Trên Địa Cấp gian phòng, tỷ lệ người ở đây dần như thưa dần giảm hơn phân
nửa, đa phần ở đây toàn là những kẻ giàu có phú hộ, lúc này có một nhóm
người đang vây quanh một thanh niên tầm 20, 22 tuổi, người này đang sử
dụng một loại bí thuật nào đó, khiến cho đồng tử phát ra một năng lượng
kì dị màu tím, loại bí thuật này cho phép hắn cảm nhận được đồ vật đang
bị lớp đá bao phủ, quy tắc của Đổ Thạch Trường là không cần biết bạn
dùng cách gì miễn là không tác động tới viên đá, nếu trên đá có vết nứt
do bạn gây ra thì ngoài việc bạn phải mua nó mà còn phải giá gấp ba lần
giá gốc,nên mọi người thường rất cẩn thận trong việc giám định.
Và người thanh niên này cũng là một giám định thạch sư, và tên người này
là Tây Môn Khánh, thiếu gia chủ của một trong bảy thất đại thế gia, Tây
Môn Thế Gia. Tây Môn Khánh sử dụng bí thuật của gia tộc tên là [Tử Khí
Đông Lai] do gia chủ đời đầu Tây Môn Thần vô tình có được trong một di
tích cổ, nó không hề có một lực công kích hay phòng ngự nào cả, nó chỉ
tăng cường thị lực giúp tăng tầm nhìn và thấu thị một số vật chất, tác
dụng tương đương thần thông [Vô Thượng Tiên Đồng] nhưng thấp hơn một
bậc. Nhờ có bí thuật này, Tây Môn thế gia chiếm lĩnh gần như Đỗ Thạch
thị trường của Tây Huyền Châu.
Tây Môn Khánh cũng được xem là
thiên tài vạn dặm mới gặp, học rất nhiều bí kíp gia tộc và tuyển chọn
làm người kế thừa trong tương lai, lúc này hắn cùng đám người ở đây giám định một khối đá cao tầm 20cm giá của nó là 3.000 đồng vàng, Tây Môn
Khánh thu hồi bí thuật nói:" Đây là một bảo vật thời thượng cổ, giá trị
vượt xa giá ban đầu, ngoài ra ta còn thấy bên trên còn khắc phù văn mà
ta không cách nào thẩm thấu qua..."
Một thanh niên đi cùng hắn
không ai khác chính là Tống Thanh Thư, hắn chính là nội môn đệ tử của Vũ Thần Tông, cả hai đều là đệ tử ưu tú của Vũ Thần Tông:" Tây Môn sư
huynh, là thật sao ?"
Tây Môn Khánh cả giận rồi nói:" Ta còn lừa ngươi sao ?"
Tống Thanh Thư lưỡng lự thì một tên khác trong nhóm người vây quanh nói:"
Nếu như Tống huynh không muốn mua, thì ta mua ta ra giá 3500 đồng hoàng
kim! " Tên này chính là La Đằng, nội môn đệ tử của Phong Lôi Các, tam
đẳng đỉnh cấp thế lực.
Thấy La Đằng cũng cất tiếng tranh giành,
những người xung quanh cũng đồng dạng hùa theo ra giá, ngu hay sao mà
mua, đồ từ thời thượng cổ giá trị liên thành không hề nhỏ, chưa kể bên
trên còn một trận pháp bố trí mà Tây Môn Khánh nhìn không ra. Giá cả bây giờ đã lên tới 8.000 đồng vàng, Tống Thanh Thư cắn răng ra giá 10.000
đông vàng thành công mua đồ vật từ Tây Môn Khánh.
Sau đó, hắn bảo
người tới cưa đá, sau một hồi cưa đục các loại, thì lớp đá bên ngoài bị
gỡ xuống, bên trong là một cái bình sứ cũ kĩ như một cái ấm trà, Tống
Thanh Thư thấy vậy liền kinh hỉ không thôi, đây quả thật là món bảo bối, nếu đem đấu giá cho các nhà sưu tập nhứt định kiếm lời.
Lúc này,
Lâm Thần từ xa liền cười phá lên, tiếng cười của hắn làm mọi người chú
ý, Tây Môn Khánh, Tống Thanh Thư bọn người nheo mắt nhìn phía hắn, Tây
Môn Khánh gằn giọng hỏi:" Ngươi đây là có gì ?"
Lâm Thần nhìn lại
cố kiềm nén tiếng cười, thật ra lúc nảy Lâm Thần cũng dùng [Phá Chướng
chi nhãn] soi xét viên đá trên tay hắn, quả thật đúng như hắn nói, nhưng hắn nhứt thời không nghĩ ra là đồ vật gì, hình dạng rất quen, tới khi
kĩ sư cắt đá ra hình dạng bên trong bị hắn trông thấy liền xực nhớ ra
thì nghe bọn người kia trả giá sôi nổi cuối cùng Tống Thanh Thư bỏ ra
một vạn đồng hoàng kim để mua viên đá ấy bất giác khiến hắn không kiềm
chế được mà bật cười khiến mọi người chú ý. Lúc này hắn mới nói:" Không, không... Ta trước khâm phục Tây Môn Khánh thiếu gia có thể nhận ra biết đồ vật từ thời điểm nào, ta rất khâm phục, nhưng ta lại khâm phục Tống
Thanh Thư huynh đài đây, lại bỏ ra gần một vạn để mua một cái thứ để đi
ngoài như vậy, thật là bội phục... "
Tây Môn Khánh nghe xong liền
tức giận chạy tới nắm vạt áo hắn, đây là sỉ nhục hắn thật sự:" Ngươi đây là muốn chết đúng không ?" nhưng Lâm Thần đẩy hắn ra:" Nếu không tin ta sẽ chứng minh cho ngươi xem..." đi tới nhìn vẻ mặt đang tức giận của
Tống Thanh Thư, tay trái ngón trỏ khẽ điểm nhẹ lên một nắp bình ấm, sau
đó hắn liền thối lui mấy chục bước, lập tức chiếc ấm rung rung từ một
vòi của nó xịt ra một " chất " nặng mùi, " chất " này bắn lên bọn người
xung quanh khiến bọn hắn toả ra một mùi rất ư "đặc trưng "... Dĩ nhiên
người bị hứng chịu nhiều nhứt là Tống Thanh Thư vì cái bình đang nằm
trên tay hắn, tiếp đó là Tây Môn Khánh cùng nhóm người ban nảy đứng cạnh hắn.
Tây Môn Khánh tức giận từ trong túi lấy ra một tấm phù màu
vàng, sau đó niệm chú lập tức những vết dơ trên người hắn đều biến mất,
sau đó một hương thơm tho toả ra, thì ra hắn đã dùng tam phẩm trung cấp
Thanh Tẩy Phù. Nó có thể thanh tẩy những thứ ô uế như chất bẩn, mùi hôi
thối,... thậm chí một số ma quỷ cấp thấp. Thanh Tẩy Phù có bốn cấp bậc
ứng với hạ, trung, thượng, và tuyệt cấp, công hiệu thanh tẩy cũng tăng
theo chất lượng phù chú. Hắn cảm thấy vô cùng mất mặt liền khiêu khích
Lâm Thần so tài giám định nhưng Lâm Thần bản thân nảy ra một ý định
khác, giả vờ thối lui để Tây Môn Khánh bản thân bị từ chối tức giận tìm
mọi cách để lấy lại sỉ diện cho sai lầm của bản thân. Cuối cùng, Lâm
Thần miễn cưỡng đồng ý so tài với điều kiện đá hắn mua Tây Môn Khánh
phải trả tiền, nếu giá tri đồ vật của hắn cao hơn Tây Môn Khánh thì đồ
vật mà Tây Môn Khánh chọn phải thuộc về hắn và ngược lại thì nếu đồ vật
Lâm Thần hắn chọn dù thắng hay thua vẫn là của hắn. nếu đồng ý thì hắn
chấp nhận so tài. Tây Môn Khánh nghe vậy liền đáp ứng hắn, hăn không tin dựa vào bí thuật của gia tộc không thể thắng được Lâm Thần, nhưng Tống
Thanh Thư cùng La Đằng thấy điểm bất ổn liền can ngăn nhưng Tây Môn
Khánh không nghe, liền bắt đầu chấp nhận điều kiện và bắt đầu cuộc thi.
