Edit : Michellevn

Dù sao thì quần áo cũng đã khô, Alex ăn sáng xong thì đi. Mà trước khi đi, cậu còn rửa luôn chén đĩa.

Mặt nào đó Quách Trí cảm thấy để người ta buổi tối mất sức rồi ban ngày lại mất sức nữa thì có chút không phúc hậu. Thế nhưng cô lại vô cùng thích nhìn nhóc này mang tạp dề bận rộn ở trong bếp, thế nên không mở miệng ngăn cản.

Cô nhanh chóng phát hiện ra, việc nội trợ trong nhà, cậu rất là rành rẽ.

" Ở nhà hay làm việc nhà sao ?" Cô cắn một quả lê, đứng dựa cửa bếp hỏi cậu.

Alex "ừm " một tiếng:" Sau khi ba mẹ em li dị, tất cả việc nhà đều là em làm."

Quách Trí bất ngờ nghe được đáp án như cậy, nhất thời hơi ngắc ngứ, rồi áy náy nói :" Xin lỗi...."

" Không sao mà." Alex cũng không ngước lên, rào rào rửa chén.

Bầu không khí dường như có chút lúng túng.

Cũng có thể là chỉ mình Quách Trí cảm thấy lúng túng. Trông Alex có vẻ bình thường, tựa như đối với chuyện cha mẹ ly hôn đã không còn cảm giác gì nữa. Trong tâm Quách Trí, không kìm được mà nảy sinh một chút thương xót.

Cô gặm lê rột rột, suy nghĩ giây lát rồi bước tới đưa một mặt quả lê chưa gặm tới đến bên miệng Alex. Alex cắn một miếng rồi nuốt xuống, Quách Trí liền kiễng chân hôn lên môi cậu. Miệng hai người đều thơm ngát mùi lê.

Quách Trí không nói gì, áp đầu mình vào đầu cậu, đưa tay lên sờ gáy cậu trai, xoa xoa.

Alex đón nhận sự an ủi bằng ngôn ngữ cơ thể từ Quách Trí, trong tim có chút ấm áp, khẽ bảo :" Không sao mà, chị Quách. Đã nhiều năm rồi ....."

Mặc dù trong giây phút tình cảm mãnh liệt, đại danh Quách Trí cậu đã kêu liên hồi, nhưng vào ban ngày nhìn thấy Quách Trí, trong lòng cậu luôn có sự ngưỡng mộ và kính sợ, cho nên tự nhiên mà gọi cô là Chị Quách.

Chị Quách, người này có tấm lòng nhân hậu, ấm áp.

Từ sau khi Alex có mẹ kế, liền học được chuyện " Không để người ta ghét".

Cậu thu dọn chén đĩa xong thì nói với Quách Trí :" Chị Quách, em về đây."

Thấy đã gần trưa, Quách Trí không giữ cậu lại. Quan hệ giữa cô và cậu, nhất thiết phải được nắm bắt và kiểm soát đúng mức, không thể vượt quá ranh giới, không thể thân thiết quá, nếu không sau này e là khó mà kết thúc.

Cô tiễn cậu ra đến cửa:" Nghỉ ngơi tốt vào." Đêm qua ngủ quá muộn, cậu lại tiêu hao nhiều khí lực, chắc chắn là không được nghỉ ngơi tốt.

Alex cười cười, cúi đầu hôn Quách Trí nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Quách Trí nhìn cậu rời đi, mới đóng cửa lại có chút không đành lòng.

Alex ra khỏi nhà của Quách Trí, bắt một xe taxi.

Lúc cậu không có tiền, mạt đến độ phải nằm ổ trong tầng hầm không dám ra cửa. Lúc có tiền, cậu cũng không bạc đãi chính mình, cần đi taxi thì đi taxi, nên ăn tiệm thì ăn tiệm, cần mua quần áo thì mua quần áo. Tiền cậu kiếm được, theo mức sống này, nếu không có các khoản chi lớn khác, thì thực ra vẫn có thể gánh vác được.

Dĩ nhiên, tiền đề là không có các khoản chi tiêu lớn khác.

Ngồi trên xe taxi, Alex ngửa đầu tựa vào lưng ghế, có hơi uể oải.

Tối hôm qua cậu khăng khăng muốn gấp rút chạy qua bên này, trên thực tế là muốn củng cố mối quan hệ thân mật của cậu và Quách Trí, sau đó .... đề cập chuyện Thánh Nguyên với cô.

Thế nhưng, khi trông thấy Quách Trí, đôi mắt to có hồn trong veo sáng ngời, mang theo sự yêu thích và mong chờ, như hai ngọn lửa nhỏ lấp lánh trong mắt. Ánh mắt đó thật nóng bỏng khiến cậu rất yêu thích. Theo bản năng, cậu nghĩ rằng nếu đề cập tới chủ đề Thánh Nguyên, thì hai đốm lửa nhỏ trong mắt chị Quách có thể sẽ dập tắt liền.

Cậu có hơi không đành lòng, cũng không nỡ. Liền không mở miệng nữa.



Mà ngày hôm nay, Quách Trí và cậu trán kề trán, xoa đầu cậu. Cậu thực sự suýt nữa thì vành mắt nhuốm đỏ. Nhiều năm rồi, không có ai ..... có thể an ủi cậu như vậy nữa.

Không khí đó, chuyện Thánh Nguyên, lại càng không thể nói ra miệng được.

Quả thực là cậu không giỏi làm chuyện như này. Nói trắng ra là, vẫn còn quá nhỏ để có thể bàn luận thẳng thắn về lợi ích như một người trưởng thành thực thụ. Cậu luôn cảm thấy yêu cầu lợi ích hoặc sự giúp đỡ từ người khác là một điều ngại ngùng và khó nói.

Trên thực tế Quách Trí là thử nghiệm đầu tiên của cậu. Chút xíu mưu mô kia của cậu đầu đã dùng hết trên chuyện này.

Tin nhắn sáng tối mỗi ngày, tin nào cũng kèm emo sống động, nghĩ cách lấy lòng, lấy cảm tình từ Quách Trí, lại còn gửi hình chụp bán khỏa thân chọc ghẹo cô, đã là cực hạn mà cậu có thể làm được.

Cậu ấp ủ suốt một tuần, tưởng rằng mình có thể đứng trước Quách Trí mở miệng được rồi, ai biết được kết quả vẫn là không thể hé miệng ra được.

Nhưng cậu không biết đây rốt cuộc là vì Quách Trí hay vì bản thân mình.

Cậu luôn nghĩ rằng, nếu đổi thành người khác, chẳng hạn như Lưu Thiền Nguyệt, thì khả năng là cậu có thể mở miệng. Bởi vì cậu sẽ không quan tâm liệu Lưu Thiền Nguyệt có thất vọng hay hụt hẫng không.

Nhưng quả thật là cậu có phần quan tâm đến Quách Trí.

Cậu cứ lo sợ Quách Trí sẽ thất vọng khi cậu nói ra ý đồ thực sự của mình. Cậu cảm thấy Quách Trí có phần nào đó thích cậu, cậu không biết thích này nông sâu thế nào. Nhưng chắc chắn là cô thích cậu, nếu không cô sẽ không bằng lòng ngủ với cậu, lại còn vui vẻ như vậy.

Chị Quách thật sự rất tốt, cậu không muốn vì cậu mà cô mất vui.

Bỏ đi, bỏ đi, cùng lắm thì cứ để như vậy đi....

Từ cuối tuần trước cho đến hôm nay, suốt một tuần, vẫn luôn hết sức là vui vẻ.

Những emo gửi đi mỗi ngày kia, vốn là để lấy lòng Quách Trí, nhưng cũng làm cho tâm trạng của cậu tốt lên. Gửi đi một bức hình thả thính cô, tưởng tượng ra cô ở văn phòng mở điện thoại di dộng ra nhìn thấy, lỗ tai đỏ lên, cậu liền không kìm được mà mỉm cười.

Nhiều lần, Đại Vĩ hỏi cậu cười gì mà ngơ ngẩn thế, cậu trả lời lấy lệ cho qua chuyện.

Với chị Quách vui vẻ như vậy ..... Thực ra cũng rất tốt. Cứ vậy đi, không sao hết .

Chuyện Thánh Nguyên, không nhắc tới nữa.

Chớp mắt đến thứ tư, đã hẹn mấy cậu trai trẻ đến thử vai. Quách Trí không gọi Alex nữa. Vóc dáng và tướng mạo của Alex, cô biết rõ mười mươi, không cần phải thử vai. Cô chỉ là muốn thử xem có phải mình đặc biệt nghiêng về Alex hay không, đặc biệt là đối với nhãn hiệu này. Nếu không có, cô dự định để Alex vào hạng mục của Thánh Nguyên.

