Kể từ khi trở về từ chỗ của Đại trưởng lão vào ngày hôm đó, vẻ mặt của Bùi Tuyết Lâu rất ảm đạm, chỉ ở trong phòng uống rượu, không quan tâm đến bất cứ chuyện kỳ. Vài ngày sau, ngay cả nô bộc người phàm trong phủ cũng biết tin Bùi Tuyết Lâu mất đi tu vi.
Hành vi của bọn có nhiều sơ suất, một số người đã liên hệ với những chỗ khác trong Bùi gia để tìm chỗ trú mình.
Lúc đầu, người hầu có đến xin nghỉ, Bùi Tuyết Lâu cũng không quan tâm nên tình hình càng trở nên tồi tệ, càng về sau, không chỉ muốn rời đi mà một số người còn muốn mang đồ vật trong nhà của Bùi Tuyết Lâu đi.
Bùi Tuyết Lâu đang uống rượu trên lan can lầu cao, nhìn thấy mấy tên người hầu ôm trong người đầy ắp đồ vật mà lại bày ra bộ dạng ngoan ngoãn muốn lấy lại khế ước bán thân, y cảm thấy thật nực cười.
"Khế ước bán thân?" Bùi Tuyết Lâu không thèm nhìn đám người hầu, mà nhìn bầu trời quang đãng phía xa, để làn gió lùa vào góc áo của mình, "Giấu diếm mang theo nhiều đồ vật của ta như thế, còn muốn tìm ta đòi khế ước bán thân. Lẽ nào tưởng đan điền của ta bị phế nên não cũng hỏng rồi?"
"Ơ ... công tử, oan ức quá! Chúng ta ... không hề giấu diếm đồ vật trong phủ, đây đều là...đều là đồ chúng ta tự tích góp được!" Nghe y truy vấn, lão nô dẫn đầu là người phàm hầu hạ Bùi Tuyết Lâu lâu nhất lập tức quỳ xuống, "Bà già ta là người đã nhìn công tử trưởng thành, đến này thật sự là ... không thể tiếp tục được nữa, xin công tử hãy lượng thứ cho kẻ khổ mệnh này!"
Bà ta ngửa mặt hét lớn, nhưng cũng không có nhiều sợ hãi, ra hiệu cho những kẻ hầu khác hỗn loạn quỳ xuống, âm thanh truyền ra đến ngoài đường, thu hút sự chú ý của mấy phủ bên cạnh.
Trong mắt những người này, Bùi Tuyết Lâu hẳn là đã không còn tỉnh táo nữa. Hơn nữa, nghe nói y đã bị thất sủng với các vị trưởng bối của Bùi gia, căn bản sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ y.
Đáng tiếc, câu trả lời không như bọn họ mong đợi, mà là một đạo kim quang, kèm theo tiếng kim loại vang lên.
Những người hầu cúi đầu khóc thét không ngừng lúc này vẫn chưa để ý đến chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi một người trong số họ đột nhiên hét lên!
"A !!! Chết ... chết người rồi!"
Lúc này mọi người mới phát hiện, sau đầu của bà lão bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua, cả người bị đóng đinh trong tư thế quỳ xuống, chất lỏng màu đỏ từng chút từng chút tuôn ra, những món ngọc khí pháp khi trên tay bà ta lăn xuống đất phát ra tiếng vang.
Cảnh tượng vừa rồi vô cùng náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, những kẻ phàm nhân đó ở tu chân giới lâu ngày tất nhiên cũng biết quy tắc của tu chân giới. Ở đây, sinh mệnh của một phàm nhân không đáng tiền, thậm chí còn không bằng một con linh thú cấp thấp. Nhưng Bùi Tuyết Lâu vẫn luôn khoan dung độ lượng khiến bọn họ dần dần quên đi nỗi sợ hãi này.
Một kiếm vừa rồi khiến sự thận trọng và quy củ từ trong xương máu của bọn họ đột nhiên hiện ra, không ai dám tái phạm.
"Sao không náo loạn nữa?" Bùi Tuyết Lâu đứng trên đỉnh lầu cao, mí mắt khẽ nhếch nhìn mấy chục người hầu đang quỳ dưới lầu, khóe miệng cong lên thành một vòng cung lạnh lùng, "Nếu cảm thấy sống khổ sở, ta có thể giúp các ngươi giải thoát."
Một đám người hầu lần lượt cúi đầu, ảo não nhanh chóng bỏ hết đồ đạc mang theo, ngay cả đồ đạc vốn dĩ của bản thân cũng không dám giữ.
"Công tử tha mạng!"
Thấy đám người bên dưới lại sắp khóc, Bùi Tuyết Lâu cau mày, ngẫu nhiên chọn một người, "Ngươi, đi Bắc Đường tìm người môi giới dẫn một nhóm người mới tới. Nếu bọn họ không tới, các ngươi không thể rời đi."
Người nọ sợ chết khiếp, vội vàng chạy đi, lúc trở lại mang theo một người môi giới và vài chục người khác khuôn mặt nom có chút non nớt.
Bùi Tuyết Lâu giẫm lên lan can bằng ngọc, nói với người môi giới rằng: "Mấy chục người này ta đều cần cả, bảo bọn họ lục soát người của mấy kẻ này đi. Nếu phát hiện bọn họ giấu diếm đồ vật trong phủ thì trực tiếp xử tử. Nếu không giấu diếm đồ vật thì giao bọn họ cho người môi giới xử lý."
Bằng cách này, tất cả người hầu trong nhà của Bùi Tuyết Lâu đều được thay đổi, chỉ còn lại mười mấy người hầu trong tòa phủ đệ to lớn, có thể nói là quạnh quẽ.
Khi Bùi Thanh Tuyền trở về, tình cờ thấy cái xác đang quỳ ở cửa chưa được dọn dẹp. Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên khó coi, ngẩng đầu nhìn Bùi Tuyết Lâu đang nằm dựa lưng vào lan can uống rượu, vẻ đau buồn, "Đệ ... đã sa sút đến mức này. Đến cả việc tàn sát người phàm cũng làm ra được! Quả thật là mất trí."
Bùi Tuyết Lâu nghe xong đứng dậy, "Ngươi có biết gia nô có nghĩa là gì không? Bọn họ bán thân cho ta, kiếm được linh thạch từ ta. Ta xử lý đám người này cũng như đổi một bộ ly chén mới mà thôi."
"Cho dù như vậy, đệ sao có thể bạc bẽo như thế, Phùng ma ma chính là người đã nuôi dưỡng ta và đệ từ nhỏ đến lớn!" Bùi Thanh Tuyền chịu không nổi, "Đệ có rất nhiều tài nguyên, cho dù bà ấy thực sự có động tay động chân, cũng không đến mức phải ... "
Bùi Tuyết Lâu từ trên lầu cao bước xuống, phẩy phẩy quạt, bước chân có chút phù phiếm, "Ngươi có vẻ biết không ít nhỉ." Ánh trăng trong vắt, soi rõ hàng lông mày đẹp đẽ của y, nhưng Bùi Thanh Tuyền lại cảm thấy có chút lạnh lùng và nghiêm nghị.
"Đệ làm ra chuyện như vậy, ai mà không biết? Mặt mũi của tộc trưởng tiền nhiệm đã bị đệ làm mất sạch rồi. Ta biết chuyện thì có gì lạ?" Bùi Thanh Tuyền lạnh lùng nói, "Đệ đã không thể tu hành được nữa, đức hạnh lại yếu kém, tương lai làm sao có được chỗ đứng ở Bùi gia?!"
"Vốn dĩ cũng chẳng còn chỗ đứng nữa rồi." Bùi Tuyết Lâu mất hứng vẫy vẫy tay, "Thôi đi. Ngươi coi thường ta, ta hiểu được, khỏi cần đứng đây dạy dỗ ta. Mấy ngày nay ngươi bận lắm, chắc có nhiều nơi đang tiếp xúc với ngươi nhỉ."
"Ta chỉ là không quen nhìn đệ lạm sát người vô tội!" Bùi Thanh Tuyền cau mày.
"Cũng tốt, nếu đã nhìn không quen, vậy thì đi đi." Bùi Tuyết Lâu liếc mắt nhìn hắn, "Nhìn ngươi thì ta cũng thấy phiền."
"Đệ!" Bùi Thanh Tuyền mặt đỏ bừng, "Sao đệ có thể nói như vậy!"
Bùi Tuyết Lâu mỉm cười, đột nhiên mở cửa, chỉ vào quản sự và gia tướng bên ngoài, "Ta nuôi ngươi hai mươi năm, không phải ngươi nuôi ta hai mươi năm. Lời này sao ta không thể nói?"
"Hơn nữa, hà cớ phải làm bộ làm tịch. Thanh Tuyền, ta còn không hiểu ngươi sao? Nhanh chọn một nơi đi, đừng để mọi người nóng ruột." Không đợi Bùi Thanh Tuyền mở miệng, Bùi Tuyết Lâu đã nói trước.
Những lời này khiến vẻ mặt của Bùi Thanh Tuyền căng thẳng, vừa nhục nhã vừa hổ thẹn, trong lòng một phen tức giận khiến hắn trông có chút hung tợn. Hắn vô thức siết chặt thanh kiếm trong tay, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giọng nói của Cố Thanh Trác từ bên ngoài truyền đến, "Ngươi vốn đã đạt Trúc Cơ kỳ, có thể tự lực, tại sao cứ phải dựa vào người khác?"
"Không sai." Bùi Thanh Tuyền sững sờ, vẻ mặt trở lại bình thường, một lúc sau mới thở dài, "Ta sẽ không đi với những người đó. Nếu đệ đã không không muốn gặp lại ta, ta đành tự mình đi con đường của mình."
Bùi Tuyết Lâu một mặt không quan tâm, Bùi Thanh Tuyền cũng không ở lại thêm nữa, chỉ thất vọng nói, "Tuyết Lâu, đệ tự lo liệu đi ..."
Nhưng những gì đáp lại hắn là cánh cửa đóng chặt và kết giới phòng ngự dần dần hiện lên.
Bùi Thanh Tuyền nhìn cánh cổng màu đỏ trước mặt, thật lâu mới đuổi kịp Cố Thanh Trác, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Cố sư huynh, nghe nói huynh ở các lâu dành cho khách khanh, ta có thể ở sát bên cạnh huynh được không?"
Bên trong cánh cổng, Bùi Tuyết Lâu lấy ra một tấm Linh Hỏa phù thiêu xác bà lão kia thành tro.
Những người hầu mới đến hôm nay sau khi trải qua việc này, mỗi người đều ở vị trí của mình làm việc trong thấp thỏm lo sợ. Cả một tòa phủ đệ lại không có chút hơi người.
Bùi Tuyết Lâu một mình ngơ ngác nhìn đống tro tàn, đột nhiên có một giọng nói vang lên, "Sao, định ở đây ngủ một đêm à? Chẳng qua chỉ là một con Phệ Nguyên cổ, có gì đẹp mà nhìn."
Là giọng của Tiêu Trần Diễn, Bùi Tuyết Lâu có vẻ không hề bất ngờ chút nào. Y dùng nhíp nhặt cổ trùng đen kịt tanh tưởi cất đi, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Đúng thật là không có gì đáng xem cả. Ngược lại là ngươi, định ở chung với ta đấy à? "
"Đương nhiên." Tiêu Trần Diễn bước tới bên cạnh y, nói như lẽ dĩ nhiên: "Hiện tại tình trạng của ngươi rất đáng lo ngại. Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, ta không dám đánh cuộc đâu."
Bùi Tuyết Lâu quay người trở lại phòng, xua tay, "Tùy ngươi."
Những ngày sau đó, Bùi Tuyết Lâu hoàn toàn xa lánh những người bạn cũ của mình, thay vào đó y thường xuyên cặp kè với tên nổi tiếng ăn chơi trác táng của nhiều gia tộc khác nhau.
Không chỉ không đi đến nơi tu luyện, mà ngay cả đan dược y cũng không mua nữa, thay vào đó tiêu rất nhiều linh thạch vào việc bắn pháo hoa mua vui cùng người khác. Cộng thêm chuyện y tàn sát người hầu bị truyền ra ngoài, y lại có thêm một cái danh hung ác tàn nhẫn. Người ngoài nhìn vào quả thật là hoàn toàn tha hóa, vô phương cứu chữa.
Nghe được tin đồn, Bùi Đức Hiên đã gọi y đến nói chuyện nhiều lần, nhưng nhìn thấy bộ dạng lười biếng của y, tức giận nhưng cũng không làm được gì, cuối cùng cũng chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.
Sau hơn ba tháng, Bùi Tuyết Lâu trở thành chủ đề bàn tán cười cợt trong lúc rảnh rỗi của người Bùi gia, Những người trước đó từng cảm thấy tiếc nuối cho y cũng dần trở nên lạnh nhạt, kính trọng mà xa cách.
Lại qua thêm vài ngày nữa, Bùi Tuyết Lâu dần bị lãng quên, một chuyện khác đã lấy đi sự chú ý của những đệ tử trẻ tuổi của Bùi gia.
Cuộc săn bắn ở Ly Sơn sắp bắt đầu. Cuộc săn bắn này cứ năm năm một lần, địa điểm là một vùng núi cách thành Tùng Phong hàng nghìn dặm. Bình thường nơi này thuộc về Bạch gia, Bùi gia và Khâu gia cùng nhau cai quản.
Vùng núi này không có người ở. Những con yêu thú nguy hiểm muốn đến gần khu vực biên giới nơi con người sinh sống sẽ thường xuyên bị các tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh dọn dẹp sạch sẽ, chỉ giữ lại những con yêu thú cấp hai để các để tử dùng với mục đích luyện tay.
Các loại linh thú, thảo dược thu được từ săn bắn đều do người săn được tự phân phát, gia tộc dùng giá cao mua lại một số dược liệu. Chuyện này rất có sức hấp dẫn đối với nhiều đệ tử trẻ tuổi.
Yêu thú cấp hai tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên người tham gia săn bắn cũng đều là tu sĩ dưới cấp bậc Kim Đan. Bùi Thanh Tuyền đầy thích thú mời Cố Thanh Trác tham gia cùng mình, rồi đi tìm Bùi Tuyết Lâu.
Sau khi tìm kiếm một vòng, hắn mới phát hiện ra người nọ đang say rượu nằm ở nhà trúc trong rừng mai, y căn bản không hiểu hắn đang nói gì, hắn chỉ đành thở dài rời đi.
Ngay sau khi Bùi Thanh Tuyền rời đi, một nam tử mặc đạo bào họa tiết chim hạc xuất hiện trong nhà trúc, quen đường quen ngõ ôm người đưa trở về phủ đệ.
Tiêu Trần Diễn bước đi vững vàng, Bùi Tuyết Lâu mở mắt ra nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt thư thái, không hề có vẻ say rượu.
"Đi không?" Tiêu Trần Diễn hỏi.
"Không đi." Bùi Tuyết Lâu nheo mắt, "Ngươi có đi không?"
"Đều là đồ chơi của con nít, ta đi không thích hợp." Tiêu Trần Diễn cũng không mấy hứng thú.
Bùi Tuyết Lâu gật đầu, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, gần đây đau đớn trong cơ thể y đến say rượu cũng không đè nén được, chỉ có thể dựa vào cách này nghỉ ngơi một lát.
Ở phía bên kia, một người hầu nhỏ đang quỳ trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy trong thành của Bùi gia, thấp thỏm đáp lời.
Trước mặt hắn là một lớp màn, một giọng nam vang lên sau bức màn: "Có thật là từ sau khi trở về chưa từng tu luyện?"
"Chưa... chưa từng." Người hầu vội vàng trả lời, "Hơn nữa còn đuổi Bùi Thanh Tuyền đi, tự sống một mình."
"Ngoài những kẻ ăn chơi trác táng đó ra, còn có ai tiếp xúc với hắn không?"
"Không có, thường ngày ngoài uống rượu say rượu, chơi đùa ngắm hoa, hắn mỗi ngày đều ngủ mê man ở trong viện của mình." Người hầu nghĩ một hồi, Bùi Tuyết Lâu ngày thường ngủ đến mù trời mù đất, còn cực kỳ khó chịu khi bị người khác làm phiền, cho nên nơi y ở đều có kết giới chặt chẽ.
"Tốt lắm, ngươi về đi." Nam nhân đó có vẻ hài lòng, ném túi trữ vật cho người hầu, "Tiếp tục theo dõi cho ta."
Người hầu vội vàng cúi đầu cảm tạ, xuyên qua lớp màn lúc ẩn lúc hiện chỉ có thể nhìn thấy một góc áo lộng lẫy của người bên trong.