*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: NiMi

Cố Vị cảm thấy từ khi Giang Ảnh biết quan hệ của cậu và Giang Tầm thì luôn tỏ ra quan tâm đến cậu nhiều hơn bình thường.

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Đang làm, không cần sốt ruột, tui sẽ cố gắng.

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Phấn đấu.jpg

[ Cua càng to ]: Tui thích nói chuyện với người thông minh.

[ Cua càng to ]: Mọi người đều là người trưởng thành rồi, không cần phải ngại ngùng, cứ bung lụa đi.

[ Cua càng to ]: Hàm hàm xem kịch.jpg

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Thức cả đêm rồi, tui đi ngủ đây.

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Cậu đang làm gì đó?

[ Cua càng to ]: Tui đang quay phim.

“Bảo nó lo quay phim cho tốt, nghiêm túc đọc kịch bản, đừng có gây chuyện quậy phá, có gây chuyện cũng đừng để người ta chụp được, để người ta chụp được cũng đừng để bố mẹ biết.” Giang Tầm thấy hai người bọn họ đang nói chuyện bèn dặn dò một câu.

Cố Vị: “Vâng.”

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: Đóng phim cho tốt, đừng lêu lổng.

[ Cua càng to ]: Yên tâm, tui tự giác ngộ cái này rồi.

[ Cua càng to ]: Tui thích đóng phim, đi đóng phim thì mẹ tui sẽ vui, mẹ tui vui thì cả nhà cùng vui.

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền]: …

Giang Tầm ngồi bên cạnh: “…”

*

Giang Ảnh đi quay phim, Cố Vị và Giang Tầm tiếp tục lướt mạng, video ngắn trên app kia đang không ngừng được đẩy lên, vô số cư dân mạng tỏ ý muốn xin wechat chủ video.

“Anh hối hận rồi.” Giang Tầm đột nhiên nói.

“Hối hận cái gì?” Cố Vị có chút căng thẳng không rõ lý do.

“Hối hận vì đã đăng tải video kia lên, Vị Vị đẹp như thế, nên lưu lại để mình anh xem mới đúng.” Giang Tầm vừa xem bình luận vừa nói.

Cư dân mạng soi từ khẩu hình của Cố Vị đoán được người quay là Giang Tầm, cho nên đang không ngừng gào thét dưới phần bình luận.

[ Tầm Thần, giúp tui xin wechat của Vị Vị đi, cảm ơn rất nhiều. ]

[ Không thể quay dài thêm một lúc nữa sao? ]

[ Vị Vị chị yêu em!! ]

[ Có thể tiết lộ xem chủ đề lần này nội dung là gì được không?《Trốn thoát 》 phát sóng quá lâu, tui chờ lâu muốn xỉu.]

[ Giang ca, còn có video ngắn nào nữa không? Đừng giấu nữa, đăng đi cho anh em cùng chung vui. ]

Cố Vị cũng thấy được mấy bình luận này, lập tức hiểu ý Giang Tầm nói, “Anh không phải từng xem rồi sao, đoạn đó em chỉ nhảy cho mỗi anh xem thôi.”

“Không đủ xem, lần trước em chỉ nhảy có một đoạn ngắn.” Giang Tầm không hài lòng, “Hơn nữa, cũng không phải là cái anh muốn xem nhất.”

“Em…” Cố Vị âm thầm ra quyết định, “Cho anh xem cái, tương đối đặc biệt.”

Dù sao hai người hiện tại cũng chưa buồn ngủ, không bằng ——

Cố Vị tìm trong điện thoại được một đoạn nhạc, sau đó bật phát.

Cố Vị theo đoạn nhạc này mà cởi giày, chân trần đứng trên mép giường, chầm chậm nhảy theo đoạn nhạc.

“Em có thể đi đến bất cứ đâu em muốn.”

“Bỏ đi bộ dáng thiếu niên chần chừ khi xưa.”



“Ánh đèn sân khấu đang chiếu rọi, em sẽ không lùi bước nữa.”

“Bởi vì trước mặt em chính là nụ cười và niềm vui.”

Không chỉnh sửa hậu kỳ, không biên tập cắt ghép, Cố Vị khi hát lên cũng giống y như bản thân cậu ấy, thanh thuần sạch sẽ, đây là bài hát chủ đề của T.ATW dành riêng cho fans của mình, nhưng vì lý do đặc thù cho nên mới chỉ biểu diễn được một lần duy nhất trước mặt khán giả.

Bài hát này Giang Tầm nghe khá quen tai, mà vũ đạo của bài này lại càng quen thuộc hơn. Cố Vị nhìn anh, trong mắt chỉ có một người.