Nhóm tiểu thịt tươi đều cao gầy trẻ trung, tư thế tạo dáng của ai cũng hấp dẫn. Đặc biệt là hai người mới do Lâm Bác đề cử, vô cùng xuất sắc.

Nhưng họ vẫn không sánh bằng Alex, Quách Trí cảm thấy thế. Không biết đó có phải là tư tâm quấy phá hay không. Một vòng người qua lại trước ống kính, trong lòng Quách Trí đã có một số ý tưởng sơ bộ.

Một chút thời gian uống miếng nước, đuôi mắt quét qua cửa, có một hình bóng quen thuộc lướt qua.

Ể, Alex ? Ồ, đúng rồi, hôm qua cậu có nói trên wechat, hôm nay có dự án bên nhà M.

Vừa nãy, là muốn qua chào cô sao ? Quách Trí không kìm được mà khóe miệng cong lên.

Lúc nào nói cho cậu biết chuyện Thánh Nguyên, nhất định cậu sẽ vui vẻ. Cậu cười rộ lên, trông đẹp hơn rất nhiều so với khi không cười. Người trẻ tuổi ấy mà, vẫn nên cười thường xuyên, suốt ngày mặt lạnh lùng làm cái gì cơ chứ, cứ như là hiểu thấu hết sự đời.

Thử vai kết thúc, biên tập Quách đứng ra nói mấy câu hình thức, động viên chút xíu các bạn tiểu thịt tươi, nói cho họ biết lúc nào có tin tức sẽ thông báo cho người đạn diện bên đó. Nhóm tiểu thịt tươi vâng vâng dạ dạ, ở trước mặt Quách Trí có hơi e dè, sau khi cảm ơn biên tập Quách đã cho cơ hội thử vai thì tản đi.

Quách Trí không đi tìm Alex. Tại nơi làm việc, cô không muốn đưa quan hệ riêng tư vào. Cô nghiêm túc đã quen, cũng không muốn đồng nghiệp biết chuyện của cô và cậu.

Quan sát bản mẫu, quả nhiên như cô đã nghĩ. Mấy cậu trai này cảm giác trước ống kính đều không bằng Alex. Alex trước ống kính, thực sự là tỏa sáng lấp lánh. Chỉ là cậu còn cần mài dũa thêm.



Quách Trí lại nghĩ tới người đại diện nát kia của cậu. Haizz, lần trước đã quên trao đổi với cậu về chuyện của người đại diện. Lần sau vậy , lần sau cậu tới, nói rõ ràng với cậu, nếu quả thực không được thì giúp cậu tìm một người khác.

Đặt những thứ trong tay xuống, cô đứng dậy đi toilet. Xuyên qua hành lang, đến lối rẽ, thấy một bóng lưng quen thuộc. Dáng cao, vai rộng, eo hẹp, chân dài.

Quách Trí mở miệng định gọi Alex, nhưng lại thấy phía trước cậu hình như có một người, cô liền ngậm miệng lại. Góc váy người kia lộ ra, nhìn rất quen, hình như là .... Lưu Thiền Nguyệt?

Quách Trí vô thức thả nhẹ bước chân. Vốn đi đôi giày đế bằng da mềm, nên cơ bản là không có âm thanh khi cô bước đi như vậy.

Càng đến gần, thì càng có thể nghe rõ hai người hai người đang nói gì .

" Hôm đó không phải rất vui vẻ sao ..... " Giọng cười khúc khích của Lưu Thiền Nguyệt," Hôm nay có rảnh không ? Đi chỗ tôi nhé ..... "

Cơ thể mập mạp của cô ta đã bị Alex chặn lại, từ góc độ Quách Trí nhìn qua, bỗng dưng nhìn thấy một khuỷu tay mũm mĩm. Góc độ đó..... Quách Trí có thể suy đoán ra, bàn tay như cái móng heo của Lưu Thiền Nguyệt, có lẽ không phải sờ lồng ngực Alex, mà là đang mò mẫm trên cơ bụng.

Bước chân cô trở nên nặng nề.

Hai người phía trước nghe tiếng bước chân, cùng nhìn qua hướng bên này. Thấy là Quách Trí, nét mặt hai người đều hiện lên vẻ mất tự nhiên.

" Lúc nào nói tiếp nhé." Lưu Thiền Nguyệt rút tay lại, nói bằng giọng có hơi cứng ngắc, ưỡn ẹo, đi qua Quách Trí .

Hai người lướt qua nhau, như thể không ai nhìn thấy ai .

Sau này Alex cũng nghe phong phanh biên tập Quách và biên tập Lưu không hòa hợp lắm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiền thấy hai người xuất hiện cùng lúc. Tia lửa bắn ra xung quanh hai người phụ nữ khiến cậu có hơi bối rối. Cậu mở miệng muốn gọi Quách Trí, nhưng nhìn nhìn bóng lưng Lưu Thiền Nguyệt vẫn chưa đi xa, đành phải ngậm miệng lại.

Ngay khi cậu do dự, Quách Trí đã đi vào toilet mà không hề liếc nhìn cậu.

Quách Trí đi toilet xong, vặn nước rửa tay rào rào, tiếng nước chảy vang vọng trong toilet.

Đồ trẻ trâu ! Đồ sửu nhi ! Đồ ranh con !

Cậu lăn giường với ai chả được, cớ sao lại đi ngủ với Lưu Thiền Nguyệt!

Khẩu vị cậu sao lại nặng dữ vậy hả !

Thế mà cậu cũng gặm được!

Quách Trí hầm hừ, chà sát tay mình đến đỏ luôn.

Nói về ân oán giữa cô và Lưu Thiền Nguyệt, phải mất mấy ngày mới nói hết được, còn liên lụy đến bạn tốt của cô, Cố Thanh Hạ, và một người khác trong văn phòng, Bích Trì, thường gọi Vivian.

Con mụ Vivian kia, trong công ty có tiếng là thích nâng cao đạp thấp, còn thích ỷ vào lai lịch mà bắt nạt người mới. Tính cách Quách Trí, luôn được Cố Thanh Hạ mô tả là " Vừa thô lỗ, vừa thẳng thắn", "Đầu không cúi thấp, lưng không khom".Hồi đầu cô nhẫn nhịn Vivian, nhịn lần một lần hai, cuối cùng quá tam ba bận, lúc không nhịn được nữa, một ly cocacola đổ cho Vivian từ đầu đến chân, làm hỏng chiếc váy hơn hai ngàn đồng của cô ta.

Vivian ỷ vào mình là sales hàng đầu, nhảy ngay đi tìm Từ lão đại làm ầm lên, cái vẻ là buộc cô phải ra đi. Lúc đó Quách Trí cũng ngang ngạnh, nghĩ rằng cùng lắm thì đi rồi đổi công việc khác, cũng không muộn nhịn cô ta thêm chút nào nữa. Đang lúc Từ lão đại khó xử, thì boss trực tiếp của Vivian và bộ phận của Thanh Hạ là Cảnh lão đại đã mở miệng nói với Từ lão đại, chỉ định Quách Trí tới hạng mục của một sales ưu tú mới nổi trong bộ phận của ông vào thời điểm đó, Cố Thanh Hạ. Cảnh lão đại đã mở miệng rồi thì Từ lão đại liền thuận theo chiều gió, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Xưa giờ Vivian vẫn kính sợ Cảnh lão đại, thấy ông đã lên tiếng, thì cũng phải hầm hừ cho qua, chỉ khăng khăng bắt Quách Trí đền cho cô ta cái váy kia.

Khi đó, một tháng Quách Trí mới có hơn ba ngàn đồng, váy của Vivian là hai ngàn bốn trăm đồng. Mặc dù Quách Trí đau xót, nhưng đền tiền vẫn tốt hơn đổi công việc.

Kết quả là xuất hiện một hiện tượng thần kỳ, các đồng nghiệp trong bộ phận, vậy mà vì cô ...... khởi xướng việc quyên góp tiền. Bạn năm mươi đồng, tôi tám mươi đồng, đến cả Từ lão đại cũng bỏ ra hai trăm đồng. Vậy mà gom được cho cô hơn cả ngàn đồng.

Ngay khi cô nàng Quách non trẻ đang cảm động về tình người trong nhân gian và nhân duyên của cô thì ra tốt như vậy, thì các đồng nghiệp đã không hề thương tiếc mà phơi bày sự thật:" Nên có người cho cô ta biết tay sớm một chút, con mụ Bích Trì ấy !"

Mọi người vỗ vai Quách Trí, khen ngợi :" Làm tốt lắm ! Quách Tiểu Trí !"

Thì ra không phải là cô được người ta thương, mà là Vivian làm người ta quá ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play