Mọi người trong nhà cũng chỉ nhìn ra có một mình Liêu Viễn tốt thôi !
Hừ !
Cõi lòng cha Quách chua loét, tức tối bảo :" Nom cái tướng này thì chính là một tay ăn chơi rồi, giờ thì vẫn còn nhỏ tuổi,
chưa có gan thôi. Sau này ra xã hội trải đời nhiều hơn thì không biết thế nào đâu."
" Theo cách nói của ông, xấu trai sẽ không trăng hoa đàn đúm
phải không ?" Mẹ Quách cười lạnh," Trịnh Hổ ấy, ông còn nhớ
không ? Chỗ nhà cũ của chúng ta đó, nhà phía trước ấy, con
trai nhà lão Trịnh."
"Đó chính là thằng bé xấu xí mà chúng ta đã nhìn nó từ nhỏ đến lớn. Cho đến bây giờ vẫn xấu. Hồi nó nhỏ tôi muốn trái
lòng khen nó hai câu mà không tìm được lời nào. Người thì đã
xấu như vậy, hiện giờ vợ đang mang bầu đấy, thế mà bên ngoài
vẫn nuôi tiểu tam như thường ! Cả nhà biết hết, mỗi mình con
vợ nó không biết. Tháng trước mấy hàng xóm cũ chúng tôi ăn cơm với nhau, mẹ nó kể ra còn ra cái vẻ tự mãn nữa chứ, cho
rằng con trai cho bà ta thể diện đấy ."
" Đàn ông trăng hoa hay không, thì cũng chẳng liên quan đến dáng
vẻ đẹp hay không đẹp.Đàn ông xấu đến đâu cũng muốn tam thê tứ
thiếp, bản tính như vậy rồi. Đàn ông không trăng hoa, khẳng
định đầu tiên là nhân phẩm tốt. Tiếp nữa, ngoại tình thì phải trả giá đắt. Nhưng cũng chính vì cái đạt được không thể so
bì với cái mất đi cho nên mới phải kiểm soát bản thân mà thôi. Nếu không có ngưỡng này thì đẹp trai, xấu trai cũng sẽ ngoại
tình hết. Nói sao thì đều như nhau cả, cần chi phải một cái
xấu chứ !"
Cha Quách muốn nói đây là ngụy biện, nhưng lại không thể nói ra lời phản bác được. Là đàn ông, ông biết rõ những gì vợ ông
nói thực ra đều đúng cả.
Cuối cùng, ông chỉ có thể bảo :" Tuổi nhỏ quá, tính cách không ổn định đâu. Sau này thay đổi nhiều lắm ."
Đây cũng là là điều mẹ Quách luôn canh cánh trong lòng.
Quả thực, Liêu Viễn mới hai mươi tuổi chứ mấy.
Tuổi đôi mươi thường cho rằng mình đã hiểu tất cả, cho rằng
lời hứa của mình đáng giá ngàn vàng, nhất ngôn chính là cửu
đỉnh. Cho rằng bản thân sẽ không bao giờ hối hận về những việc mình đã làm hiện giờ.
(*)Nhất ngôn cửu đỉnh : hình dung lời nói cực kì có sức mạnh, có tác dụng mang tính quyết định.
Chỉ có trải qua một thời gian mài dũa, quay đầu nhìn lại,
mới biết độ tuổi đó có bao nhiêu ngây thơ và bồng bột.
Lời hứa đều thành tro bụi, lời thề đều bay theo gió.
Những gì mà bạn cho rằng sẽ không bao giờ hối hận thì trên cơ bản đều hối hết.
Mẹ Quách thở dài, không nói gì thêm nữa.
Trong phòng yên tĩnh đi.
Hai vợ chồng ông bà dần chìm vào giấc ngủ.
Liêu Viễn hết sức u sầu khi phát hiện ra cậu em vợ đã cho anh tình báo sai lầm.
Không phải nói là cha vợ tương lai đã có chút thoáng hơn sao ?
Thế nào mà anh cảm thấy, cha vợ nhìn anh còn khó chịu hơn thế nhỉ ?
Hai ngày trước cũng vẫn được xem như ôn hòa lễ độ mà, sao từ
sáng sớm nay bắt đầu theo kiểu hăng hái bắt bẻ vặn vẹo nhỉ ?
Anh không làm gì sai chứ ?
