Ngươi nói thật hả?" Ngôn Thanh Nhiên tỏ vẻ không tin, hận thù trước đây dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Mộ Dung Tử có phải hay không đang muốn trả thù cô?
"Ta nói thật! Không lừa ngươi!" Mộ Dung Tử nhanh chóng giải thích, âm thanh mang theo lo lắng khiến cho trong lòng Ngôn Thanh Nhiên cũng có vài phần lòng tin, xem ra là nàng đang nói thật.
Ngôn Thanh Nhiên gật đầu "Hảo, có thể" Có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn là có nhiều kẻ thù a, tuy nói tính cách Mộ Dung Tử có phần thô bạo, nhưng nếu làm bạn bè hẳn sẽ ôn nhu hơn đi!
Mộ Dung Tử nghe như thế trong nháy mắt phi thường hài lòng, đôi mắt mang ý cười xuất hiện, khóe miệng nổi lên ý cười khiến lòng người khác trở nên nhộn nhạo, có thể nhìn thấy được tâm trạng của nàng đang cực kì vui vẻ.
Vì vậy dẫ đến hình ảnh hai người ôn nhu trò truyện như bây giờ...
Lạc Chanh Manh cảm thấy Ngôn Thanh Nhiên trở nên ưu tú thì sẽ có rất nhiều nữ nhân tới tranh đoạt, ô ô, cảm giác đường tình duyên của nàng thật không dễ đi, làm sao đây...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT