Vào thứ hai của tuần kế tiếp, Cố Thanh Hạ cuối cùng cũng trở về sau kỳ nghỉ.
Cô ấy vin vào tuần lễ vàng rồi nghỉ thêm mấy ngày phép năm nữa nên quay
về trễ hơn so với người khác. Nhưng chừng đó đã làm Quách Trí nghẹn
chết luôn.
Trưa thứ hai, tức tốc không ngừng mà kéo bạn tốt cùng đi ăn trưa, kể cho cô ấy nghe chuyện đưa Liêu Viễn về ra mắt phụ huynh. Kết quả .....
suýt chút nữa làm cho người đẹp lãnh diễm chết vì sặc nước trà.
Cô ấy ho sặc sụa. Mãi mới dễ thở lại được, vuốt ngực, trợn trừng hai mắt lên :" Cậu .....Cậu không sao chứ ?"
" Không phải vẫn đang sống trước mắt cậu đó sao ...... " Quách Trí nói .
" Cậu thật là,.....thực sự quyết định cậu ta rồi hả ?" Cố Thanh Hạ quả thực là không thể tin được." Mà không ! Dì ..... không giết cậu à ?"
"Dì ..... đồng ý rồi sao ?" Nói sao thì cô ấy cũng không thể tin được.
Nhắc tới cái này, Quách Trí cũng đần người luôn.
Cô liền kể ra chuyện gã đàn ông coi mắt khiến mẹ cô kinh tởm.
" Họ sợ căn nhà của tớ, sẽ không được nhà mẹ đẻ cho đi, sợ bị giữ lại
cho em trai tớ." Quách Trí chửi toáng lên," Bà mẹ nó, lúc đó mẹ tớ
cũng nổi xung lên luôn ! Cha ruột, mẹ ruột, em ruột tớ chưa bao giờ để ý đến căn nhà của tớ ! Mẹ nó cái thứ gì đâu ! Tiền còn không kiếm nhiều
bằng tớ nữa! Sao có thể lớn mặt như vậy mà nói ra thêm tên vào giấy tờ
nhà rồi kết hôn ?"
Cố Thanh Hạ day day mi tâm, lại tiếp tục nhéo nhéo mi tâm:" Kêu hắn ta đi chết được rồi đấy!"
Quách Trí bưng tách trà lên uống ừng ực, nuốt xuống nói :" Lúc ấy mẹ
tớ tức quá chừng, vậy mà sau đó bà ấy không hề nhắc với tớ một chữ nào
cả ! Căn bản là tớ không biết gì xất, nếu tớ mà biết á, tớ phải đi tẩn
hắn ta!"
"Sau này mẹ tớ nói với tớ, bà ấy cảm thấy Liêu Viễn không phải là không thể, chỉ là kêu tớ giữ tiền cho chặt vào, đừng để người ta tính kế là
được."
Cố Thanh Hạ nhất thời không theo kịp bước nhảy này, há hốc mồm ra :"...........Dì nghĩ như như vậy sao ?"
Quách Trí chậc một tiếng, kể cho Cố Thanh Hạ những gì mẹ cô đã nói ngày hôm đó.
Quả thực là nói đúng tâm tư của Cố Thanh Hạ rồi! Cô ấy lập tức khen
ngợi ngay :" Lời dì nói không sai chút nào ! Cuộc đời của mình sao phải
bị người khác khống chế chứ, tự tay mình nắm giữ không phải là thiết
thực nhất hay sao ?"
Thực ra thì Cố Thanh Hạ vẫn luôn có phần coi thường Liêu Viễn.
Cô ấy là một người phụ nữ có niềm kiêu ngạo từ trong xương cốt, ánh mắt
nhìn đàn ông vô cùng xoi mói. Cô ấy muốn tìm một người đàn ông để duy
trì mối quan hệ ổn định và lâu dài, nhằm đối phó bố mẹ ở nhà. Từ trong
rất nhiều người theo đuổi, đã lựa chọn ra được Lý Thịnh, người có đầy đủ tính khiêu chiến nhất.
Chỉ vì đó là người đàn ông chất lượng tốt nhất trong số những người theo đuổi cô ấy.