Sân khấu chỉ có một người, Cố Vị đem bài hát mà cậu không thể hát nữa hát cho người duy nhất ở đây nghe…

Đó chính là bài hát vướng phải tin đồn đạo nhái vũ đạo.

Cố Vị đã nghe đoạn nhạc này vô số lần, mãi đến tận bây giờ mới có dũng khí để hát lại nó một lần nữa, nhảy lại đoạn nhảy mà cậu đã từng dành hết tâm tư để biên đạo nó.

Mà người xem chỉ có Giang Tầm.

Rõ ràng cậu vẫn còn đeo nụ cười trên môi, rõ ràng trong lòng cậu còn cảm thấy rất vui, nhưng mắt vẫn không khống chế được mà nhoè đi, sau khi kết thúc, còn chưa kịp phản ứng lại cậu đã được bọc lấy trong một cái ôm ấm áp.

“Giang Tầm, em…” Cố Vị muốn giải thích.

Giang Tầm ngắt lời, vuốt ve sau lưng cậu: “Không sao, anh đây rồi.”

Ấm ức bấy lâu nay tích cóp lại bởi vì một câu kia của Giang Tầm mà tràn ra ngoài.

“Em không muốn khóc.” Cố Vị nói, “Em thực sự không hề muốn khóc.”

“Anh biết.” Giang Tầm nói chậm lại, nhẹ lau đi khoé mắt đang đỏ lên của Cố Vị: “Anh biết mà.”

“Em không, sao anh ta… đó là tự em biên đạo mà.” Cố Vị nói, “Đó là chính em biên đạo, sao anh ta lại biết…”

“Băng ghi hình ngày hôm đó ở phòng tập người đại diện nói tìm không thấy… tìm thế nào cũng không thấy…”

“Họ nói hai đoạn nhảy đó rất giống nhau, vốn dĩ đều là do em biên đạo, sao có thể không giống chứ…”

“Anh ta nhảy trước, bọn họ đều nói đó là của anh ta, còn em…”

Tưởng Ân Nguyên lúc chưa rời Tuyết Khinh Ent. cũng coi như là bạn thân của Cố Vị, thường xuyên luyện nhảy cùng nhau, lúc ấy T.ATW tuyên bố sắp ra album, Cố Vị gần như ngày nào cũng ở lại phòng luyện tập đến khuya, cân nhắc xem vũ đạo nào mới hợp với bài hát.

Tưởng Ân Nguyên ghen tị đến đỏ mắt, nhìn cậu đang dần hoàn thành toàn bộ bài nhảy, sau đó không bao lâu thì chuyển công ty, solo bài mới với phần vũ đạo giống hệt bài mà Cố Vị đã dựng.

Những lời này ở trong lòng Cố Vị đã giấu rất lâu, cư dân mạng không ai chịu nghe, người đại diện cũng không xử lý được chuyện này, cậu sợ để lâu sẽ ảnh hưởng tâm trạng của cả nhóm, cho nên cho qua và không hề nhắc lại lần nào.

Sự thất vọng sau khi vũ đạo của mình bị đánh cắp, hiểu lầm không thể giải thích từ cư dân mạng, cộng thêm chứng trầm cảm biên độ thấp, cậu cứ vậy mà giấu nó đi.

Bây giờ đối mặt với Giang Tầm, bao nhiêu tâm sự đã chôn đi rồi cũng không thể giấu được nữa.

“Rõ ràng là em đã nói với bản thân mình rằng đừng quan tâm nữa.” Cố Vị nói, “Nhưng em vẫn…”

Vẫn rất muốn khóc.

“Em không sao rồi.” Cố Vị xoa xoa mắt, đuôi mắt vẫn đang hồng lên, “Giang Tầm, bài hát này, với phần vũ đạo này, anh có thích không?”

“Thích.” Giang Tầm nghiêm túc nói, “Thích đến mức rất muốn đem em giấu đi, mỗi ngày có thể bắt nạt em, không cho bất cứ ai nhìn, nhưng đoạn nhảy này, anh muốn tất cả mọi người thấy.”

Anh vừa nói, mắt Cố Vị lại đỏ lên: “Không được, anh đừng nói nữa, anh nói em lại muốn khóc.”

Từ nhỏ trong nhà đã không cho phép cậu khóc, mọi chuyện khó chịu cậu đều giấu trong lòng, bây giờ đột nhiên như vậy, cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

“Anh đừng nói chuyện.” Cố Vị nói.

Xúc động qua đi, Cố Vị đột nhiên cảm thấy nhìn từ góc độ này môi Giang Tầm thật đẹp, cho nên cậu như bị quỷ ám mà để trái tim vùng lên đánh bại lý trí. Giang Tầm còn đang muốn nói gì, Cố Vị vừa mới phát hiện xong cảm giác gan của mình cũng lớn hơn vài phần, cậu đứng lên, đẩy Giang Tầm một cái để cho Giang Tầm dựa vào giường.

