Edit : Michellevn

Nói một cách đơn giản, chính là công khai yêu đương." Lâm Bác cũng châm điếu thuốc." Nếu không có người bới ra, hai người cứ lén lút yêu đương vụng trộm cũng không sao. Nhưng hiện giờ đã bị vạch trần, cũng không tính chia tay thì cũng chỉ có thể công bố mối quan hệ thôi."

" Nhưng công bố tình cảm không phải là nói khô khan ngắn gọn một câu, rằng hai chúng tôi yêu nhau là xong. Em phải có phong thái, còn phải khiến fan tiếp nhận phong thái này của em mới được. Phải để cho họ tán thành địa vị giang hồ của em."

"Ồ ?" Quách Trí càng nghe càng trở nên thích thú.

" Em ra một màn, qua lại với Liêu Viễn trên weibo, khoe yêu đương." Lâm Bác nói," Khoe mạnh vào, khiến fan cảm thấy hai người là tình yêu thực sự,để họ từ đó tin tưởng vào tình yêu. Fan thấy hai người là yêu nhau thật, thì ok rồi. Cơ bản chính là mánh khóe này."

Anh ấy chà chà cánh tay, xoa xoa làn da sởn lên của mình và nói :" Để tôi sắp xếp một chút, cái này ...."

" Không cần ! " Quách Trí ngắt lời anh ấy.

"Anh cho em một ý tưởng lớn là được rồi. Em biết phải đi hướng nào. Cụ thể thì anh không cần lo nữa ...." Cô đứng lên, chống hai tay lên bàn làm việc bằng gỗ từ đàn. Nở nụ cười tự tin nơi khóe miệng, ánh mắt sáng rực lòng người.

" Giao cho em ." Cô nói.

Sau khi cô đi rồi, Lâm Bác vẫn còn đang suy nghĩ ..... Đôi mắt đó của Quách Trí, thực sự khiến người ta yêu thích.

Anh ấy tựa lưng vào ghế xoay da thật nhìn lên trần nhà.

Ngẩn người rất lâu.

Trước giờ hành động của Quách Trí luôn kinh người.

Cô rời khỏi văn phòng của Lâm Bác thì lấy điện thoại di động ra, cho đến lúc ngồi vào xe của mình ở bãi đậu xe, cô đã gọi điện thoại hết một vòng. Cuối cùng cô gọi cho Liêu Viễn.

" Xong hết chưa ?

" Sắp rồi ."

" Vậy anh chờ em, em qua đón anh." Quách Trí nói," Tối nay gọi mấy người bạn cùng đi ăn."

"..........Được."

Cúp điện thoại, Liêu Viễn có chút thấp thỏm. Không biết hôm nay Liêu Viễn đi gặp anh Lâm thương lượng thế nào rồi. Sao đột nhiên lại muốn đưa anh đi ăn cùng bạn bè nhỉ. Mặc dù cũng đã gặp một vài người bạn của Quách Trí trong những dịp khác nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chính thức tham dự bữa tiệc với tư cách là bạn trai của Quách Trí.

Ngoài sự thấp thỏm lại có chút vui mừng.

Hạ phó tổng ghê gớm kia, có người bạn trai ghê gớm xuất thân cán bộ cao cấp. Nhưng nghe Quách Trí nói, một anh công tử ghê gớm như vậy mà nhất định muốn cùng với Quách Trí ăn bữa cơm, chỉ vì Quách Trí là bạn thân duy nhất của chị Cố, cũng vì cái danh phận chính thức.

Vậy hiện giờ, giống như Quách Trí cũng muốn cho anh danh phận chính thức rồi nhỉ.

Ừm, bất kể thế nào, anh cũng gặp phụ huynh cả rồi, người bạn trai nhận được sự tán thành nghiêm túc rồi đó !

Trong lòng Liêu Viễn liền vui vẻ đến nổi bóng bóng luôn.

Đặt điện thoại xống ngước đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Hà Khải.

Cả hai đều cứng đờ, lập tức lia ánh mắt sang nơi khác. Thật sự .... Khó ở !

