*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: NiMiGiang Ảnh dựa vào nhà vệ sinh ở thôn trang cầm điện thoại, quyết định nói ra tâm sự trong lòng bấy lâu nay với Tống Tịnh Khê ——
[ Tống Tịnh Khê ]: Được rồi, vừa hay mẹ cũng đang ở gần thành phố C, ngày mai mẹ với con tới gặp xem.
[ Cua càng to ]: Vâng, mẹ ngủ ngon.
Giang Ảnh mở ô chat với người đại diện.
[ Cua càng to ]: Mai mua cho em hai cái chổi lông gà được không?
[ Trương trợ lý ]: Cậu muốn làm gì? Hoảng sợ.jpg
[ Cua càng to ]: Chủ trì chính nghĩa, chấn chỉnh lại gia phong Giang gia.
[ Trợ lý Trương ]: Cậu đừng làm chuyện xằng bậy.
[ Trợ lý Trương ]: Hứa với anh, cậu sẽ không lên hot search có được không?
[ Cua càng to ]: Yên tâm, chuyện nội bộ sẽ giải quyết trong nội bộ.
[ Trợ lý Trương ]: Sáng mai anh sẽ đi mua, cậu ngủ sớm đi.
“Mua chổi lông gà?” Phía sau Giang Ảnh truyền đến một giọng nói, Tưởng Ân Nguyên đứng ở phía sau cậu, “Hơn nửa đêm, cậu ở đây hỏi mua chổi lông ta, tôi còn tưởng chỗ này không có ai chứ?”
“Cậu nghe tôi nói chuyện điện thoại làm gì?” Giang Ảnh không vui che điện thoại, “Không lễ phép.”-
“Cậu ở chỗ này bao lâu rồi?” Tưởng Ân Nguyên ngửi ngửi.
“Không liên quan cậu.” Giang Ảnh không quen nói chuyện với Tưởng Ân Nguyên, càng không khách sáo với camera, xoay người rời đi.
*
Cố Vị vốn muốn nói chuyện với Giang Ảnh, nhưng sau khi uống thuốc xong, chưa chờ được Giang Ảnh về cậu đã ngủ rồi.
Giang Ảnh mang theo thân đầy mùi WC đồng quê về, thấy Cố Vị đã im lặng không còn nói chuyện nữa.
“Cố Vị…” Giang Ảnh do dự, “Cậu…”
Cố Vị đang ngủ ghét bỏ mà trở mình, đem chăn cuốn đi hơn nửa.
Camera còn mở, Giang Ảnh cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nằm xuống ngủ.
“Cố Vị, chia chăn cho tui!” Giang Ảnh đứng trên chiếu kéo lấy chăn, “Cậu thật quá đáng.”
Giang Ảnh cuối cùng cũng không giành lại được chăn, đành phải rút gối đầu của Cố Vị ôm hai cái ngủ thở phì phì ngủ.
*
Buổi sáng ngày hôm sau buổi sáng ghi hình tương đối nhẹ nhàng, không có nhiệm vụ khó khăn nào, các khách mời chỉ cần giúp người dân thu lấy trái cây.
Nhưng cả buổi sáng Cố Vị đều không có tinh thần chút nào, không biết qua ngủ sai tư thế nào mà cổ cậu hơi đâu, thế nên hôm nay cậu không thể quay đầu lại, mỗi khi có người gọi lại phải xoay cả người qua mới có thể trả lời.-
“Cố Vị.” Giang Ảnh kêu cậu.
“A?” Cố Vị xoay người.
Giang Ảnh: “Cổ cậu… có vấn đề gì không.”
Cố Vị kinh ngạc, đối thủ tự nhiên quan tâm mình, quả là nghe lời người đại diện xây dựng quan hệ tốt đúng là đúng đắn.
“Không có việc gì.” Cố Vị cương cổ, “Ngày mai chắc sẽ khỏi.”-
Giang Ảnh thoạt nhìn hơi áy náy, còn giúp cậu làm mấy nhiệm vụ được giao, Cố Vị không biết tại sao Giang Ảnh lại áy náy vì cậu bị đau cổ nhưng không sao, dù sao có người hỗ trợ ghi hình cũng thoải mái hơn rất nhiều.-
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến giữa trưa thì tập năm của《Cùng nhau lưu lạc 》cuối cùng cũng quay xong, khách mời tạm biệt nhau đi thu thập hành lý để chạy các lịch trình khác.
“Em trai, em muốn đến chỗ Giang Tầm à?” Mục Duyệt nhỏ giọng hỏi Cố Vị.
“Vâng.” Cố Vị gật đầu, “Sẽ không mất thời gian đâu ạ, mai bọn em sẽ cùng quay về thành phố H, chị đừng nói cho chị Triệu nha.”
Mục Duyệt: “Không thành vấn đề, dù sao theo lịch trình thì mai em mới quay về đoàn phim, không ảnh hưởng đâu.”
Hai người ghé vào nhau châu đầu ghé tai thì thầm, Giang Ảnh cùng trợ lý đi ngang qua, mắt liếc qua chỗ hai người.
“Giang Ảnh, muốn đi cùng không?” Cố Vị hỏi Giang Ảnh.-
“Vì sao tui phải đi với cậu.” Giang Ảnh cảm thấy không thể hiểu được, tự lên xe của mình.
Cố Vị: “…”-
Xung quanh có một đám người đang nhìn, cậu cũng không tiện giải thích.
Ven đường dừng lại một chiếc Bentley, Cố Vị vẫy vẫy chào Mục Duyệt sau đó cúi đầu lên xe.
Cậu còn chưa kịp ngồi xuống, người trên xe đã trực tiếp ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo qua chỗ anh.
Cố Vị giãy giụa một chút, khi ngửi được mộc hương quen thuộc cả người mới thả lỏng hơn,
“Sao anh lại đến đây?” Cố Vị ngạc nhiên, “Không phải anh nói nhờ người tới đón em sao?”
“Anh chờ không nổi.” Giang Tầm nói.
“Anh, đừng ghẹo em.” Cố Vị mới vừa lên xe đã bị Giang Tầm ôm đặt lên đùi, cậu sợ tới mức ngồi im không dám động đậy.
Rõ ràng mới chỉ nửa tháng không gặp, Cố Vị lại cảm thấy quan hệ của hai người vô hình đã tiến xa hơn rất nhiều.
“Gầy.” Giang Tầm cầm tay Cố Vị, “Em cố tình kiểm soát cân nặng sao?”
“Vâng.” Cố Vị ngoan ngoãn thừa nhận, “Đạo diễn nói muốn gầy một chút, như vậy càng phù hợp với thiếu niên Mâu Tử Hàm.”
Bộ tiểu thuyết bán chạy《Sáng tỏ như trăng》miêu tả Mâu Tử Hàm là thanh niên dáng người mảnh khảnh, tính cách hơi quái dị, vì để phù hợp với hình tượng nhân vật, Cố Vị vẫn luôn khống chế cân nặng của mình.-
“Chờ quay xong bộ này anh sẽ bồi bổ lại cho em.” Giang Tầm đề nghị, “Lại gầy đi rồi, Nhím nhỏ nhà em thấy sẽ rất đau lòng.”
“Anh biết Nhím nhỏ sao?” Cố Vị ngạc nhiên.-
Giang Tầm nói phải trở thành fan của nhau, thật đúng là nghiêm túc mà theo đuổi thần tượng, ngay cả tên fandom là Nhím nhỏ cũng biết rồi.
“Nhóm huấn luyện trẻ cũng có một nhím con, em không nhớ sao?” Giang Tầm nói, “tên là Dịch Tình, chắc em cũng gặp qua rồi, là một nhóc con rất có tiềm lực.”
Cố Vị biết Dịch Tình, là cô gái hay cột tóc Na tra ngậm kẹo que, cảnh tượng cô livestream PK kia cậu vẫn còn nhớ rành mạch.-
“Cô bé cũng đanh đá lắm, trên game cũng thế, cả nhóm huấn luyện trẻ không ai dám chọc đến cô ấy.” Giang Tầm tiếp tục nói, “Nhưng cô bé là fan của em, trong ký túc xá có rất nhiều đồ, lịch để bàn, banner, poster dán tường, móc chìa khoá, quạt… cô bé nói có thể mua ở trạm hậu viện.”
“Sao anh lại biết nhiều thế?” Cố Vị kinh ngạc.
Giang Tầm cuối cùng cũng nhịn không được đưa tay nhéo mặt Cố Vị một cái: “Trước khi tới thành phố C, anh có hỏi Dịch Tình, cô bé nói cho anh rất nhiều kiến thức.”
“Anh trực tiếp hỏi cô ấy?” Cố Vị hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Tầm gật đầu, “Cô bé còn có vẻ vui lắm.”
Cố Vị: “…”-
Cậu hình như đã hiểu tại sao hôm đó Dịch Tình lại thay đổi cảm xúc nhanh vậy rồi.
Câu lạc bộ TMW có fangirl, bảo sao chỉ trong nửa tháng mà Giang Tầm đã quen thuộc hết các văn hoá của giới fans.
Cố Vị nhớ đến việc hôm qua chưa xem được trận chung kết cho nên đề nghị: “Anh ơi, hôm qua ghi hình nên em chưa kịp xem trận chung kết, giờ xem lại nha anh.”
“Xem để học hỏi à?” Giang Tầm tiếp tục xoa má Cố Vị, bạn nhỏ da mặt mềm mại, vuốt sướng cực kỳ, Giang Tầm nắn nắn mà nghiện.
“Em học xong lâu rồi.” Cố Vị vỗ rớt tay Giang Tầm, từ đây đến khách sạn còn một thời gian nữa, cậu quyết định xem lại trận đấu một lát.
Giang Tầm lại không muốn thả người, cánh tay anh vòng qua eo cậu giữ chặt người lại.
“Anh làm gì vậy?” Cố Vị kéo kéo Giang Tầm, “Mau thả em xuống.”-
“Cũng không ảnh hưởng đến em mà.” Giang Tầm oán giận, “Đối tượng đính hôn của năm nửa tháng mới gặp một lần còn không chịu cho anh bắt nạt một chút.”
“Anh còn biết anh đang bắt nạt em à.” Cố Vị không có biện pháp.
“Ngủ cũng ngủ qua rồi.” Giang Tầm nói, “Ôm một chút thì có sao đâu.”
“Đó là nằm cạnh nhau, không phải “ngủ”.” Cố Vị nhìn tài xế phía trước, sửa lại lời anh.
“Đừng lộn xộn.” Giang Tầm uy hiếp, “Bằng không đừng trách anh bắt nạt em.”
Cố Vị: “…” Không đám động không đám động.-
“Cổ em bị sao vậy?” Giang Tầm chú ý tới Cố Vị lúc quay đầu không được tự nhiên, “Bị lúc ghi hình sao?”
“Chắc hôm qua em ngủ không đúng tư thế.” Cố Vị suy đoán, “Tổ tiết mục chuẩn bị giường không được thoải mái lắm.”
“Để anh xoa cho em.” Giang Tầm nói.
Cố Vị tìm được video ghi hình trận đấu hôm qua, bắt đầu mở ra xem, Giang Tầm ngồi bên cạnh giải thích cho cậu các thao tác trong trận đấu.
Giang Tầm vừa giải thích vừa nhìn hàng mi dài của bạn nhỏ: Vị Vị?”
Cố Vị vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: “Ừa?”
“Vẫn muốn xem à?” Giang Tầm hỏi.-
“Vâng.” Cố Vị cười trộm.
“Xem nhiều không thấy choáng đầu sao?” Giang Tầm nhớ lần trước chơi không quen loại game 3D này nên bị chóng mặt.
“Bây giờ em đỡ hơn rồi.” Cố Vị nói, “Xem nhiều là không cảm thấy gì nữa ạ.”
“Pikapi, Pikachu ~” Chuông điện thoại của Giang Tầm vang lên.
Giang Tầm một tay ôm Cố Vị, một tay tiếp điện thoại: “Em cứ xem đi, anh nghe điện thoại.”
Cố Vị vừa xem thi đấu vừa nghe Giang Tầm nói chuyện.
Điện thoại là Tống Tịnh Khê gọi đến, Giang Tầm dưạ ra sau ghế hỏi: “Mẹ, làm sao vậy ạ?”
“Thi đấu xong chưa?” Tống Tịnh Khê hỏi.-
“Ngày hôm qua đánh xong rồi mẹ.” Giang Tầm nói, “Hôm nay nghỉ ngơi một buổi tối, sáng mai con sẽ về nhà.”
Tống Tịnh Khê ừ coi như đã biết, lại hỏi: “Bây giờ con đang làm gì?”
Cố Vị dựng tai lên nghe.-
“Đang ngồi xe đến khách sạn.” Giang Tầm nói.
“Bên cạnh con còn có người khác sao?” Tống Tịnh Khê lại hỏi.
Cố Vị ấn dừng video, lại dựng tai lên nghe.
Giang Tầm cười cười: “Có ạ.”
Có một bạn nhỏ đang mải xem thi đấu.
“Ai đó?” Tống Tịnh Khê lơ đãng hỏi.
“Đối tượng đính hôn mẹ tìm cho con đó.” Giang Tầm nói nhẹ bâng, tay lại tranh thủ lúc Cố Vị thất thần mà luồn vào trong vạt áo cậu.
Cố Vị vội vàng nhấc móng vuốt của đại lưu manh ra ngoài.
“Hai đứa ở cạnh nhau rồi à?” Tống Tịnh Khê hoà hoãn hơn một chút.-
“Vâng.” Giang Tầm nói, “Ban đầu mẹ nói phải giao lưu tình cảm với người ta còn gì, đúng lúc cả hai đứa con đều ở thành phố C.”
Lúc anh nói câu này, bàn tay nhẹ nhàng véo một cái lên eo Cố Vị, Cố Vị cổ đau không dám lộn xộn, bị Giang Tầm niết đến khó chịu, chỉ có thể dùng ánh mắt khiển trách anh một chút.
“Tốt.” Tống Tịnh Khê nói, “Vậy mẹ không quấy rầy các con nữa.”
“Chờ một chút.” Giang Tầm hỏi.-
Tống Tịnh Khê: “Làm sao vậy?”
“Bên cạnh mẹ có ngỗng à?” Giang Tầm ghét bỏ hỏi, “Sao mà cứ “Oh Oh Oh” mãi thế?”
Cố Vị: “…”