“Anh, anh đừng nói gì.” Cố Vị lại nói, “Anh nói lại làm em cảm thấy ngượng.”

Cậu cúi xuống, một tay đỡ vai Giang Tầm, nhẹ nhàng chạm chạm lên môi Giang Tầm, thấy Giang Tầm không phản ứng gì, lá gan lại lớn hơn, cậu quỳ lên đùi Giang Tầm, hôn thêm cái nữa, còn liếm môi dưới Giang Tầm một cái.

Hô hấp Giang Tầm nặng thêm vài phần.

Giang Tầm không nói, Cố Vị cũng không cảm thấy có gì sai, ngược lại còn cảm thấy chơi thế này vui lắm, càng lúc càng lớn, lại cúi đầu chạm chạm môi Giang Tầm.

“Em đang làm gì thế?” Giang Tầm khàn giọng.

“Không phải nói làm nhanh lên sao?” Cố Vị không biết bây giờ trông mình như thế nào, má còn mang theo nước mắt, đôi mắt hồng hồng, hình ảnh này trong mắt Giang Tầm lại mê người lạ thường,

“Hôn môi không phải như vậy, em đây là đùa giỡn.” Giang Tầm bắt lấy tay Cố Vị, “Em muốn học anh sẽ dạy em.”

“Em…” Cố Vị thoáng có chút hoàn hồn còn đang tự thẹn thùng vì hành vi của mình đã bị Giang Tầm nắm tay, mạnh mẽ ấn lên giường, Giang Tầm kéo hai tay cậu để lên đỉnh đầu, một tay nắm mặt cậu để cậu hé miệng, sau đó cúi cầu hôn xuống.

Mùi mộc trà quanh quẩn bên người Cố Vị, cậu hơi choáng váng, chỉ có thể bị động nhận nụ hôn của Giang Tầm, cậu lần tiên biết được cùng người ta hôn môi sẽ là cảm giác này, hoàn toàn không giống tưởng tượng của cậu.

Toàn bộ thân thể đều như đang bị đối phương chi phối, cho dù Giang Tầm không giữ cậu, cậu cũng không có sức phản kháng, mãi sau khi hồi phục từ cảm giác hoảng hốt cậu mới nghe được thanh âm nhỏ xíu của mình.

Đến khi hô hấp hỗn loạn Giang Tầm mới buông cậu ra: “Lần đầu tiên anh biết, Vị Vị lúc khóc lại có thể mê người đến thế.”

Cố Vị nói không ra lời, cậu còn chưa thoát khỏi trạng thái ban nãy, cả người không có sức lực, chỉ có dùng ánh mắt khiển trách Giang Tầm.

“Anh nghĩ kỹ rồi.” Giang Tầm không dao động, giơ tay miết môi cậu, “Em có thể nhảy cho mọi người xem, nhưng chỉ có thể khóc trước mặt anh.”

Cố Vị không biết mình ngủ từ bao giờ, ghi hình cả buổi tối đã rất mệt rồi, lại cong dốc hết tâm sự với Giang Tầm, bây giờ tâm sự cũng nói xong cả rồi, cuối cùng cậu cũng an tâm túm lấy áo Giang Tầm mà đi vào giấc ngủ.

*

Dịch Tình thức đêm huấn luyện đến 5 giờ sáng, đang tính đi ngủ thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức,

[ Sunny ]: Lão đại?

[ Sunny ]: Thế này quấy rầy giấc ngủ mọi người lắm nhá.

[ Mười vạn vôn]: Hỏi em chuyện này.

[ Sunny ]: Mời lão đại.

[ Mười vạn vôn]: Mấy trạm phản hắc, khống bình của các em hoạt động như thế nào?

[ Sunny ]: A a a a a a a a a

[ Sunny ]: Macmot thét chói tai.jpg



[ Mười vạn vôn]: Dạy anh một chút.

[ Sunny ]: Ok!!!

*Trạm phản hắc, trạm phản antifan, đây là trạm chuyên xử lý các thông tin gây bất lợi cho idol trực thuộc phòng làm việc.

Nửa giờ sau, trên siêu thoại “Nại nhân Tầm Vị”, một chị đại fans nào đó đăng một cái weibo.

@ Búp bê cầu nắng của Nhím nhỏ: # Nại Nhân Tầm Vị #, đến đây các chị em, đừng ngủ nữa, mau dậy ra đây với tui, Nại Nhân Tầm Vị là thật, cắn đường bên này đảm bảo chất lượng, đường CP nhà khác có thể BE, nhà này thì không, CP nhà này đảm bảo hấp dẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play