" Cứ cảm thấy bây giờ khác biệt với chúng ta hồi đó quá. Các cô gái trẻ bây giờ ghê gớm quá thể. Lúc họ mắng chửi tớ trên mạng, quả thật là cái gì khó nghe cũng nói ra hết được. Một số thô tục, nhưng có một số không nói thô tục mà nói ra còn
cay nghiệt hơn." Quách Trí nói," Đôi khi tớ cảm thấy, xã hội
này sao cứ thế hệ này thua thế hệ kia, đặt vào thời trẻ của
tớ, dù có cảm thấy không thích , dù có ghét đến đâu đi chăng
nữa, thì tớ cũng sẽ không nói như vậy. Mà họ thì dám."
" Hồi tụi mình ấy, internet mới chỉ nở rộ vài năm nhỉ, làm
gì đã có từ bạo lực mạng này cơ chứ. Cậu nhìn giờ đi, xã
hội còn như trước kia không ? Đi trên đường cứ cắm đầu vào điện thoại, điện thoại di động giống y như cục nam châm ." Cố Thanh
Hạ nói.
" Cũng phải, chỉ mấy năm ngắn ngủi, xã hội phát triển như vũ
bão. Nhìn những điện thoại di động trước kia xem, rồi nhìn lại điện thoại di động bây giờ nè. Ngẫm lại internet trước kia,
rồi nhìn internet bây giờ..... " Quách Trí cảm thán, có chút
não nề mang theo ý " Tôi đã già rồi".
Quách Trí mỉm cười :" Đừng xem họ trên mạng múa may ghê gớm,
thực ra á, cũng chỉ là một đám cô bé hủ nữ. Thật đó, người
lớn tuổi một chút sẽ không như vậy. Không gay gắt như vậy, và
cũng sẽ không biết bao dung như vậy."
Nhưng điều này lại nhắc nhở Quách Trí quan tâm đến vấn đề của Cố Thanh Hạ :" À .... Cậu và Lý .... tổng, rốt cuộc sao rồi ? Cuối cùng có chia tay hay không ?"
" Không rõ nữa ..... " Cố Thanh Hạ cười khổ," Ầm ĩ một hồi,
ồn ào có chút khó coi. Sau khi anh ta đi cũng chưa từng liên lạc lại. Khả năng là bình tĩnh lại ?"
Nét mặt và âu lo trong mắt cô ấy khiến Quách Trí hiểu được cô ấy không muốn nói về chuyện này.
Quách Trí thực sự muốn khuyên bảo hai câu.
Cô luôn cảm thấy những gì Cố Thanh Hạ nói với cô trước đây và
cả những gì cô ấy đang lo lắng, có phần báo động.
Thật lòng cô không tin vào tầm ảnh hưởng của con người Lý
Thịnh. Cô chỉ cho rằng ..... người đàn ông đó ..... sẽ không
thực sự làm ra chuyện gì tổn thương Cố Thanh Hạ.
Để biết một người đàn ông có yêu một người phụ nữ hay không,
thì quan sát ánh mắt anh ta nhìn cô ấy thì biết. Mặc dù Quách Trí không tiếp xúc nhiều với Lý Thịnh, nhưng ngay từ đầu cô
đã nhận ra, đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu cả thế giới
của Lý Thịnh mỗi khi rơi trên người Cố Thanh Hạ ..... thì liền
trở nên chuyên chú và dịu dàng.
Với sự bao dung và nuông chiều khôn tả.
Nói anh ấy có thể tổn thương Cố Thanh Hạ, Quách Trí cứ cảm
thấy khó tin thế nào ấy. Nhưng cô nghĩ, hay là, trong nội tình
có gì đó mà cô không hiểu được, có chuyện gì đó mà Thanh Hạ
không tiện nói cho cô biết. Nói sao thì sự hiểu biết về Lý
Thịnh của cô vẫn kém xa so với hiểu biết của Cố Thanh Hạ về
anh ấy, chắc chắn cô ấy có lý do của mình.
Vì vậy mà Quách Trí không xen vào bừa bãi.
Nhưng cô luôn cảm thấy, người đàn ông Lý Thịnh kia, rành rành là một người tính tình trung nhân(*).
(*)Tính tình trung nhân(性情中人): chỉ người giàu cảm xúc, cảm xúc bộc lộ ra ngoài, hành động theo suy nghĩ, ý thích, không che đậy, không giả dối.
Anh ấy đã không có tình cảm thì thôi, một khi rung động thì nhất định là yêu sâu đậm.
Không khí có vẻ miễn cưỡng, liền quay qua trút rượu cho Liêu Viễn.
Dù sao cũng là đêm giáng sinh, tuy thực tế giống như tết âm
lịch đoàn tụ của người nước ngoài, nhưng lại được người trong
nước coi là lễ hội hóa trang, lễ tình nhân và cả lễ phá thân. Trong những ngày như này, không khí rất high, Quách Trí cũng
không ngăn cản họ, để mặc cho họ uống.
Nhưng lễ tết kiểu tây phương này, trong nước cũng không cho
nghỉ, dù ngày mai là thứ sáu, Quách Trí vẫn phải đi làm, nên
cũng chỉ chơi đến mười hai giờ là cô liền kéo Quách Trí đi
cùng luôn.
Tửu lượng của Quách Trí thực ra khá tốt, nhưng vẫn bị uống say.
Quen Liêu Viễn được hơn nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên Quách
Trí trông thấy Liêu Viễn say rượu. Trên xe taxi, anh đè cô lên lưng ghế mà hôn mãnh liệt, tay cũng vói vào trong quần áo xoa vuốt nhặng xị. Say rượu mà còn mạnh mẽ như vậy, sờ mó đến độ
Quách Trí cũng đau luôn.
Chính là bén cả lửa luôn.
Cũng may là do hôm sau phải đi làm nên Quách Trí chỉ uống một
chút, tuy có hơi váng đầu nhưng vẫn tỉnh táo hơn rất nhiều so
với Liêu Viễn. Thấy Liêu Viễn càng lúc càng quá đáng, tốt xấu gì cũng biết đang ở trên xe taxi, không thể diễn đông cung sống
cho người ta được, cô nắm chặt tay Liêu Viễn lại không cho anh
lộn xộn nữa.
Liêu Viễn giãy dụa, say rượu không đủ sức nhưng cũng không vùng
ra mà mê mê mang mang nằm nhoài trên đùi Quách Trí ngủ thiếp đi.
Quách Trí thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt
mập mờ của tài xế trong gương chiếu hậu, dù cho da mặt Quách
gia dày như thế cũng không kìm được mà nóng cả mặt.
Tới lúc xuống mới phiền đây.
Cho dù gương mặt của Liêu Viễn có đẹp trai đến đâu, cũng không
thể thay đổi một sự thật rằng anh là một người đàn ông cao
lớn một mét tám bảy. Hên là nhờ có sự giúp đỡ của tài xế
taxi, cả hai vất vả mới đưa được Liêu Viễn lên lầu.
Lúc Quách Trí quẳng Liêu Viễn lên giường, cả người mệt đổ mồ
hôi. Lao vào phòng tắm, tắm nhanh cho mình một cái, xong đi ra,
ngửi thấy mùi khói thuốc quán bar ám trên người Liêu Viễn,
thật không thể chịu nổi ! Dứt khoát lột sạch anh chỉ còn chừa lại mỗi cái quần lót, phủ cái chăn lên vẫn cảm thấy trên
người anh có mùi.
Vừa nghĩ tới anh chưa rửa mặt, cũng chưa rửa tay, Quách Trí
liền khó chịu. Đừng thấy cô bình thường nam tính, thật ra vào
những lúc như này thì lại rất chú ý nhưng chi tiết nhỏ.
Lại đi lấy khăn nhúng nước ấm, vắt hơi khô rồi lau mặt, lau cổ và lau tay cho Liêu Viễn.
Hơi hồi phục một chút mới phát hiện không thể động đậy, cổ
tay đều bị anh nắm chặt, đè xuống giường. Ngẩng đầu lên thì
trông thấy trên đầu vai anh mà cũng có thể nhìn ra những vết
đỏ do cô cào .
Cô cào anh thành như vậy từ lúc nào thế nhỉ ?
Khi Liêu Viễn ngừng lại, cô mệt đến mức ngay cả tắm cũng không
muốn đi luôn, cả người mồ hôi nhễ nhãi, nhắm mắt lại ngủ
thiếp đi .
Mãi cho đến khi Liêu Viễn rút ra khỏi cơ thể, thứ đó cũng bắt
đầu chảy ra ngoài, cô mới giật mình quên mang bao rồi. Tuy rằng
dì cả mới hết mấy ngày, theo lý thuyết thì vẫn đang trong kỳ
an toàn, nhưng cô vẫn tức giận muốn cắn Liêu Viễn.
Liêu Viễn vận động một trận lớn, thỏa mãn đầm đìa,nửa tỉnh nửa say mà ôm Quách Trí lên cơn, cười không ngừng.
Không ngừng nói lời say bên tay cô, nói nói một hồi, Quách Trí
cũng hết giận luôn, nói nói một hồi nữa, hai người liền mơ
màng ngủ thiếp đi luôn ....
Một buổi sáng thứ sáu chưa từng có, lần đầu tiên Liêu Viễn không thức dậy nổi.
Đêm trước say rượu, anh đau đầu kinh khủng, cố gắng muốn vùng dậy, Quách Trí liền đè anh lại.
" Được rồi, được rồi, ngủ tiếp đi mà. Hôm nay không phải anh
không có việc gì sao ." Lâm Bác học theo phương tây, lễ tết dương lịch gì cũng cho công ty nghỉ luôn.
" Không cần lo cho em, em tới lầu dưới ở công ty ăn sáng." Quách Trí vẫn phải bò dậy.
Lúc vào thang máy, vẫn còn đang ngáp.
Cơ thể thoải mái, chỉ có eo mỏi thắt lưng đau quá.
Tới văn phòng, Chị Chương đưa mắt nhìn cô :" Mặc cổ cao, không thấy bức bối à ?"
" Em thể hàn sợ lạnh, nay không phải lại hạ nhiệt hay sao ?" Quách Trí trợn mắt nói dối.
Trong tòa nhà văn phòng cao cấp này, nhiệt độ của điều hòa
được điều chỉnh giống như mùa hè. Mọi trười trong văn phòng
đều chỉ mặc một áo sơ mi mỏng là được rồi. Đồng nghiệp nam to khỏe chịu lạnh giỏi, đôi khi còn mặc luôn áo thun tay ngắn. Đi
ra ngoài mặc thêm áo khoác dày vào là được.
Bình thường Quách Trí cũng chỉ mặc áo sơ mi mỏng, lộ ra cần
cổ trắng nõn thon dài xinh đẹp. Nhưng hôm nay thật sự là không
được, trên cổ trải dài từng mảng từng mảng, còn có dấu răng.
Chỉ có thể dùng áo cổ cao che đi .
Nhớ tới đêm qua.... Thực sự là hoang đường.
Lại nhớ tới những lời say mà anh đã nói trong lúc ôm cô ....
Quách Trí, họ nói anh và em có tướng phu thê !
Quách Trí, họ nói chúng ta xứng đôi !
Quách Trí, họ chúc chúng ta sớm sinh quý tử !