Liêu Viễn thực rất muốn tẩn anh ta một trận nữa. Quả thực là anh không hiểu được mạch não của người này. Anh cứ vừa nhớ lại ngày đó khi anh hỏi anh ta vì sao làm như vậy, vậy mà câu trả lời của anh ta lại là " Tôi thích cậu", anh liền cảm thấy khó ở !

Thích ? Hóa ra cái thích của một số người, là không chiếm được thì cũng phải khiến người ta ghét bỏ. Hoặc tốt nhất là hủy hoại luôn ?

Liêu Viễn không hiểu.

Anh vẫn luôn cho rằng , thích chính là ...... Cho dù không thể ở bên cô ấy, thì vẫn hy vọng cô ấy có được cuộc sống tốt đẹp.

"Alex....." Dùng dằng một lúc, Hà Khải chủ động mở miệng trước.

Liêu Viễn thoáng ngần ngừ, mới hỏi :" Gì ?"

Hà Khải lại dùng dằng một hồi, mới nói :" Ừ...... Tôi xin lỗi." Anh ta gục đầu.

Liêu Viễn bực bội, thực sự không muốn nhận lời xin lỗi này. Một hồi sau mới " Ờ" một tiếng.

Hôm qua Quách Trí dặn anh, Lâm Bác và quản lý của Hà Khải có quan hệ sâu xa, đã chấp nhận lời xin lỗi của đối phương rồi. Còn trao đổi xong cả rồi, lúc nào đó sẽ để Hà Khải bày tiệc xem như tạ tội. Cho nên kêu anh mà gặp Hà Khải thì phải biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng phương pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp). Không được động thủ nữa.



Hơn nữa vì suy xét cho bộ phim này, giữa hai nam chính, là họ, cũng không nên có tin đồn bất hòa tung ra.

" Ờm .... Lúc nào," Hà Khải ngần ngừ," Định thời gian, cùng nhau ăn một bữa ...."

Liêu Viễn lạnh lùng đáp :" Tôi nghe theo sự sắp xếp của người đại diện."

" Ừm, được....." Hà Khải gục đầu," Tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với .... chị Quách ."

Liêu Viễn trừng anh ta, hồi lâu mới nói :" Anh cứ đợi cô ấy đến rồi tự mình nói với cô ấy."

Sau khi Quách Trí tới, quả thực Hà Khải có tới xin lỗi.

" Không ngờ lại lôi cả chị ra.... Em chỉ nói bừa như vậy thôi, không biết sẽ có người tung ảnh chụp..." Anh ta giải thích.

Chuyện này, thực ra một mình Hà Khải, hay một mình Dương Na, cũng sẽ không sinh ra nhiều chuyện. Là hai người dính vào nhau, Hà Khải khởi đầu, Dương Na tung tin tung ảnh, lúc này mới quấn cả Quách Trí vào.

" Biết rồi. Công ty của Liêu Viễn đã tiếp nhận lời xin lỗi từ công ty của cậu rồi." Quách Trí nhẹ nhàng nói.

Còn với cá nhân cô, hờ, bất kể đã làm chuyện gì, thì sau đó xin lỗi một câu nhẹ nhàng là có thể được tha thứ sao ? Thế thì thế giới này đã bị hủy diệt từ lâu rồi .

"Quay xong bộ phim thì sau này cách xa cậu ta một chút." Quách Trí lái xe nói với Liêu Viễn." Tư tưởng u tối. Cả Dương Na kia cũng vậy."

Cô nói:" Đố kỵ, ghen ghét đều là bình thường. Chỉ cần là con người thì chắc chắn phải có cảm xúc. Vấn đề là xem bạn làm gì. Có người ghen tỵ nhưng vẫn có thể chúc phúc bạn. Có người lại hận không thể làm cây trộn shit, muốn làm bạn thối lên. Loại người như thế, cách xa được bao xa thì xa."

Liêu Viễn ngồi trên ghế phó lái, đầu cúi thấp, không lên tiếng.

Không cần biết Hà Khải hay Dương Na, tất cả đều là hoa đào nát của anh. Nếu thật sự truy ngọn nguồn, thì anh mới là đầu sỏ gây nên chuyện này.

Nghĩ như vậy, anh liền gục đầu ủ rũ.

Tới bữa tiệc, Quách Trí vẫn giới thiệu Liêu Viễn cho bạn bè của cô.

" Rồi rồi, giờ ở vòng bạn bè của em, còn ai không biết Alex chứ !" Có người cười bảo," Em cứ để Alex quen dần họ đi."

Nói chuyện chính là nhiếp ảnh họ Trương, một bạn gìa của Quách Trí.Liêu Viễn cũng quen anh ta, thấy người quen, anh cũng buông lỏng phần nào.

Liền cười bảo :" Anh Trương."

Quách Trí liền lần lượt giới thiệu mấy người bạn cho anh biết.

"........Chỉ là một mánh khóe. Nói đơn giản, chính là khoe tình cảm yêu đương, chuyện này tôi tính làm đẹp đẹp một chút, mọi người đều phải phối hợp với tôi một tay." Quách Trí nói đơn giản ." Xem điện thoại, tôi vừa gửi cho mọi người, kế hoạch tôi viết trên đường."

"Biên tập Quách, mắc bệnh nghề nghiệp rồi hả .... Lại còn làm cả bản kế hoạch ?"

" Phải làm chứ." Quách Trí nói sâu xa," làm bất cứ chuyện gì, phải chú ý đến chính sách và chiến lược, mới có thể đứng ở thế bất bại."

"Nào nào nào, xem có vấn đề gì với vị trí của tôi không, Động não đi mọi người ! Nhớ rõ nhé, đây là một đám hủ nữ. Điểm chủ yếu chính là, tuổi trẻ và hủ."

Phía bên Lâm Bác đã có đầy đủ số liệu thống kê, số lượng fan sau này của Liêu Viễn tăng vọt đều là vì lực hấp dẫn của bộ phim ngôn tình đam mỹ này, một bầy hủ nữ đen tối. Bạo lực mạng lần này, họ cũng là chủ lực.

" Không hổ là lão Quách," Một chuyên viên trang điểm cũng có nửa máu hủ nữ," Bà thiết lập vị trí như này..... Tôi cảm thấy ổn đấy !" Cô ấy khen ngợi.

" Như vậy, chúng ta cứ từ mốc đó tới nhé ." Quách Trí nói .

Nghe cô nói thế, lão Trương nhớ lại một chuyện vui, không chút nghĩ ngợi liền tuôn thẳng ra luôn.

" Đám hủ nữ các cô, cũng đủ rồi đấy.Tôi nhớ tới cái trò buồn cười nhất hồi đầu ấy, cái hồi mà Lâm Bác mở party mừng sinh nhật, đặc biệt nhờ Hàn Hải Phong kêu em đi cùng, chỉ để làm quen em. Kết quả em được lắm !" Anh ta cười hí hí," Em cho rằng hai người họ là một cặp! Trực tiếp xem Lâm Bác là con bạn thân luôn ! Ôi má ơi, làm tôi cười chết luôn !"

Mọi người đều bật cười. Quách Trí cũng cười.

Lão Trương đang cười không ngừng,vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Quách Trí cười mà nghiến răng thì đột nhiên mới phản ứng lại kịp !

" Khụ ...... à ...... này này, gắp giùm tôi một miếng!" Anh ta nhanh chóng đổi chủ đề.

Trong bàn, ngoài lão Trương thì còn có hai người biết chuyện hồi đó của Quách Trí và Lâm Bác, cũng ngầm hiểu mà giúp nhau chuyển hướng câu chuyện.

Một câu liên quan đến Lâm Bác kia cứ như bị cho qua luôn.



Liêu Viễn khẽ rủ mắt, không nói gì.

Mọi người ăn uống vui vẻ, phương án cuối cùng cũng được bổ sung bằng tư duy thần tốc.

" Chụp ảnh giao cho tôi." Lão Trương nói.

" Trang điểm chắc chắn là tôi rồi." Chuyên gia trang điểm giơ tay.

" Tạo hình trang phục là lĩnh vực của tôi nhé ." Stylit nhận.

Nhóm bạn từng người một nhận lấy phần công việc mình cần làm.

" Kịch bản đâu ?" Lão Trương hỏi.

