Nhưng cô đã nghe thấy, khi đó, đêm khuya thanh vắng, các giác quan của cơ thể đặc biệt nhạy cảm.
Cô nghe rõ ràng rành mạch.
Điều này thực sự .... rắc rối.
Thứ tư Quách Trí cũng không về nhà ăn cơm, cô đi coi mắt.
Người đàn ông làm việc ở tòa án mà dì Diệp giới thiệu đã gọi điện thoại cho cô, hết sức nhiệt tình mà hẹn ăn cơm vào buổi tối thứ tư. Còn rất lễ độ mà kêu Quách Trí chỉ định địa điểm ăn tối, nhưng Quách Trí từ chối, kêu anh ta đặt đi. Anh ta ngẫm nghĩ, rồi đặt một nhà hàng tương đối gần công ty Quách Trí.
Trước lúc chưa thấy mặt nhau, thì điều đầu tiên này đã khiến người ta có cảm tình.
Quách Trí không biết thế nào, trong lòng rối rắm, ấy vậy mà lần đầu tiên lại có chút mong chờ với lần coi mắt này. Dù thế nào cũng có chút chú ý tới quần áo, ăn mặc chỉnh tề một chút, không cẩu thả như mấy lần trước, cuối cùng cũng xem như có phần đúng mực.
Một bữa ăn quy củ, ăn xong cũng không có quán bar hay gì gì đó. Chính là một bữa ăn coi mắt đàng hoàng tử tế và tươm tất.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, nhà trai nhiệt tình chủ động thanh toán hóa đơn, Quách Trí cũng không thấy đối phương có tật xấu gì cả.
Anh ta còn từ chối AA với cô. Cười bảo :" Nói sao thì cũng là bữa cơm đầu tiên, tốt xấu thì cũng phải để tôi mời chứ."
Quách Trí khép ví tiền lại, cho anh ta một nụ cười .
Anh ta muốn đưa Quách Trí về nhà, cô từ chối :" Xe ở ngay dưới tòa nhà công ty, tôi đi bộ chút xíu là tới liền."
Trên đường về nhà, cô vẫn nghĩ về người đàn ông này. Cũng xem như hiếm thấy, trong số những người đàn ông mà cô từng coi mắt, thì hiếm thật ...... Khiến cô không bới móc ra được tật xấu nào cả !
Tướng mạo, không thể nói là ưa nhìn, cũng không tính là phổ thông xấu xí. Dáng dấp, không cao lớn lắm nhưng cũng không tính là thấp. Thu nhập cũng không tệ lắm, Quách Trí không hỏi, chính anh ta tự mình khai báo một cách thẳng thắn. Dĩ nhiên là cũng không phải nói trắng con số ra. Vòng vo miêu tả mức sống của mình, để Quách Trí hiểu rõ được tình hình kinh tế của anh ta. Năng lực nói chuyện vòng vo thế này, không hổ là người trong nghề. Trình độ ăn nói này, cũng thật là quá mức, thậm chí có phần cao thâm hơn so với người bình thường.
Quả thực là đã tìm được chút tiếng nói chung với Quách Trí, hai người đều là fan của Kim Dung, đều thích Lưu Từ Hân ( Nhà khoa học viễn tưởng),đều ghét viễn tây, và đều không có cảm tình với Harry Potter.
"Không thể kết hôn", theo quan điểm của họ sẽ trở thành sự sỉ nhục đối với một gia đình và khiến họ không thể ngóc đầu lên được.
Đồng thời, cho dù cô có thực sự sống thoải mái và dễ chịu như thế nào đi nữa, thì chỉ cần một ngày cô chưa kết hôn và chưa sinh con, thì cha mẹ cô sẽ không ngừng lo lắng cho cô. Họ sẽ lo âu cô không có người chăm sóc dưỡng già, không có người lo việc hậu sự. Đây cũng là một điều rất quan trọng trong quan niệm giá trị của họ, căn bản là không thể chấp nhận.
Cho nên dù Quách Trí có kháng cự lại coi mắt như thế nào, rồi ngoài miệng cô nói không muốn kết hôn thế nào đi nữa, thì sâu thẳm trong lòng mình, cô biết không thể cưỡng lại chuyện kết hôn này.
Sớm muộn gì cô cũng phải tìm một người đàn ông như vậy, cùng anh ta bỏ ra chín đồng, lĩnh lấy quyển sổ hồng. Từ đó về sau, không thể đu đưa được nữa, phải sống cuộc đời củi, gạo, dầu, muối.
Đạo lý này, không riêng mình cô hiểu. Cha mẹ cô thậm chí còn hiểu sớm hơn cô rất nhiều. Cho nên họ ép buộc cô, thúc giục cô, và không ngừng cằn nhằn cô.
Quách Trí phiền, Quách Trí ghét. Nhưng Quách Trí không có cách nào khác.
Cô không phải người cô đơn, không phải được sinh ra từ đá. Cô được mẹ mang thai mười tháng vất vả mà sinh ra. Cha mẹ cô thương cô, chiều cô, nuôi dưỡng cô cẩn thận, thậm chí để cô không hiu quạnh, họ đã sinh ra em trai cô. Ngay cả sau khi có em trai, cô cũng là đứa bé được yêu chiều nhất nhà.
Bởi vì hiểu được điều này, cho nên Quách Trí hết cách. Cô không thể chỉ lo theo ý mình, cô phải suy xét cha mẹ mình.
Cho dù Quách Trí được xưng là Quách gia, tinh thần bất khuất giống như một hán tử, thì cũng có thời điểm cô cảm thấy bất lực.
Tâm trạng Quách Trí không tốt. Ngồi trên bàn cầu hút hai điếu thuốc, nỗi lòng phiền muộn.
Alex vô cùng lo lắng, đoán ra buổi coi mắt của cô cũng không suôn sẻ, trong lòng không khỏi mừng thầm. Nhưng sau đó lại cảm thấy xấu hổ vì tâm tư u ám ích kỷ của mình.
Chiều hôm sau, người đàn ông mới gặp hồi tối lại gọi điện cho Quách Trí, hỏi cô cuối tuần này có thời gian không, muốn hẹn gặp cô.
Quách Trí cầm điện thoại, do dự trong chốc lát rồi từ chối một cách chân thành.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô có thể tưởng tượng, nếu đồng ý lần hẹn gặp này, có lẽ cô sẽ thực sự nghiêm túc qua lại với người đàn ông này. Xét về mọi mặt thì đây là một người đàn ông rất thích hợp để kết hôn. Anh ta có nhà có xe, công việc ổn định, cộng với cả thu nhập hai đầu, có thể nói là khá dồi dào. Về nhân phẩm có thể nhìn được phần nào trong lúc nói chuyện.
Kết quả của tiếp tục qua lại, có lẽ chính là kết hôn, Tuổi của cả hai đều không còn nhỏ, có cha mẹ hai bên thúc ép thì có lẽ mau chóng có con. Sau đó công việc của cô sẽ bị ảnh hưởng. Có thể hơn nưã, là khả năng cô sẽ giống như bao người phụ nữ, dù trước kia có nghĩ gì nói gì, thì một khi sinh con rồi, sẽ biến thành vú em, mọi chuyện đều hướng về đứa con.
Với mức thu nhập của người đàn ông này, không khéo còn kêu cô nghỉ việc, ở nhà tập chung chăm sóc con cái.
Sau đó, cô sẽ dần dời khỏi vòng giao thiệp của mình, rồi những người bạn trong vòng giao thiệp của cô cũng dần dần trở thành những người mẹ, nhân vật giống như người mẹ này.
Công việc, sự nghiệp và cả những tham vọng của cô đều sẽ tiêu tan như pháo hoa, không để lại dấu vết.
Thật nực cười, trong giây phút cầm điện thoại ngắn ngủi này, vậy mà Quách Trí lại tưởng tượng ra cuộc sống của cô và người đàn ông này. Một cuộc sống yên bình nhưng bình thường, ổn định nhưng tầm thường.
Đây ..... có phải là những gì cô mong muốn ?
Thực sự là những gì cô mong muốn sao?
" Alo? Quách Trí? " Tiếng gọi của người đàn ông làm cô sực tỉnh.
Đây là một đối tượng kết hôn mà bỏ lỡ thì thực sự đáng tiếc. Nếu để gấu mẹ nhà cô biết được, khả năng là chẻ đôi cô ra luôn.
Thế nhưng mà .... đây quả thực không phải là người đàn ông mà cô mong muốn.
Đây cũng không phải là cuộc sống mà cô mong muốn.
" Rất xin lỗi, anh ..... " Quách Trí phát hiện đột nhiên mình không nhớ ra tên của người đàn ông, không khỏi cảm thấy xấu hổ," Chuyện là ...... Tôi cảm thấy chúng ta ..... thật ra không hợp lắm....."