Tây Môn Khánh liền sử dụng bí thuật [Tử Khí Đông Lai], Lâm Thần một bên âm
thầm thi triển [Thần Ma Tiên Mục ]- đệ nhứt trọng [Phá Chướng chi nhãn]
quan sát cách Tây Môn Khánh sử dụng bí thuật, [Phá Chướng Chi Nhãn]
ngoài việc thấu thị thì nó còn có một khả năng đặc biệt là dựa vào khả
năng thấu thị mà nhìn rõ lộ tuyến vận chuyển của linh khí của một vũ
giả, từ đó mà học rất nhanh kĩ năng của người khác. Lâm Thần dựa vào đó
mà hiểu rõ được cái bi thuật này vận dụng:" Thì ra dùng tiên khí tử khí
ngưng tụ tại nhãn cầu tăng cường thị lực, tương tự với nhãn thuật thần
thông [Tử Cực Ma Đồng] của Tử Vi Tiđa Đại Đế. Rất có thể đây là bản rút
gọn của loại thần thông này! Vậy để xem [Tử Khí Đông Lai] của ngươi lợi
hại tới mức nào ?"
Cuộc thi bắt đầu, Tây Môn Khánh tập trung [Tử
Khí Đông Lai] bắt đầu truy tìm những viên đá hắn coi là ổn, cuộc thi mỗi bên tìm ba hòn đá bất kì tại Đổ Thạch Trường Địa cấp này, rất nhanh Tây Môn Khánh kiếm được ba hòn đá của bản thân, còn Lâm Thần thì nhàn nhạt
đi tham quan khắp nhà đá này, cuối cùng cũng tìm ra ba viên vừa ý hắn.
Cả hai tiến hành thanh toán giá cả sau đó tiến hành
bắt đầu cắt
đá, đầu tiên là Tây Môn Khánh, viên đầu tiên hắn cắt ra chính là một
viên bảo ngọc tên là Lục Ngọc Bảo, có thể chế tác bảo phù tam cấp trở
xuống, giá trị ít nhứt 4.000 đồng cho một viên Lục Bảo Ngọc trên thị
trường, Tây Môn Khánh đắc ý thì viên đầu tiên Lâm Thần cắt ra chính khối kim loại tên là Hắc Thiếc, là một loại kim loại hiếm vô cùng rắn chắc
nhưng lại khá nhẹ, dễ chế tác khi gặp nhiệt độ cao, và nhiệt độ nóng
chảy cực kì cao phải dùng tới Thú Hoả từ ngũ phẩm trở lên mới làm nó tan chảy, Hắc Thiếc trên thị trường rất khan hiếm, cung không đủ cầu, một
cân Hắc Thiếc thường từ 5.000 tới 8.500 đồng vàng,thậm chí có thời điểm
phải dùng linh thạch để mua. Mà khối Hắc Thiếc của Lâm Thần ít nhứt năm
sáu cân, so về giá trị lẫn độ quý thì Hắc Thiếc đã vượt qua Lục Ngọc
Bảo. Tại vòng thứ nhứt, Lâm Thần thắng, và sau đó có người ngỏ ý mua và
hắn đồng ý, mọi người bắt đầu giành nhau ra giá và cuối cùng Hắc Thiếc
được bán với giá mười tám vạn năm trăm ngàn đồng vàng, đồng thời theo
ước hẹn Lục Ngọc Bảo của Tây Môn Khánh thuộc về Lâm Thần...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT