Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, hai nhóm người bắn ra chân hỏa, quả cầu lửa bay ngập trời, bùa chú linh khí bay loạn xạ. Ánh sáng lấp lóe ngập tràn chiến trường, còn kịch liệt hơn lúc đánh với Linh Hoa Mãng.

Nhưng phe của Bùi Ngọc Thành nhanh chóng rơi vào thế yếu. Bốn người bọn họ vừa nãy đã chiến đấu với Linh Hoa Mãng hai tiếng đồng hồ, sức cùng lực kiệt, trong khi phe Bạch Lăng Sương lại nhàn hạ hơn họ rất nhiều.

Chẳng đến thời gian một nén hương, Bùi Ngọc Thành đã bị đạp ngã xuống đất, những người còn lại cũng bị khống chế.

"Còn giành nữa không?" Bạch Lăng Sương từ trên cao nhìn xuống Bùi Ngọc Thành, có ý diễn võ dương oai.

"Hừ! Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ." Bùi Ngọc Thành phun ra một ngụm máu, trong lòng căm hận, nhưng hắn cũng biết chuyện đến nước này Linh Hoa Mãng e là không đòi lại được. Thân phận của Bạch Lăng Sương ngang hàng với hắn, cũng là thiếu gia trực hệ của Bạch gia. Hiện tại không lập tức ra tay giết người, chẳng qua nể tình hắn là trưởng tử của Bùi gia mà thôi. Nhưng nếu hắn tiếp tục miễn cưỡng, chuyện này có lẽ không đơn giản chỉ là một con Linh Hoa Mãng.

Bạch Lăng Sương cười lạnh, đá Bùi Ngọc Thành một lần nữa, nói: "Mau cởi trói cho Linh Hoa Mãng. Bản thiếu gia muốn xem xem rốt cuộc bên trong thứ này có yêu đan không!"

Thuộc hạ của hắn làm việc nhanh nhẹn, nhanh chóng cắt rời Linh Hoa Mãng, trong não mãng xà thực sự có một hạt ngọc màu lam nhạt. Thứ này có kích thước bằng quả trứng, giống như một viên đá mắt mèo, nhưng lại toát lên khí tức thuộc tính mộc, tinh khiết mờ ảo, rất hiếm thấy.

"Quả nhiên có đan, tốt lắm!" Bạch Lăng Sương cười lớn, nâng yêu đan lên nhìn kỹ hơn. "Có thứ này, ta nhất định sẽ đứng trong top mười!"

Bùi Ngọc Thành răng gần như sắp bị nghiền nát, Bùi Thanh Tuyền hung ác nhìn chằm chằm vào yêu đan, Cố Thanh Trác đứng cách đó không xa, thắt lưng bị người khác dùng phi kiếm chặn lại, vẻ mặt có phần tiếc nuối.

Nhưng vào lúc này, một bóng trắng đột nhiên lướt qua, im hơi lặng tiếng, thậm chí không hề có một tia gió nhẹ, nhưng trong tay Bạch Lăng Sương lại thiếu mất một đồ vật.

Tất cả mọi người gần như cùng một lúc sửng sốt, vẫn chưa hình dung được chuyện gì vừa xảy ra.

Bạch Lăng Sương vẫn giữ nguyên tư thế nâng người, chớp mắt tại chỗ, không thể tin được yêu đan còn chưa cầm ấm tay mà lại biến mất như thế này.

"Hahahaha!" Bùi Ngọc Thành là người phản ứng đầu tiên, hắn điên cuồng đập lên mặt đất, "Cảm giác bị người khác cướp đồ thế nào?"

Cố Thanh Trác nheo mắt, hắn tin chắc rằng mình vừa rồi quả thực đã nhìn thấy một bóng người, nhưng rốt cuộc đó là ai, sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?

Tu vi của hắn là Trúc Cơ hậu kỳ. Có thể nhanh đến mức hắn nhìn không rõ, đối phương ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, rồi lại có thêm bí thuật chuyên về tốc độ bổ trợ. chuyên về tốc độ. Lần này Cố Thanh Trác đến Bùi gia cũng có ý lịch luyện, mà đây là tình huống đầu tiên khiến hắn tinh thần chấn động.

"Tìm đồ cho ta! Nhanh!" Bạch Lăng Sương nổi trận lôi đình, những người khác trong nhóm không còn cách nào khác là chạy khắp nơi tìm đồ như ruồi không đầu.

Nhưng chuyện này đã định sẵn là vô ích, với tốc độ cực nhanh thần không hay quỷ không biết của đối phương, bọn họ làm sao có thể đuổi kịp?

Bùi Ngọc Thành hả lòng hả dạ sau khi chứng kiến ​​người của Bạch gia nỗ lực lăn qua lăn lại vô ích nửa ngày sau đó rời đi. Lần này tình trạng của bọn họ tồi tệ đến mức không dám chần chừ nữa, nhanh chóng chọn một nơi ẩn nấp để hạ trại. Sau khi bố trì xong kết giới, bọn họ ngồi xuống đất tự chữa trị vết thương.

"Trong thành Tùng Phong, có ai rất giỏi ẩn nấp và tốc độ cực nhanh không?" Cố Thanh Trác xử lý tốt vết thương trên người rồi mở miệng hỏi đầu tiên.

"Chưa từng nghe nói. Nếu như trên đời này có loại kỳ thuật này, chắc chắn khiến người khác có ấn tượng sâu sắc, không thể nào không ai hay biết." Bùi Thanh Tuyền đối với chuyện vừa rồi cũng canh cánh trong lòng, nghe xong trong lòng liền nhanh chóng lướt qua các nhân vật trong thành Tùng Phong nhưng tốn công vô ích.

"Thành Tùng Phong, tuy là thành trấn hàng đầu ở tu chân giới, cũng không dễ dàng nuôi dưỡng ra hai gia tộc tu chân hàng đầu là Bùi gia và Bạch gia. Nếu có gia tộc nào am hiểu kỳ thuật này, chúng ta không thể nào chưa nghe đến được." Bùi Ngọc Thành nuốt một lượng lớn đan dược, cũng không có bất kỳ manh mối nào.

"Nói như vậy, người vừa rồi rất có khả năng là một tán tu, hoặc là một người lạ vừa mới đến thành Tùng Phong chưa lâu?" Cố Thanh Trác lau phi kiếm, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

"Quả thực đúng là ngọa hổ tàng long." Một người khác phụ họa.

Cố Thanh Trác nhướng mày, đút kiếm trở lại bao kiếm, đôi mắt rực lửa, "Nếu để ta gặp hắn, nhất định sẽ không để hắn dễ dàng rời đi như vậy."

Ở phía bên kia, tại một hẻm núi khuất sâu bên trong sơn mạch Ly Sơn, Bùi Tuyết Lâu cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, bố trị trận pháp ẩn nấp.

Xung quanh vắng vẻ, bóng dáng y biến mất trong màn sương, xung quanh không còn tiếng gió cỏ cây. Nhưng y vẫn cảnh giác một lúc, xác nhận không có ai đuổi theo mới lấy một hạt châu ánh kim quang mờ ảo ra. Đó chính là viên yêu đan của Linh Hoa Mãng mà Bạch Lăng Sương trước đó đã cướp được từ Bùi Ngọc Thành.

Y đưa viên nội đan lên gần mũi ngửi ngửi, mùi thơm tỏa ra, không có mùi tanh, bề ngoài vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị hư tổn.

Sau khi kiểm tra, Bùi Tuyết Lâu nở nụ cười hài lòng, sau đó không do dự mà nuốt trọn viên yêu đan xuống. Nếu có những người khác ở đây, chắc chắn sẽ sợ đến rớt mắt, vậy mà có người dám nuốt yêu đan!

Phải biết rằng yêu đan là chìa khóa then chốt để yêu thú tu luyện, tập hợp hầu hết yêu khí và tinh hoa máu thịt trong quá trình tu luyện cả đời của yêu thú, nhưng lại mâu thuẫn với thể chất và cách thức tu luyện của con người. Mặc dù quý nhưng nó chủ yếu được sử dụng để luyện chế đan dược, bắt buộc phải loại bỏ bộ phận có hại rời mới được sử dụng cho người.

Đặc biệt là yêu đan tươi mới, yêu khí còn chưa kịp tiêu tán, rất có hại cho người tu luyện, nhẹ thì tổn hại tu vi, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Trực tiếp nuốt xuống tương đương với uống độc dược!

Nhưng Bùi Tuyết Lâu cứ làm như thế. Yêu đan vào bụng, lành lạnh, yêu khí tràn ngập lập tức gây ra cảm giác ngứa ran dữ dội. Linh khí và yêu khí trong người y va chạm, giống như đổ nước lạnh vào chảo dầu tức khắc phát nổ, lại giống như thể hai bên đang giao chiến, đấu tranh trực diện, vì chiếc đan điền đã bị vỡ của y mà tranh đấu.

Bùi Tuyết Lâu đổ mồ hôi vì đau, nhưng vẫn kiên trì cắn chặt răng. Y ngồi xếp bằng, hai tay như hoa thơm bướm đẹp kết ấn, ngón tay đưa lên đưa xuống tạo thành dư ảnh. Chẳng mấy chốc, có chút ánh sáng kỳ lạ tỏa ra từ đan điền của y.

Lúc này, yêu đan xanh lam trong đan điền của y từ từ tan chảy, chất lỏng màu lam đặc quánh chảy ra, bọc lấy tinh hoa máu thịt của Linh Hoa Mãng cấp 3, từng chút từng chút hòa vào đan điền, giống như dung nham chảy qua mặt băng, để lại những vết sẹo gớm ghiếc. Cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời nhưng trong mắt của Bùi Tuyết Lâu vẫn luôn một vẻ trấn tĩnh.

Tình trạng này kéo dài ba ngày ba đêm, vào lúc yêu đan cuối cùng cũng được hấp thụ hết, nỗi đau khó nhịn cuối cùng cũng kết thúc. Bùi Tuyết Lâu không ngần ngại nuốt một nắm linh đan khôi phục tu vi, phải mất thêm nửa ngày y mới dừng lại.

Trong thời gian ba ngày, y đã hoàn toàn luyện hóa yêu đan, đột phá thành công tầng thứ nhất của Bí thuật Niết Bàn. Bí thuật Niết bàn lấy ý từ bí thuật niết bàn của thượng cổ thần thú phượng hoàng, lột xác từ bản mệnh. Bí thuật này Bùi Tuyết Lâu có được từ một tàn tích của yêu thần thượng cổ, việc tu luyện đòi hỏi phải tiếp xúc với yêu khí, cực kỳ rủi ro.

Cái gọi là Niết bàn chú trọng trước phá vỡ sau tái lập. Sự phá vỡ này không chỉ đề đơn giản là phá bỏ hết tu vi, mà còn phá bỏ những giới hạn tự nhiên trong cơ thể con người, kết hợp lợi thế huyết mạch được trời cao ưu ái của yêu tu, cải tạo hoàn toàn căn cơ tu luyện.

Nhắc mới nhớ, trong tu chân giới hình như chưa từng có ai tu luyện thành công. Kiếp trước y đã đặc biệt phái người đi kiểm tra ghi chép liên quan khi còn là Huyết Lâu ma tôn. Tu chân giới hơn một trăm nghìn năm nay, số người tu luyện bí thuật này chỉ lác đác vài người. Trong số những người này có người tu luyện đến mức khiến bản thân người không ra người, yêu không ra yêu, thần hồn rối loạn, phát điên mà chết.

Nhìn từ điểm này cũng có thể thấy đường đi khó khăn, nghịch thiên hàng sự há lại dễ dàng? Nhưng số ít người thành công cuối cùng đều để lại dấu ấn đậm nét tại Lạc Thần giới, tại tu chân giới. Đây chính là niềm vui khi đấu tranh chống lại Thiên Đạo.

Bùi Tuyết Lâu lần này trùng sinh trở lại. Mặc dù có ba bốn phương pháp tu sửa tư chất trong tay, nhưng các phương pháp khác lại yêu cầu một lượng lớn bảo vật trời ban, hoặc cần phải có linh dược quý hiếm.

Nhưng dù y có nhiều tiền thì cũng không thể làm gì được với những nguyên liệu có giá mà không có thị trường. Đối với linh dược cao cấp lại càng khó tìm, không phải đan sư cấp thánh thì không thể luyện được. Mà những nhân vật như vậy, thù lao bọn họ muốn chưa chắc y có thể trả được. Nếu để y đợi đến lúc khôi phục tư chất như ở kiếp trước thì y phải lãng phí tám mươi năm, lợi bất cập hại.

Cho nên y vẫn lựa chọn bí thuật Niết Bàn, tuy rằng là cách nguy hiểm nhất, nhưng cũng là cách duy nhất mà y có thể hoàn toàn làm chủ được. Bùi Tuyết Lâu muốn tự mình kiểm soát được cuộc sống của mình, vì vậy y thà chịu nhiều rủi ro, chưa kể bí thuật Niết Bàn còn có một số chỗ đặc biệt.

Bí thuật Niết Bàn tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng khi đột phá đều liên quan đến sinh tử. Tuy nhiên, nếu có đủ cơ hội để hoàn thành tu luyện thì có thể có được thể bán yêu trong truyền thuyết, sau này tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh, mạnh hơn nhiều so với việc khôi phục tư chất đơn thuần!

Điều hiếm thấy hơn nữa là bí thuật Niết Bàn này căn bản không cần sử dụng linh lực trước khi thành công, mà càng chú trọng nhiều hơn đến việc rèn luyện thân thể. Y chỉ mới tu luyện hơn nửa năm, y đã có thể ung dung tẩu thoát trước mắt các tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có thể thấy được bí thuật này nghịch thiên ra sao!

Bùi Tuyết Lâu ổn định tâm tình, chê bai mà ngửi mùi hôi thối trên cơ thể. Bí thuật Niết Bàn phen này đã cải tạo lại cơ thể của y, ép không ít tạp chất ra khỏi cơ thể của y. Vết máu hoen ố đặc sệt rất khó xử lý. Y ở hiện tại tu vi thấp kém, linh lực không đủ để thực hiện thuật thanh tẩy, cho nên chỉ có thể thu hồi kết giới, đi sâu về phía sơn cốc.

Ở kiếp trước, sau khi y rớt xuống thành tán tu, y đã vất vả sống ở sơn mạch Ly Sơn này mấy chục năm. Hiện tại y mơ hồ nhớ ra trong hẻm núi có một thác nước tự nhiên, linh khí đủ để thích hợp trị thương.

Sau nửa nén hương, Bùi Tuyết Lâu thoải mái thở ra một hơi sau khi tẩy sạch tạp chất dính trên người. Y nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, biết rằng mình vẫn còn rất yếu, nhưng không hề bi quan.

Mặc dù y không thể luyện khí, nhưng lại đang luyện thể. Bắc Lạc Thần Châu trọng văn khinh võ, tu sĩ phần lớn coi trọng tu luyện kỹ năng, không chú trọng luyện thể, thậm chí nhiều người còn cảm thấy rèn luyện thân thể khó đạt được thành tựu. Tuy nhiên, Bùi Tuyết Lâu biết rằng ở một số khu vực của Tây Lạc Thần Châu, luyện thể phổ biến hơn luyện khí nhiều. Người ta nói nhất lực hàng thập hội*, tu luyện thể chất đến cực hạn, ắt có tác dụng thần kỳ.

Bùi Tuyết Lâu vỗ nước lên mặt, nghĩ tới kế hoạch của mình, lại không hề nghĩ rằng cách đó không xa lại có một trận chiến khốc liệt trong sương mù dày đặc. Người bên kia đang tiến đến đây với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến bên thác nước!

Một đám người này tu vi không chỉ ở Trúc Cơ kỳ, ít nhất cũng phải Kim Đan kỳ mới có thanh thế lớn như vậy. Nếu là tình huống bình thường, y có thể rời đi ngay lập tức, nhưng hiện tại tình huống trong sơn mạch Ly Sơn kỳ lạ, y không dám chắc nếu gặp phải chuyện gì đó liệu có bị diệt khẩu.

Không chần chừ lâu, y lập tức lặn xuống nước, bơi về phía nơi trú ẩn sau thác nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play