(28)

Triệu Tiểu Sơn ngồi trên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám, toàn thân cứng ngắc, chỉ là ánh mắt luôn luôn không khống chế nổi dừng lại trên người cô gái đang ngồi xổm ở trước mặt cậu bôi thuốc.

Nhìn gần, cậu thấy được mái tóc cô không chỉ dài mà còn đen nhánh, cái cổ tinh tế trắng nõn, cón có đôi môi đỏ mọng mềm mại...

Thuốc bôi trên miệng vết thương cũng không kíƈɦ ŧɦíƈɦ da mà lành lạnh, rất dễ chịu, động tác của người kia nhẹ nhàng, phảng phất sợ sẽ làm đau cậu.

Cậu nghĩ, nếu như vết thương trên người mình nhiều hơn một chút thì tốt...

Tiền Oánh Oánh giúp cậu thoa thuốc xong, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu chàng vẫn không chớp mắt nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Triệu Tiểu Sơn lúc này co rụt lại, vội vàng dời đi ánh mắt.

Khuôn mặt ngăm đen đỏ lên, không chỉ là mặt, lỗ tai, cổ đều đỏ rừng rực.

Tiền Oánh Oánh buồn cười vuốt vuốt tóc cậu, nghĩ, Tiểu Sơn thật dễ đỏ mặt.

Triệu Tiểu Sơn cúi đầu không dám nhìn cô, đợi đến khi cô thu thập xong hòm thuốc, về nhà, cậu lại hối hận, cũng không rõ vì lí do gì.

Cậu đứng lên, lưu luyến si mê nhìn bóng lưng của cô.

Chẳng được bao lâu, một nam nhân cao lớn trắng nõn đi ra, anh ta nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn, hơi nhíu nhíu mày.

Vừa lúc, Tiền Oánh Oánh cũng trở về, cô nhìn Trương Hạo nói: "Anh về trước đi, tôi còn ở đây một thời gian."

Trương Hạo thu hồi ánh mắt trên người Triệu Tiểu Sơn, nhìn Tiền Oánh Oánh: "Oánh Oánh, em còn ở nơi này làm cái gì? Cùng anh đi về đi có được không?"

Tiền Oánh Oánh: "Hết hạn nghỉ phép, tự tôi trở về."

Trương Hạo không cao hứng: "Oánh Oánh, nơi này có cái gì tốt?" Anh ta đem ánh mắt chuyển hướng Triệu Tiểu Sơn, bất mãn mở miệng, "Cả ngày nhìn một đám nhà quê, em không ngán sao."

Tiền Oánh Oánh sắc mặt cũng khó nhìn: "Anh muốn về thì tự mình đi về! Ai cũng có thể chỉ trỏ nói tôi, riêng anh thì không!"

Trương Hạo trì trệ, anh ta vội vàng mở miệng: "Nhưng em là bạn gái anh!"

Tiền Oánh Oánh: "Chó mới là bạn gái anh. Tôi không phải."

Triệu Tiểu Sơn nhìn hai người cãi nhau, có chút mộng mị. Lúc này, Tiểu Bân cũng đi ra, cậu bé đi đến bên người Triệu Tiểu Sơn, mất hứng mở miệng: "Tao không muốn hắn làm anh rể chút nào, trò chơi anh ta đều không cho tao mượn!"

Triệu Tiểu Sơn vội vàng nhìn Tiểu Bân khoa tay mấy lần.

- Anh ta không phải anh rể sao?

Tiểu Bân hừ một tiếng: "Chị còn chưa đồng ý với anh ta, dĩ nhiên không phải là anh rể. Bất quá nếu anh ta chịu dạy tao chơi game, tao sẽ để cho chị đáp ứng."

_____

Trương Hạo tức giận nhìn Tiền Oánh Oánh nói: "Vì sao em không thích anh?" Anh ta chỉ vào Triệu Tiểu Sơn cách đó không xa, "Chẳng lẽ em thích loại nhà quê như cậu ta?"

Tiền Oánh Oánh không muốn cùng Trương Hạo tiếp tục cãi lộn: "Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

Trương Hạo vừa tức giận vừa ủy khuất: "Anh đều nguyện ý vì em thay đổi! Mà em vốn là người lãnh đạm với anh! Em còn bày đặt làm nạn nhân được?"

Lúc này, cậu mợ Tiền Oánh Oánh cũng trở về từ trại vải, Trương Hạo cùng Tiền Oánh Oánh mới ngưng cãi nhau.

Cậu mợ nhiệt tình chào hỏi Trương Hạo, Trương Hạo mặc dù trong lòng kìm nén ủy khuất, nhưng trên mặt không hiện chút đáng nghi, cùng trưởng bối hàn huyên.

Tiền Oánh Oánh nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn cùng Tiểu Bân đứng chung một chỗ, Tiểu Bân cũng không có giống thường ngày khi dễ Triệu Tiểu Sơn, hơi có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều vui mừng.

Cô đi đến cạnh hai đứa, hai tay mở ra, vuốt vuốt tóc hai đứa.

"Khó được thấy hai người bầu không khí tốt như vậy.

Tiểu Bân hất tay cô, bất mãn mở miệng: "Ai cùng anh ta bầu không khí tốt?"

Cậu nhô đầu ra, hướng Triệu Tiểu Sơn làm cái mặt quỷ, liền quay người chạy về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play