Ánh trăng lạnh lẽo, nhành hoa ngổn ngang, tiệc tàn, trời nổi gió. Gió lạnh thấu xương, người qua lại mỗi lúc một ít.

Vì vậy, không ai chú ý đến, có một người bị đẩy vào một góc nào đó trên một con đường nhỏ tối đen, ánh trăng không chiếu đến được.

Bùi Tuyết Lâu nheo nheo mắt, cố gắng đẩy người đang áp chế mình ra nhưng vô ích.

"Tránh ra!" Y không kiên nhẫn nói.

Nhưng người áp chế y không mở miệng mà nhanh chóng niệm pháp quyết, lập tức một sợi dây leo mỏng manh hiện ra, như có linh trí trói Bùi Tuyết Lâu lại.

"Ngươi ... Ngươi từ đâu tới, biết ta ..." Bùi Tuyết Lâu chưa kịp nói xong thân thể đã tê dại mất đi sức lực, trong miệng còn bị nhét một đống giẻ rách, không phát ra âm thanh nào được nữa. Sau đó y bị trùm một cái bao đen trên đầu, mất đi tầm nhìn.

Sau khi hoàn thành những thứ này, người đó không hề chậm trễ, gã ta vác y lên, cẩn thận tránh khỏi thủ vệ, đi đến một góc phía đông nam của sơn trang, tạo ra một cái lỗ nhỏ chừng nửa mét vuông trên kết giới rồi nhanh chóng đưa Bùi Tuyết Lâu ra ngoài.

Gã vừa rời đi, kết giới liền khôi phục. Gã ta gọi phi kiếm ra, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi địa phận của Kim Đài sơn trang.

Khi Bùi Tuyết Lâu đươc tự do hít thở trở lại, y đã ở trong một hang động đơn sơ. Chung quanh chỉ được chiếu sáng bởi nửa viên dạ minh châu, trước mặt chỉ có một bệ đá đơn giản bị kiếm chém thành hình, trên mặt đất có rất nhiều bụi, vài lọ đan dược trống không bị vứt một cách tùy tiện.

Đương nhiên, người trói y mang đến đây cũng đang đứng trước mặt y. Một người trung niên vẻ mặt gian xảo, mặc một chiếc đạo bào màu vàng đỏ, da dẻ vàng vọt, lúc này mới từ trên cao nhìn xuống, tỉ mỉ quan sát Bùi Tuyết Lâu.

"Nhìn đẹp không?" Đôi mắt của Bùi Tuyết Lâu nửa nhắm nửa mở, như thể vẫn còn hơi say. Dây leo trên người y vẫn chưa được nới ra, nhưng y vẫn có thể tự mình khống chế bản thân, dùng tư thế thoải mái nhất dựa vào bức tường đá phía sau.

"Đẹp." Người bắt y đến, cười có chút dung tục, "nhưng ta càng tò mò, Bùi công tử không sợ sao?"

Nghe vậy, Bùi Tuyết Lâu cười nhạo, "Sợ có tác dụng à?"

Người này sờ sờ cổ họng, ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Tuyết Lâu, "Quả thật chẳng có tác dụng gì. Chỉ có điều, loại thế gia công tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa như các ngươi hầu hết đều rất dễ sợ hãi, vừa khóc lớn vừa đe dọa, cầu xin, dụ dỗ, kiểu nào cũng có. Bình tĩnh như ngươi thật sự rất hiếm thấy. "

"Ngươi trái lại quả là thấy nhiều biết rộng." Bùi Tuyết Lâu nhướng mi, giễu cợt nói, "Muốn gì? Nói đi. Người phái ngươi đến có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi cái đó, còn có thể cho được nhiều hơn."

"Ồ? Chẳng lẽ không thể do ta tự mình thấy sắc đẹp nên nổi lòng tham ư?" Ánh mắt của gã đạo sĩ càng thêm hứng thú.

"Tán tu như ngươi trước nay luôn tìm đường sống sót qua kẽ hở. Cho dù ngươi háo sắc, cũng sẽ không ngu ngốc đến ra tay với ta." Bùi Tuyết Lâu nhẹ nhàng nói, "Nếu ngươi đến điểm này cũng không biết thì cũng sẽ không tu luyện được tới Kim Đan Kỳ. "

"Bùi công tử quả nhiên sáng suốt. Vậy ngươi nên biết có một số thứ ngươi chưa chắc có được, chẳng hạn như công pháp tu luyện phù hợp với ta hay một số bảo vật đặc biệt nào đó." Người nọ cười cũng xem như chân thành, nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Lâu, ánh mắt bất giác lộ ra vài phần tham lam.

Bùi Tuyết Lâu lắc đầu, "Con người ngươi quả nhiên không thành thật. Bây giờ còn muốn ăn cả hai đầu. Ngươi đã không che giấu diện mạo thì chắc cũng không định để cho ta sống sót rời khỏi. Nhưng nếu ngươi chịu quy phục ta thì nên dứt khoát nói cho ta biết người sai khiến ngươi là ai, sau đó đưa ta trở về."

"Chậc, thật đáng tiếc." Gã đạo sĩ vươn bàn tay vàng vọt sờ lên gò má tinh xảo như sứ của Bùi Tuyết Lâu, "Ngươi thật thông minh hoạt bát, đến mức khiến người khác không nỡ tùy tiện giết hại."

Bùi Tuyết Lâu nghiêng đầu nhìn gã, "Vậy thì sao? Ngươi chọn thế nào?"

Gã đạo sĩ cười cười, vung tay cởi dây leo trên người Bùi Tuyết Lâu ra rồi ôm lấy y. "Hay là chúng ta trước tiên hưởng thụ thú vui hợp hoan này đã? Nói không chừng Bùi công tử thưởng thức cách làm của tại hạ rồi, lại có cách giải quyết thứ ba thì sao?"

Sau đó, Bùi Tuyết Lâu được đặt trên bệ đá duy nhất trong hang động, áo choàng màu tím có hoa văn kim long mạ vàng bị cởi ra, để lộ trung y làm từ nước mắt giao nhân lấp lánh trong bóng tối. Y phục xa hoa như vậy khiến cho hang động thô sơ thực sự có cảm giác như rồng đến nhà tôm, hơn nữa bên dưới lớp y phục còn có một người như châu như ngọc.

Gã đạo sĩ nhìn mà nhộn nhạo, nhanh chóng cởi bỏ áo choàng của mình, đưa tay muốn tiếp tục cởi bỏ đai eo của Bùi Tuyết Lâu.

Bùi Tuyết Lâu mặc gã trêu chọc, cũng không phí sức vùng vẫy vô ích, chỉ có điều khi đối phương đè lên người, y đột nhiên nói, "Ngươi chưa tận hứng cũng được, nhưng thân thể của ta vẫn chưa trải qua chuyện hồng trần, đừng làm tổn thương ta."

"Đó là đương nhiên." Gã đạo sĩ nghe xong, liếc mắt một cái, càng thêm dao động. Có chút đợi không nổi, cúi xuống chuẩn bị hành sự, cả người chìm đắm trong cảm giác thành tựu lạ lẫm khi sắp được lăng nhục và chiếm hữu được một vị thiên chi kiêu tử.

Thân thể Bùi Tuyết Lâu rất thơm, mùi thơm của tuyết mai, nhưng càng mang theo một hương thơm ngọt ngào xa xăm. Loại mùi hương phức tạp này cho thấy địa vị bất phàm của người đến. Khi cúi đầu nhìn đôi lông mày thanh tú rũ xuống của đối phương, gã ta lập tức cảm thấy càng thêm lâng lâng.

Không phải đệ tử thế gia nào cũng trông như thế này, hơn nữa Bùi Tuyết Lâu nói đúng, gã trước kia tuyệt đối không dám chọn một gia tộc hào môn nào như Bùi gia thế này để ra tay. Cảm giác chinh phục này khiến hắn có chút mơ màng, bàn tay đang tháo đai lưng cũng có chút run rẩy.

Đúng ngay lúc này, Bùi Tuyết Lâu ngước mắt, cười chế nhạo. Y dùng âm thanh nhẹ tựa hơi thở ở khoảng cách rất gần nói, "Nếu ngươi căng thẳng, chi bằng ... để ta làm."

"Bùi công tử quả là một người thức thời, biết điều, nhưng ngươi đã bị pháp thuật của ta áp chế, sợ rằng chỉ có thể mấp máy môi. Loại chuyện vất vả thế này vẫn nên để tại hạ làm thì hơn..." Gã đạo sĩ tất nhiên không thể nhịn được việc bị người ta nói mình không được, nhưng vào lúc này, cuối cùng gã cũng đối diện với ánh mắt của Bùi Tuyết Lâu.

Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất quay cuồng, trong tầm mắt gã chỉ còn dư lại một chút kim quang. Tại khoảnh khắc đó, gã cảm thấy thần hồn rung chuyển, tưởng chừng như phút chốc mất đi ý thức.

Đợi đến lúc thần hồn trở lại, gã chỉ nghe thấy một tiếng phập cực kỳ nhẹ, tiếp theo là cảm giác đau nhói trong lồng ngực ập đến, cảm giác tê dại dần dần lan ra khắp cơ thể.

"Sao có thể như thế! Ta ... là Kim Đan Kỳ, ngươi làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của ta. Còn nữa, đây ... rốt cuộc là loại tà thuật gì, ta làm sao có thể ..." Gã còn chưa nói hết lời, máu tươi ào ạt từ miệng tuôn ra.

Bùi Tuyết Lâu một cước đá văng gã ra khỏi người mình, sau đó ngồi dậy, bộ dạng vẫn lười biếng nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ chán ghét, "Nói cho ta biết là ai phái ngươi đến, ta cho ngươi toàn thây."

Đạo sĩ nở nụ cười, "Nếu nói ra, tức khắc sẽ phải chết. Không nói còn có thể sống sót thêm một hồi. Ngươi nghĩ xem ta sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Thật không ngờ, kẻ liều mạng như ngươi lại trân trọng mạng sống của mình như vậy. Nếu đã vậy, người từ từ mà chết đi." Bùi Tuyết Lâu di chuyển ngón tay, một con dao găm mỏng như cánh ve sầu rời khỏi chiếc nhẫn ngọc vừa bị tháo ra. Lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt qua người gã đạo sĩ tạo ra vô số vết máu nông sâu.

"Nếu ngươi đã tham sống sợ chết, ta cũng không ép buộc ngươi nữa. Với tốc độ chảy máu này, đến năm giờ sau ngươi mới chết." Nói xong, y lấy ra một bình ngọc khác, rắc bột bên trong lên người đạo sĩ.

"Có cái này, máu của ngươi sẽ không ngừng chảy ra," không đợi gã đạo sĩ đáp, y lại lấy ra một cái lọ nhỏ, nói, "Trong này có linh mật thượng hạng, chắc hẳn ngươi cũng sẽ thích. Ồ, đúng rồi, đoán chừng kiến phệ linh cũng sẽ thích. Chúng có lẽ sẽ men theo linh mật mà cắn xé máu thịt của ngươi cho đến khi ngươi chỉ còn lại một bộ hài cốt."

"Ngươi ... ngươi làm sao biết những phương thức tra tấn này! Ta nói, ta nói còn không được sao!" Sắc mặt gã đạo sĩ trở nên tái nhợt, "Ta không biết thân phận của người đó, chỉ liên hệ bằng một loại bùa chú định sẵn, cọc trước là ba ngàn viên linh thạch hạ phẩm, xong việc còn có thêm ... A! Dừng tay! "

Bùi Tuyết Lâu thu chân lại, lười biếng nói: "Nếu ngươi tiếp tục nói nhảm, ta không ngại cho ngươi nếm thử những trò vui khác đâu."

"Có tín vật! Ở trong túi trữ vật của ta!" Gã đạo sĩ không dám nói nhảm nữa, không nhúc nhích được, chỉ có thể nháy mắt điên cuồng.

Bùi Tuyết Lâu tháo túi trữ vật của gã, tìm thấy trong đó một chiếc trâm ngọc màu xanh trông có vẻ bất phàm, y tỉ mỉ quan sát một lúc rồi cất đi.

"Ta chỉ biết được nhiêu đó, tha cho ta đi!" Gã đạo sĩ kêu càng thêm thảm thiết.

Bùi Tuyết Lâu không thèm để ý, dùng ngón chân đá vào một huyệt vị nào đó trên người gã để gã im miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa động nói: "Đã xem lâu như vậy, chi bằng vào đây một lát?"

Khoảnh khắc tiếp theo, kết giới ở cửa động mở ra, một bóng người thật dài dần dần xuất hiện.

"Bùi công tử quả nhiên nhạy bén. E rằng gã đạo sĩ này thậm chí cũng không nhận ra sự tồn tại của ta. Thật khó cho ngươi, một bên tra xét hắn, một bên vận công, còn có thể phát hiện ra ta." Người đến mặc một chiếc áo choàng nửa đen nửa trắng, trên góc y phục và cổ tay đều có hoa văn hình chim hạc tinh xảo, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, chính là tu sĩ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Bùi Đức Hiên vào đêm qua.

"Hóa ra là khách quý của thúc phụ." Bùi Tuyết Lâu nhướng mày.

"Tiêu Trần Diễn." Người đó mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Lâu càng trở nên hứng thú.

"Không ngờ rằng Tiêu tiền bối là người tìm được ta trước tiên, đúng là có duyên." Bùi Tuyết Lâu ngồi trở lại trên bệ đá, sắc mặt đột nhiên có chút tái nhợt, đau đớn do bí thuật Niết Bàn mang lại càng thêm kịch liệt.

Tiêu Trần Diễn đến gần, dứt khoát nói, "Ta đến là do trên người ngươi có đồ của ta."

"Nếu ta không đưa thì ngươi sẽ đối xử với ta giống như tên đạo sĩ này sao?" Bùi Tuyết Lâu, không hỏi đó là đồ vật gì, ngược lại cười như không cười hỏi một vấn đề khác.

"Vậy ngươi sẽ khuất phục chứ?" Tiêu Trần Diễn tu dưỡng có vẻ rất ổn, tiếp tục theo chủ đề của y.

"Sẽ." Bùi Tuyết Lâu không chút do dự nói, "Hắn muốn mạng của ta, nhưng ngươi chỉ đến vì một đồ vật. Cho dù có giá trị như thế nào, cũng không có giá trị bằng ta."

"Rất tốt."

Ngay tức khắc, Tiêu Trần Diễn nắm lấy cổ tay của Bùi Tuyết Lâu, một năng lượng cực kỳ đặc biệt bắt đầu lang thang dọc theo kinh mạch của y.

Bùi Tuyết Lâu lần đầu tiên cảm nhận được loại năng lượng này trong tám trăm năm qua, y rất ngạc nhiên. Nhưng điều khiến y ngạc nhiên hơn nữa là khi năng lượng này khuếch tán trong kinh mạch của y, thần hồn của y bắt đầu chấn động mãnh liệt, theo sau là cảm giác như bị xé toạc.

Theo bản năng, y cảm thấy không tốt, nhưng không kịp kêu dừng thì đã phun ra một ngụm máu, Tiêu Trần Diễn cũng rút tay về.

Bùi Tuyết Lâu trước mắt tối sầm, ngã trên bệ đá, thật lâu sau mới tỉnh lại. Ánh mắt y lạnh lùng, tùy tiện lau sạch vết máu trên môi, "Ngươi nói ngươi chỉ muốn một đồ vật."

"Thứ đó ở trong cơ thể của ngươi." Tiêu Trần Diễn trầm ngâm, có chút tiếc nuối, "Tạm thời có lẽ không lấy ra được."

"Ngươi muốn thế nào?" Bùi Tuyết Lâu cau mày.

Tiêu Trần Diễn đứng dậy, dễ dàng nâng Bùi Tuyết Lâu lên, mặc kệ đối phương giãy dụa, kỹ càng nhìn y một lúc, cười nói: "Đi theo ngươi cho đến lúc có thể lấy ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play