Trong lúc âu sầu lo nghĩ mà động tác tay vẫn không ngừng nghỉ.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày ra một đĩa bánh rán hành
nóng hổi. Anh còn làm cả bánh canh nữa. "
" Um....... " Quách Hằng cắn một miếng, phát ra tiếng ậm ừ khen ngợi ." On óa ! On óa !"( Ngon quá ! Ngon quá !"
Sáng sớm, cảnh đẹp thêm thức ăn ngon, ai mà không thích chứ ! Đây mới gọi là sống !
"Hừ ." Cha Quách bưng bát, hừ mũi.
Hê, đây vẫn có người không thích đó nha . Mọi người không để ý
ông, nhất định là ông ghen tỵ . Ghen tỵ trắng trợn luôn ấy.
Liêu Viễn:" .........." Anh không làm sai chuyện gì chứ ?
Thế nào mà ánh mắt cha vợ nhìn anh bất thiện thế nhỉ ?
" Hôm nay ba mẹ không ăn cơm trưa ở nhà đâu." Mẹ Quách nói," Ba
tụi con tự ăn đi. Đừng cứ ở nhà mãi thế, lần đầu tiên Tiểu
Liêu tới chỗ chúng ta, các con dẫn nhau ra ngoài chơi chút đi."
" Ba mẹ lại đi đâu thế ?" Quách Trí hỏi .
" Sáng thì đi nhà cậu họ con, chiều thì đi nhà cô họ con. Con có đi không ?"
" Không đi !" Quách Trí trả lời một cách dứt khoát.
Mấy năm trước, mỗi lần ra cửa cha mẹ cũng thích dẫn hai chị em theo. Về diện mạo và học hành các con đều tốt, đều thuộc
hàng top trong họ hàng. Ai mà không thích đưa những đứa con như
vậy ra ngoài chơi chứ.
Chỉ là trong hai năm đầu, Quách Trí làm việc ở Đế Đô cũng
thuận lợi suôn sẻ, mẹ Quách cũng dẫn cô đi khoe khoang khắp nơi.
Dần dần, tuổi tác của cô theo đó ngày một lớn lên, bà con họ
hàng thấy cô là cũng dần thay đổi từ khen ngợi sang thành " Sao vẫn chưa có bạn trai thế ", " Phải tranh thủ lên thôi" các
kiểu, cho đến bây giờ thì phát triển luôn thành " Không gả đi
được thì phải làm sao đây ."
Nói thật, tuy rằng bà con họ hàng cũng là có lòng tốt, nhưng
..... Bà nghe riết rồi đâm bực bội, đừng nói đến chính chủ
Quách Trí. Cho nên nếu cô không thích đi nhà họ hàng thì không
đi thôi, bà cũng không ép nữa.
Quách Trí không đi thì Quách Hằng cũng tìm cớ không đi luôn. Con trẻ ấy mà, thật lòng mà nói, cũng không thích những việc như kéo đi thăm họ hàng.
"Quách Trí, em có điện thoại ."
Mới vừa đóng cửa tiễn ba mẹ xong, điện thoại di động của Quách Trí vang lên. Liêu Viễn đứng dậy đưa cho cô.
Quách Trí dở khóc dở cười :" Con mắt nào của anh thấy em lăng nhăng hả ?"
" Vừa rồi nghe lén điện thoại của em hả ?" Ngón tay cô chọc
gáy anh," Không nghe thấy em nói với anh ta sao, em nói em có bạn trai rồi."
Có nghĩa là sau này sẽ không qua lại nữa, Triệu Thiên Trác
cũng rất có phong độ, tỏ ý đã hiểu rõ, cũng không dây dưa.
Đột nhiên Liêu Viễn giật lấy điện thoại trong tay Quách Trí, mở nhật ký cuộc gọi, nhìn nhìn cái tên của người " Triệu Thiên
Trác" kia một lúc. Sau đó nhảy ra danh bạ, xóa luôn cái tên
"Triệu Thiên Trác."
"Này !" Quách Trí không hài lòng kêu lên.
" Không được liên hệ với anh ta nữa ." Liêu Viễn siết chặt cô,
không cho cô nhúc nhích," Đã nói rồi mà, sau này chỉ được có
mình anh thôi."
Có chút cứng đầu, có chút bá đạo.
Có vẻ như từ sau khi cô đồng ý anh làm bạn trai của cô, thì anh liền có chút ỷ thế .
Khóe môi Quách Trí không kìm được mà cong lên.
Bản thân anh ..... có lẽ vẫn chưa nhận được những thay đổi rất nhỏ này.