Lúc Tiểu Tể ăn dưa leo sống, Tạ Kiều cũng không nghỉ ngơi, cô nhóm lửa chuẩn bị nấu thước.

Nhưng nghĩ tới gạo, Tạ Kiều chợt đứng lên, bước nhanh đi về phía phòng bếp bị cháy sụp.

Lục Hướng Vinh lăn bánh xe, chuẩn bị đi vào nhà nhìn thấy, kinh ngạc một chút, truy hỏi: "Sao rồi?"

Tạ Kiều nhận biết phương hướng vẫn còn rất tốt, cô nhanh chóng tìm được vị trí cất giữ lương thực trước đó, nhưng bên trong khoai tây, gạo đến tro bụi cũng không có, ngược lại là mấy cái bình bị tủ sụp xuống làm vỡ, lửa đốt một cái, vị chua cũng bị đốt sạch.

Lương thực không ở chỗ này. Nếu như ở chỗ này, cho dù bị đốt sạch sẻ cũng có còn sót lại tro bụi.

Tạ Kiều đứng dậy, đi xung quanh bếp lò tìm. Hai tiểu quỷ kia nâu cơm, nói không chừng đã đem tất cả lương thực ra ngoài hết rồi.

Xe lăn của Lục Hướng Vinh không có cách nào đi vào đống đổ nát, anh dừng ở cửa vào nói: "Lúc bọn nó nấu cơm, lại đổ dầu ở trên củi mà đốt nên mới cháy sạch không còn cái gì."

"Không phải cầm phiếu trở về sao?" Lục Hướng Vinh nói, "Anh đi qua nhà hàng xóm đổi một ít, ngày mai lại đến trạm lương phẩm mà mua."

Tạ Kiều không muốn sang nhà khác đổi cho lắm, sợ người trong thôn lắm mồm lải nhải nhà bọn họ, sau khi đền lương thực, đốt lương thực còn có phiếu lương thực đi đổi. Tài không lộ ra bên ngoài, nhà mới được an yên.

"Em đi tìm thử đã." Tạ Kiều nói, "Hơn nữa cũng không cần ngày mai đi trạm lương phẩm đâu, qua trưa hôm nay, em sẽ đi trạm lương phẩm mua là được."

Nếu như quả thực không tìm được, Tạ Kiều định ra vườn rau làm nhiều thức ăn một chút, làm một bát canh rau cải, tạm thời lấp đầy bụng đói là tốt rồi.

Nhưng mà vận may của Tạ Kiều không tệ, ở trong đống đổ nát moi ra được khoai tây bị đốt cháy đen cùng với gạo lẫn đầy tro bụi.

Tạ Kiều nhặt khoai tây đốt cháy lên, đẩy ra nhìn một cái, bộ phận bên trong vẫn có thể ăn.

"Tìm được rồi." Tạ Kiều nhặt hết khoai tây đã bị cháy đen đó lên giao cho Lục Hướng Vinh, "Giúp em bóc lớp vỏ ngoài ra đi."

Cháy sạch gần như hoàn toàn, một lượng lớn nhưng bóc ra ăn được cũng rất ít, ít nhất hai người Tạ Kiều cùng Lục Hướng Vinh là không đủ ăn.



Tạ Kiều không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đem số gạo bị đốt đen vỏ ngoài và lẫn đầy tro bụi đi rửa.

Rửa sạch nhiều lần mới là gạo có thể nấu như bình thường.

Lục Hướng Vinh thấy vậy thì có chút ngạc nhiên: "Nếu hết? Cơm sao?"

Phiếu lương thực trước mắt là một tháng phát một lần, Tạ Kiều vì để cho cả một tháng ngày nào cũng có đồ ăn nên trên căn bản mỗi ngày đều phải chia phần ăn ra.

Nếu nói, lúc nhà bọn họ tốt nhất, cũng chỉ là cuối thàng còn dư gạo, mỗi người cũng có thể ăn nửa chén cơm, còn lại đều là khoai tây.

Lục Hướng Vinh liếc nhìn gạo Tạ Kiều nấu, cũng đủ cho hai người bọn họ và Tiểu Tể, mỗi người một chén.

Tạ Kiều cũng không muốn, cô tức giận nói: "Vốn dĩ đây là khẩu phần của cả nhà trong mười ngày, kết quả chỉ còn dư lại nhiêu đây, hơn nữa đều bị cháy hỏng, không ăn sẽ hư, chờ hai đứa bọn nó trở về, em phải dạy chúng một trận no đòn!"

"Không phải mới vừa rồi còn nói anh phạt nặng?" Lục Hướng Vinh không khỏi tức cười, vợ anh đó, từ trước đến nay luôn như vậy, ai làm chuyện sai chọc cô thì cô liền sẽ giải quyết tại chỗ, nhưng nếu như ảnh hưởng của chuyện đó kéo dài thì cô sẽ lại muốn trả thù tiếp.

Tạ Kiều đanh mặt giật lấy Lục Hướng Vinh đã được lột sạch lớp cháy.

Cô lại nấu chín số khoai tây này làm thành khoai tây bùn.

Cũng may còn có thể tìm được chút muối, nếu không nấu cơ mà cái gì cũng không có thì Tạ Kiều vẫn phải đi mượn.

Lúc đang xào thức ăn, Tiểu Tể đã ăn xong quả dưa leo nhỏ kia, đi qua đi lại, đại khái là muốn vào phòng.

Khóe mắt Tạ Kiều liếc thấy, lúc này giả bộ thảm thương: "Ai, dưa leo cho con ăn rồi, chờ chút nữa chúng ta cũng không có ăn, vậy phải làm sao bây giờ mới phải đây, bây giờ mẹ lại bận bịu, không có thời gian đi ra vườn rau hái được."

Tiểu Tể u mê nhìn cô giống như cái gì cũng nghe không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play