Edit : Michellevn

Mỗi người có một kiểu say rượu khác nhau.

Có người cãi lộn, có người gào khóc, có người đánh đập vợ con.

Cha Quách bình thường ôn hòa ít nói, nhưng một khi ông uống say thì liền trở thành người nói lảm nhảm, ấn Liêu Viễn lại nhất định phải dạy anh triết lý hôn nhân. Cuối cùng mẹ Quách không nghe nổi nữa, chỉ huy Liêu Viễn và Quách Trí đỡ ông vào trong phòng nằm xuống.

Còn hỏi :" Quách Hằng đâu rồi ?"

Quách Trí:" Say rồi."

Mẹ Quách :" ......."

Lúc này Quách Trí mới sực nhớ ra, liền kể cho mẹ Quách chuyện nhà bác cả kéo đến chơi.

Đặt cha Quách nằm xuống xong, mẹ Quách đẩy hai người ra ngoài. Một lúc xong, lại ra ngoài gọi Quách Trí, đưa cho cô một chai dầu gió nhỏ:" Xoa mặt Tiểu Viễn chút đi, mẹ thấy xanh lên rồi kìa" Mẹ vợ áy náy chết được.

" Hôm nay ba con sao thế ạ ? Thế nào mà còn nhéo người ta nữa chứ . Trước đây đâu có như vậy đâu !" Quách Trí cũng rất bất mãn.

Mẹ Quách đâu thể nói là ba mi ghen tị chứ sao nữa, đây là ông xã mình mà, dù sao thì cũng vẫn phải giữ thể diện cho ông chứ.

" Mẹ, " Quách Trí hích cùi chỏ mẹ mình," Ba con, sao đột nhiên ..... chấp nhận Liêu Viễn vậy ?"

" Ba mi bị kích động ."

" Hả ?"

Mẹ Quách liếc mắt nhìn, Liêu Viễn vẫn đang dọn dẹp phòng bếp. Bà hạ giọng nói với Quách Trí:" Bực bội với nhà cô của mi đấy."

" Là sao ?" Quách Trí kinh ngạc .

" Chị mày, con bé Tiểu Phân và chồng nó cũng về, mọi người cùng nhau ăn cơm. Thằng chồng nó ấy ..... Ài, con người thì cũng có phải xấu đâu, có thể là thằng đó có chút gia trưởng, nó cứ la hét con bé Tiểu Phân suốt."

"......... Không phải ba con tới chỉ trỏ gì đó chứ ?"

" Ba mi đâu có ngốc. Đây là chuyện nhà người ta, người ngoài nhúng tay vào không hay. Ông ấy nhìn thấy không dễ chịu ." Mẹ Quách bĩu bĩu môi," Ông ấy chỉ càm ràm với dượng mi thôi ."

" .........Ok. Con biết ai chọc tức ông ấy rồi."

" Ờ ! Chính là lão dượng đần của mi !" Mẹ Quách khinh thường," Mi nói coi, ông ấy khó dễ cô mi, là vợ ông ấy, cũng được đi. Nhưng đây là con gái mình, bị người khác khó dễ, thế mà ông ta cho rằng nên như vậy! Mi nói ông ta có đần hay không !"

" Không phải đần bình thường đâu ." Quách Trí định nghĩa, sau đó lại nói," Dù sao cũng đừng quan tâm vớ vẩn, con nói mẹ nhe, không phải người nhà thì không vào một nhà, có thể người trong nhà của gia đình đều cảm thấy như vậy rất tốt đấy ."

" Mi nói đúng đấy. Không riêng gì dượng mi, cô mi nữa, cũng cho rằng rất bình thường mà. Chị mày, không hề cảm thấy tồi tệ chút nào! Chồng nó hét nó làm gì thì nó làm đó. Cả một nhà làm cho ba mi tức điên ! Ông ấy liền đấu rượu với họ. Ta thấy trong lòng ông ấy bực bội thì không ngăn nữa. Ta còn sợ ông ấy ở đó mượn rượu làm càn đấy, kết quả đến lúc đi cũng không có chuyện gì cả, ngược lại về nhà rồi mới bung ra hết."

Quách Trí cũng không nhịn được cười :" Cho nên mới so sánh, cảm thấy Liêu Viễn tốt hơn ?"

Mẹ Quách cười đập cô một cái :" Ngốc nghếch." Cũng không biết rốt cuộc là mắng ai.

Liêu Viễn dọn dẹp xong phòng bếp, bỏ tạp dề xuống rồi đi ra ngoài .

" Dì , vẫn chưa ngủ sao ?" Anh bước tới và nói .

Trên gương mặt tuấn tú quả thật xanh tím lên một mảng lớn, nhìn thấy cũng đau lòng. Nhưng ánh mắt sáng rực của anh lại cho người khác biết lúc này tâm trạng anh rất tốt.

Mẹ Quách càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng.