" Kịch bản em viết." Quách Trí nói một cách tự nhiên.

Liêu Viễn đột nhiên bảo :" Phần của anh, để anh tự viết."

Quách Trí đồng ý ngay :" OK."

Nói sao thì nếu viết không hay thì cô có thể giúp anh chau chuốt sửa lời văn, không đả kích tính tính cực của anh.

Bữa cơm này xem như vui vẻ, Quách Trí liền gọi phục vụ thanh toán tiền.

Liêu Viễn vừa định móc ví tiền thì Quách Trí vỗ vỗ tay anh, đè trở lại. Liêu Viễn liền ngoan ngoãn không động địa, hết sức nghe lời.

Lão Trương liền trêu ghẹo :" Tôi nói chứ Quách gia, dù sao em cũng là người có bạn trai rồi, sao mà vẫn còn nam tính thế hả !" Tình huống này, chẳng lẽ không để cho bạn trai cơ hội thể hiện sao ?

Quách Trí cười ha ha, rút thẻ ra :" Để tôi quẹt thẻ này."

Vành tai của Liêu Viễn tức thì đỏ ửng lên.

Lão Trương cầm lấy xem xem :" Gì á ? Không phải chỉ là một thẻ ATM thôi sao ?" Còn tưởng có gì bí mật chứ .

Quách Trí mỉm cười không nói.

Liêu Viễn thấy gương mặt nóng nóng, chống lại cơn nóng này mà ngượng ngùng mở miệng :" Là thẻ của tôi...."

Lão Trương :"..........."

Những người khác :".........."

Bà mẹ nó ! Không kịp phòng ngừa, bị cái vẻ khoe yêu đương đập ngay vào mặt !

Quách gia, cô để chúng tôi hâm nóng người à ?

Tối hôm sau,một nhóm người tập trung tại studio nhỏ của lão Trương. Mọi người cười cười nói nói, đâu vào đấy.

" Tốt lắm, tốt lắm !" Lão Trương bấm nút chụp liên tục, rồi nhìn khen ngợi :" Quách gia, độ cảm ống kính của em cũng được à nha ."

" Chứ sao ." Trước giờ Quách Trí luôn dũng cảm đón nhận lời khen." Tổ tiếp theo, tổ tiếp theo. Làm xong hết thì mời mọi người ăn khuya."

Nhiều người thì chuyện dễ làm, chuyện cũng không phải khó lắm, mọi người đều làm những gì thuộc về sở trường của họ.Nhanh nhẹn dứt khoát thế là xong.

"Làm người mẫu quả thật là rất mệt đó nha." Quách Trí than thở.

Trước giờ cô toàn là đứng sau nhiếp ảnh gia, quan sát người mẫu pose nhiều tư thế khác nhau dưới ánh đèn. Đến lúc bản thân mình thực sự đứng dưới ánh đèn ấy, thì cảm thấy rất khác biệt. Chỉ mỗi cái ngọn đèn nóng hừng hực này cũng đủ khó chịu rồi.

Cô bước tới, lấy trong túi ra một điếu thuốc, nhưng không tìm thấy bật lửa.

Liêu Viễn sờ sờ túi, móc bật lửa ra bật soẹt một tiếng, cúi thấp cho cô châm thuốc. Quách Trí liền lại gần châm thuốc.

Mọi người đều đang thư giãn chuẩn bị kết thúc công việc, chỉ có ống kính trong tay lão Trương là vẫn không ngừng. Sau một loạt bấm, anh ta nhìn, cảm thấy rất hài lòng.

Anh ta nhìn ảnh chụp trong máy, sau đó nhìn nhìn hai người kia, đột nhiên nhớ ra, nếu không phải ngày đó anh ta giật giây, thì Quách gia sao có thể xuống tay với tiểu thịt tươi này ?

Chậc, nói như vậy, xem như anh ta là bà mối của hai người đó rồi nhỉ .

Anh ta lại nhìn nhìn ảnh chụp, rồi lại nhìn hai người kia ..... Nói cũng lạ, trước kia thấy hai người quả thực rất chênh lệch, mà sao hiện giờ nhìn lại thấy xứng đôi thế nhở ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play