Kiểu người như cô ấy, đối với loại nhóc con vẫn chưa hề có gì như Liêu
Viễn, thì dù thế nào đi nữa cũng khó mà để vào trong mắt. Thế nên, cho
tới bây giờ, cô ấy đều không tán thành Quách Trí và Liêu Viễn ở bên
nhau. Chẳng qua là cô ấy tuân thủ nghĩa vụ bạn bè , không can thiệp vào
cuộc sống của người ta mà thôi.
Nhưng khi nghe câu nói của mẹ Quách, suy nghĩ của cô ấy có phần thay đổi :" Vậy Alex........" Hiện giờ cô ấy cảm thấy, có lẽ Liêu Viễn thích
hợp với Quách Trí cũng không chừng.
" Liêu Viễn ấy à ......" Quách Trí chống cằm," Tớ nói cậu này nha,
Thanh Hạ, đã nói tớ không thể so sánh với cậu được rồi, nhưng với người bình thường, tớ cho rằng tớ cũng không tính là xấu đúng không ? Nhưng
cậu có biết tớ đã gặp phải những người gì trong những buổi xem mắt không ?"
Cô kể cho Cố Thanh Hạ về từng con hàng độc trong những buổi xem mắt kia.
" Những người này còn chẳng bằng Triệu Thiên Trác ấy. Tuy chỉ là bạn
tình, nhưng không hề thiếu phong độ nên có của người trên giường và
xuống giường. Hẹn hò trước đó tặng tớ một sợi dây chuyền Van Cleef
& Arpels(*), tớ không cần. Tớ nói, khoản này tớ có, tớ muốn
hay không là chuyện của tớ, cốt yếu là thái độ của người ta
về điều này. Hai ngày trước vẫn gọi điện thoại cho tớ muốn
hẹn gặp, tớ nói cho anh ta biết giờ tớ có bạn trai rồi. Người ta liền lịch sự khách sáo, chúc phúc hai câu. Dù thế nào đi
nữa thì ít nhất cũng không làm người ghê tởm." Cô nói.
(*)Van Cleef & Arpels là một công ty trang sức, đồng hồ và nước hoa cao cấp của Pháp
" Lý do kinh tế thôi." Cố Thanh Hạ nói, " Không phân biệt nam nữ, cứ có khả năng chèo chống kinh tế, thì mới có thể phóng
khoáng rộng rãi lên được."
Quách Trí lắc đầu :" Có lý chút thôi, nhưng không hoàn toàn.Đã nói kiếm tiền không nhiều bằng tớ mà, thu nhập tháng ít
nhiều cũng trên vạn, kinh tế có eo hẹp đến đâu đi nữa thì tiền một chai nước cũng so đo. Vẫn là vấn đề con người cả thôi.
Cậu chưa từng đụng độ, nên cậu không biết đâu."
Cô chậc một tiếng," Thực sự là tớ không phải rất xấu mà đúng không? Xấu xí đến mức những gã đàn ông này đều cảm thấy họ
ngồi tít trên cao, hẹn hò với tớ là bố thí cho tớ hả ?" Cô
ngẫm nghĩ liền đau trứng.
Cố Thanh Hạ chế giễu :" Cậu nghĩ con mắt của Triệu Thiên Trác
mù chắc ? Anh ta chính là tay ăn chơi có tiếng, mắt nhìn người
cao lắm đấy."
Quách Trí đương nhiên không xấu, mặc dù cô không xinh đẹp mỹ
miều như Cố Thanh Hạ, nhưng đường nét khuôn mặt trong sáng, có
khí chất và sức hấp dẫn riêng biệt.
Cố Thanh Hạ nghĩ nghĩ, rồi cân nhắc :" Có thể còn là nguyên do xem mắt ? Vì có chứa mục đích rõ ràng, hầu hết mọi người
đều cho rằng đàn ông thì có thể đợi thêm vài năm nữa, mà phụ
nữ thì không thể đợi được. Vì thế một khi phụ nữ gia nhập
vào thị trường xem mắt, chính là có nhu cầu,còn là nhu cầu
cấp bách nữa, thế nên nhất thiết phải hạ thấp thái độ xuống, mà họ chính là ngồi tít trên cao và nghĩ rằng để mắt tới
cậu thì chính là bố thí cho cậu."
Nửa tháng trước kỳ nghỉ lễ và sau kỳ nghỉ lễ, anh điên cuồng
chạy show, mới kiếm được nhiều tiền như vậy. Hiện giờ tốc độ
thay quần áo của anh phải nói là thần tốc, tốc độ tạo dáng
nhanh đến mức đèn flash cũng khó mà theo kịp.
Anh cũng mới biết rằng, lúc con người căng thẳng và có động lực, hóa ra có thể tiến bộ rất nhanh.
Trước đó, khi gặp Lâm Bác, Lâm Bác đã nói ngay với anh rằng,
sau khi ký hợp đồng sẽ có một khoảng thời gian đào tạo cấp
tốc. Trong thời gian đào tạo, thời gian của anh sẽ tương đối eo
hẹp, sản lượng của anh phải giảm xuống rất nhiều. Sản lượng
mà giảm đồng nghĩa với việc có thể nghèo rớt mồng tơi, đây
chính là lý do Liêu Viễn liều mạng chạy show kiếm tiền .
Hiện giờ anh sống cùng Quách Trí, nhưng không thể không có tiền trong tay. Giống như trước đây, tình trạng nghèo đến mức bị
chủ nhà đuổi ra ngoài, nghèo đến mức không có tiền ra cửa, cho nên không thể không có nữa !
Anh nhìn số dư trong thẻ, hết sức là rối rắm.
Món tiền như vậy, đối với một chàng trai trẻ tuổi như anh mà
nói, thực sự là một khoản tiết kiệm ngân hàng không tệ . Rất
nhiều sinh viên mới ra trường bước vào xã hội ở độ tuổi này,
mức lương hàng năm cũng chưa đạt tới con số này.
Nhưng Liêu Viễn biết, ở một thành phố lớn như Đế Đô này, thì
món tiền này lại thực sự chẳng là gì cả. Tối thiểu là đến
cả khoản trả trước tiền nhà cũng không đủ.
Cùng với, chi tiêu của anh vẫn rất khó nói. Giống như trước đây đi tới nhà Quách Trí, mua ít quà cáp mà đã tiêu tốn cả hai
vạn, đấy là chưa bao gồm quần áo mới mà anh mua riêng để đi
gặp bố mẹ của Quách Trí.
Hơn nữa, anh cũng muốn muốn thỉnh thoảng mua chút đồ cho Quách Trí.
Nhưng, quan trọng hơn là thu nhập của anh sắp phải giảm mạnh rồi .....
Liêu Viễn thở dài, ngẫm nghĩ thôi bỏ đi vậy.
Thực ra anh có một tâm nguyện nho nhỏ.
Anh vô cùng vô cùng rất hy vọng, có thể dâng tấm thẻ ngân hàng này của anh cho Quách Trí.
Đôi khi xem mấy phim truyền hình hay trong tiểu thuyết ngôn tình,
thấy đàn ông nhắc đến chuyện đưa thẻ lương này, thì mặt mày
cứ ủ ê, than ngắn thở dài, sau đó lén lút tích cóp tiền
riêng, anh thật sự không hiểu nổi.
Có một người phụ nữ, cô ấy bằng lòng vì bạn mà lo lắng, đến cả thẻ lương của bạn cũng thay bạn quản lý, mỗi khi nghĩ đến thì thật là ấm lòng.
Liêu Viễn cực kỳ hy vọng, Quách Trí có thể sẵn lòng thay anh
quản lý tiền của anh. Đưa tất cả những gì anh có sang cho
Quách Trí, anh cực kỳ vui sướng.
Nhưng vấn đề là, hiện giờ anh rất lo lắng, tiền trong thẻ vẫn
quá ít, lỡ đâu thời gian giảm sản lượng của anh kéo dài lâu
quá thì phải làm sao ..... Khi đó, thẻ của anh trong tay Quách
Trí, nếu tiền mà không đủ thì chẳng lẽ còn muốn Quách Trí
trợ cấp cho anh sao ?