" Mau, mau lên, bôi chút dầu thuốc cho Tiểu Viễn." Bà thúc giục, rồi mắng," Thằng nhóc Quách Hằng chết tiệt, một mình uống đã luôn, để cho cháu thu dọn tàn cục. Ngày mai dì tẩn nó."

Trước đây chủ yếu là Quách Hằng chịu trách nhiệm thu dọn và rửa chén bát.

" Không sao đâu ạ, dì. Là nhà bác cả tới, mọi người vui vẻ uống chút thôi ạ." Liêu Viễn cười đáp.

Từ thái độ của Quách Trí và Quách Hằng, anh có thể thấy, nhà bác cả là họ hàng có mối quan hệ rất tốt và qua lại thân thiết, không phải kiểu tới nhà làm phiền người ta . Bữa tối thực sự khá sôi nổi, uống rượu cũng thật vui vẻ. Anh phải hết sức chú ý, mới không uống say.

" Được rồi, được rồi mà, mẹ đi ngủ đi." Quách Trí đẩy mẹ cô về phòng, rồi kéo tay Liêu Viễn về phòng của mình.

"Ngồi xuống." Cô ấn Liêu Viễn ngồi xuống giường, nắm lấy cằm anh, quan sát dưới ánh đèn. Xanh tím một mảng lớn luôn rồi !



Quách Trí liền có hơi đau lòng.

"Đau không ?" Cô còn thổi thổi cho anh giống như dỗ trẻ con. Sau đó mới nhẹ nhàng xoa dầu thuốc cho anh.

Liêu Viễn cười toét miệng, ánh mắt lấp lánh :" Không đau." Đau, cũng đáng giá.

" Ngốc !" Quách Trí mắng anh.

Liêu Viễn ôm eo cô, ngửa đầu hỏi :" Vậy là chú đồng ý rồi hả ?" Thận trọng dè dặt, sợ rằng mình đã hiểu sai.

Quách Trí mím môi cười, "Ừm" một tiếng.

Liêu Viễn ôm chặt cô, vùi đầu vào ngực cô ." Quách Trí, người nhà em..... thật tốt."

"Đương nhiên." Quách Trí đắc ý.

Thật tốt.

Gia đình như này, người nhà như vậy, mới có thể nuôi dạy thành những đứa con như Quách Trí và Quách Hằng sao ?

Ánh mắt họ trong suốt, tính cách tươi sáng.

Họ trở về nhà thì không cần kiêng nể gì cả. Vui thì cười, giận thì mắng, tự do càn rỡ, tinh nghịch càn quấy.

Dù có vật lộn trên ghế sofa, dù cho thằng em trai có kêu như heo bị chọc tiết, cha mẹ cũng chẳng thèm liếc mắt tới.

Bởi vì biết họ thương yêu nhau, chắc chắn sẽ không làm tổn thương nhau.

Ngực áo đột nhiên trở nên ẩm ướt.

" Nhà em ........tốt quá ." Liêu Viễn dụi đầu, lặp lại câu nói. Bờ lưng khẽ lay động.

Quách Trí thở dài, vuốt vuốt cái ót anh.

" Nhà chính là như vậy đó ." Cô nói

Liêu Viễn ôm cô chặt hơn.

Nhà ..... Thì ra nên là như vậy sao ?

Không phải về nhà là không được nói nhiều, không được chạy nhảy không được làm ồn. Không phải để giặt quần áo lau nhà không được nhàn hạ. Không phải trừng mắt thằng em trai một cái, nó liền khóc toáng lên tố cáo, và thế là bạn liền bị ăn mắng.

Không phải !

Đó không phải là nhà ! Cùng lắm thì đó chỉ là một nơi trú ngụ mà thôi. Hơn nữa đã được đổi chủ từ lâu rồi.

Nhà của Quách Trí, mới là gia đình thực sự.

Nhà của Quách Trí, mới là gia đình mà anh mong muốn.

"Quách Trí....." Anh hít hít mũi,"Sau này chúng ta cũng sinh hai đứa con được không ?"

Vốn dĩ Quách Trí bị anh làm cho có hơi thương cảm, nghe được câu này thì phì cười.

" Anh nghĩ gì thế hả ? Lối suy nghĩ nhảy vọt này của anh, sắp vượt qua Quách Tiểu Hằng luôn rồi đó ." Cô xoa đầu anh.

Liêu Viễn cũng toét miệng cười, hốc mắt anh vẫn đo đỏ, vẫn vương nước mắt, trên mặt còn xanh tím một mảng, nhìn trông rất ngốc.

Nhưng Quách Trí thích nhìn anh cười như vậy. Nụ cười ngốc nghếch.

Cô hỏi anh vừa nghĩ gì, anh không nói.

Chỉ cười.

Trong phòng khách rộng rãi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sàn gỗ. Rèm lụa mỏng màu trắng tựa như cũng phát ra ánh sáng.

Đẻ hai đứa con, một chị gái, một em trai.



Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn tụi nó nô đùa rượt đuổi nhau. Đánh qua đánh lại, em trai khóc, chị gái hung dữ liền trở nên dịu dàng, thổi thổi cho em trai, cậu bé liền nín khóc mỉm cười.

Anh ngồi ở đó, không cần dạy bảo, chỉ cần mỉm cười trông theo là được rồi.

Mà quay đầu lại, cô đứng dựa tường, hé nụ cười nhìn anh .....

Đây ......Chính là những gì anh vừa nghĩ .

Khi nhận ra nhà của Quách Trí, chính là ngôi nhà anh mong muốn, trong đầu anh, không kìm được mà hiện lên hình ảnh như vậy. Giống như đang chiếu một bộ phim và không thể dừng lại.

Đây là cuộc sống mà anh ao ước. Đây là gia đình mà anh mong muốn .

Nhưng những điều này ..... Không phải dùng miệng là có thế nói ra được.

Phòng khách rộng rãi , sofa da thật, sàn gỗ chân thực ...... Mà hiện giờ đến một viên gạch anh còn chưa có .

Cho nên Quách Trí hỏi anh, anh không nói, chỉ cười.

Nụ cười đó mang theo hy vọng và quyết tâm.

***

Hôm sau, cha Quách tỉnh rượu, từ chỗ bà xã, cũng biết tối hôm trước mình mượn rượu làm càn thế nào.

Gặp lại Liêu Viễn liền có có hơi xấu hổ. Mà xấu hổ xong thì lại tức giận. Vì thế mà nhìn Liêu Viễn thì mặt mày liền cau có lại.

Liêu Viễn không hề để bụng, cứ đi theo cha vợ làm chân sai vặt, vừa bưng trà vừa rót nước. Sáng sớm đã nấu một nồi chè, để bồi bổ cho dạ dày của hai con ma men.

Cha vợ húp hai bát chè nóng hổi, bụng dạ dễ chịu hẳn, lúc này mới thấy chân lông thằng con rể dễ coi một chút. Tiếng hừ nhẹ phát ra từ trong lỗ mũi.

Mẹ vợ nhìn mà cười tủm tỉm.

Quách Trí lườm trắng mắt, bảo :" Mẹ, chiều nay tụi con về á ."

" Hả ? Sao đi nhanh vậy ?" Mẹ Quách không chịu," Ở thêm hai ngày nữa đi, được nghỉ tám ngày cơ mà ."

" Ể? Bình thường còn về chưa đến ba ngày mẹ đã đuổi con đi rồi đó? Lần này con cũng ở bốn ngày rồi, mẹ còn chưa nhìn còn đủ sao ? Vẫn chưa phiền hả ?"

Mẹ Quách nhủ thầm, ai mà thèm nhìn mi chứ, mà ngoài miệng thì chép chép bảo :" Còn định đưa mi và Liêu Viễn đi nhà họ hàng một chút đó. Hôm qua nói mi có bạn trai rồi, mọi người đều trách ta không đưa tụi mi đi cùng."

Liêu Viễn nghe vậy thì động lòng, đang định lên tiếng thì bị Quách Trí giẫm mạnh chân dưới gầm bàn. Anh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cha Quách liếc nhìn anh hết sức sâu xa.

Quách Trí cũng thấy phiền luôn.

Cô cũng đâu phải kiểu một năm về nhà một hai lần, mà là tuần nào cũng về hết. Thế nên không những không trông ngóng về nhà những dịp lễ tết mà cô còn có chút nhớ nhung thế giới hai người của cô và Liêu Viễn.

Đã mấy ngày rồi, dưới con mắt của phụ huynh, chẳng hề mần mò được gì cả. Bị nghẹn chết không chỉ có mỗi mình Liêu Viễn đâu.

Mau về thôi.

Ăn cơm trưa xong, Liêu Viễn về phòng thu dọn hành lý. Anh mang theo không ít quần áo, cuối cùng cũng chỉ mặc được có mấy bộ. Có điều vẫn cảm thấy thành công khi mua mấy cái áo sơ mi .

Ăn cơm với cả nhà bác cả, cũng hỏi anh về tuổi tác. Đối với cha mẹ Quách Trí, anh nhất thiết phải khai báo rõ ràng. Nhưng với người khác, anh thực sự không muốn họ biết anh nhỏ hơn Quách Trí tám tuổi. Cho nên anh chỉ ậm ờ cho qua.

Quách Trí cũng ậm ờ :" Nhỏ hơn cháu một chút."

Có thể thấy hai người rất ăn ý.

Thực ra, Quách Trí có làn da mịn màng, phong cách ăn mặc thời trang, nhìn rất trẻ trung. Trong khi đàn ông mà mặc áo sơ mi, độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, thì thật khó mà phân biệt so sánh độ tuổi.

Vì thế, dù bác gái nói Liêu Viễn " Nhìn trẻ thật thật" , nhưng cũng không ngờ họ chênh nhau nhiều như vậy.

Anh phải tương xứng với Quách Trí.

Còn chưa thu dọn hành lý xong thì điện thoại reo lên.

Liêu Viễn cầm lên nhìn, là cha anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play