Lúc Cố Vị tỉnh thì vừa hay máy bay hạ cánh, cậu mơ mơ màng màng phát hiện mình còn đang gối lên đùi Giang Tầm. Hôm qua mất ngủ quá, hôm nay mới tranh thủ ngủ bù được một lúc.
Cố Vị dụi dụi mắt, bên ngoài cửa sổ là thành phố H đang tắm trong ánh mặt trời, cậu xách hành lý của mình, phát hiện Giang Tầm vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm cậu.
Lỡ lấy meme làm gối để ngủ suốt buổi sáng nên trong lòng Cố Vị cũng hơi thấy có lỗi, cho nên cậu chủ động duỗi tay xoa xoa chân Giang Tầm.
“Anh ơi đi nha?” Cố Vị hỏi.
Anh bạn nhỏ mới tỉnh dậy, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, đuôi mắt còn ươn ướt, Giang Tầm tạm thời đem tâm tình hơi loạn của mình vứt sang một bên, vươn tay đè xuống mớ tóc còn đang rối của Cố Vị.
Sân bay có không ít fans của Cố Vị, từng người đều cầm lightstick nhím nhỏ và banner đón cậu. Lúc Cố Vị và Giang Tầm đi ra, tuy có mang khẩu trang nhưng vẫn bị nhận ra nhất nhanh, sau đó không biết là ai đó đột nhiên hô lên.
Cố Vị quay về phía fans nhà mình vẫy vẫy tay, theo thói quen mà dặn các bạn ấy nhớ chú ý an toàn.
“Không có xe tới đón chúng ta sao?” Cố Vị hơi bất ngờ.
Trợ lý mới Mục Duyệt có chút khẩn trương, liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, Trần sư phó đột nhiên có việc gấp xin, tôi tạm thời vẫn chưa có xử lý kịp.”
Mục Duyệt là người mới, đây cũng là công việc đầu tiên cô nhận sau khi tốt nghiệp, rất nhiều thứ còn chưa quen, mới nhận việc đã xảy ra sai lầm như vậy làm cô sợ tới mức nói không ra lời, giọng còn có chút nghẹn ngào.
Cô từng nghe bạn bè nói rằng, không ít nghệ sĩ tính tình kém, huống chi hôm nay là cô sai thật, khiến Cố Vị phải ở lại sân bay.
“Cũng không có gì đâu.” Cố Vị tháo khẩu trang, cười cười an ủi Mục Duyệt, “Chị không nói em không nói, công ty sẽ không biết đâu.”
Mục Duyệt lúc học đại học cũng nghe không ít tin hắc của Cố Vị, cũng cho rằng cậu tính tình không tốt, ngoại trừ việc công tác bên ngoài cũng không dám nói chuyện cùng cậu, bây giờ cô mới ý thức được, ấn tượng lúc trước của mình về cậu bé này hình như đều sai cả rồi.
Xung quanh còn có không ít fans, Giang Tầm giúp Cố Vị đeo lại khẩu trang, thần tượng này khi đứng trên sân khấu thì thu hút người khác bao nhiêu, thì lúc bình thường cười lên ấm áp bấy nhiêu.
Mục Duyệt được Cố Vị an ủi một hồi cũng bớt khẩn trương hơn, bây giờ mới nhớ ra còn có cả Giang Tầm ở đây, xe của Giang Tầm hình như ở bên kia chờ lâu lắm rồi.
“Tầm Thần.” Mục Duyệt hỏi, “Anh có thể cho Vị Vị nhà chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”
“Đương nhiên là được.” Giang Tầm xoay người hỏi Cố Vị, “Vị Vị có ý kiến gì không?”
Cố Vị đương nhiên là không có ý kiến gì, chẳng qua ——
Tuy là Giang Tầm bắt chước Mục Duyệt nói, nhưng đây là lần đầu Cố Vị nghe anh gọi mình là Vị Vị.
Cậu vẫn cứ cảm thấy hai từ này từ miệng Giang Tầm nói ra so với người khác cảm giác không giống nhau.
*
Cố Vị cùng Giang Tầm ngồi ở ghế sau của xe SUV, dựa vào gần Giang Tầm check điện thoại.
Di động báo pin yếu, chỉ còn 10%, màn hình báo pin yếu sáng lên, Cố Vị thấy tin nhắn Trì Vân Khai nhắn cho mình hồi sáng.
Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn Giang Tầm một cái, lại nhìn wechat, rồi lại liếc Giang Tầm một cái, xong lại cúi xuống nhìn wechat.
“Muốn nói gì?” Giang Tầm đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu.
Cố Vị nhìn nhìn tài xế ở hàng trên, lại nhìn Mục Duyệt ngồi ghế phó lái, trợ lý đang chuyên tâm lái xe, Mục Duyệt thì đeo tai nghe nghe nhạc. Cố Vị cất di động, dịch sang bên cạnh Giang Tầm một tí.
Cố Vị tiến sát đến bên tai Giang Tầm, dùng âm thanh cực nhỏ nói thầm: “Anh ơi… anh thích kiểu như thế nào?”
Giang Tầm: “…”
Cố Vị cố tình đè thật thấp giọng mình, một dòng khí mềm mại cọ lên gáy anh.
Nếu không phải đã nhìn thấy tin nhắn trên máy Cố Vị từ trước, thì quả thực cảnh tưởng bây giờ như là anh bạn nhỏ này đang cố tình câu dẫn anh vậy.
Nhưng mà ——
Giang Tầm nghĩ đến mấy cái tin nhắn kia, tâm tình rất là phức tạp.
Cố Vị thấy Giang Tầm mãi không trả lời, cậu hơi suy tư gì đó mà gật gật đầu.
Xem ra meme thích nhiều kiểu, trong một lúc không thể chọn ra cái mình thích nhất rồi.
Không sao, cậu có thể chờ.
Thế nên Cố Vị lại dán ở bên tai Giang Tầm, dựa theo tin nhắn của Trì Vân Khai, tiếp tục hỏi câu khác.
“Anh ơi, bình thường anh thích chơi kiểu gì á?”
Giang Tầm: “…”
Cố Vị khẽ cắn môi, nhìn nhìn di động, hít sâu một cái, lấy hết can đảm quay sang hỏi Giang Tầm vấn đề cuối cùng——
“Anh ơi, kích cỡ của anh, là bao nhiêu ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT