Khi bọn người Dương Tuyết Vân rời đi được một lúc lâu, một bóng đen xuất
hiện tại trước pho tượng, bóng đen đó không ai khác chính là Lâm Thần.
Lúc này, Lâm Thần mới cất tiếng nói:
- Ngươi tính trốn ở đó tới bao giờ ? Hay đập nát cái pho tượng này...
Lúc này bỗng nhiên pho tượng rùng mình môt linh hồn bỗng nhiên xuất hiện, mà linh hồn này chính là Tần Hoàng.
- Tiểu bối, ngươi làm sao biết ta ở đây ?
- Hừ chỉ là hư ảnh tàn niệm nhỏ nhoi sao qua mắt được bổn tôn ?
- Xưng hô bổn tôn, lại còn biết chân thân của ta, không lẽ ngươi là...
Linh hồn Tần Hoàng nhìn vào Lâm Thần suy xét nhưng bỗng nhiên một luồng uy áp xuất hiện, hắn run sợ liền quỳ xuống nói.
- Thượng thần, không biết thượng thần toạ giá quang lâm, khi nảy còn bày trò mong thượng thần tha tội!
- Hừ, đứng dậy đi, ta cần Thiên Canh Kim Khí của bức tượng này tu luyện!
- Không được, mong thượng thần suy xét ta chỉ là tàn hồn dựa vào bức
tượng mang kim canh chi khí này để tồn ngài làm vậy ta sẽ tiêu biến mất!
Tần Hoàng nghe vậy liền quỳ xuống khẩn thiết van nài đây là xem như vật bảo mệnh của hắn mất đi hắn thật sự tan biến, nhưng nghe tiếp những lời Lâm Thần nói hắn liền sa sẫm mặt mày vô cùng hoảng sợ.
- Ngươi khi
nảy chắc hẳn có ý định đoạt xá một trong sáu người bọn ta nhưng vì cảm
nhận uy áp từ bổn tôn nên ngươi không dám manh động cuối cùng chọn cách
im hơi lặng tiếng chứ nhỉ... Đã có ý nghỉ xấu thì đừng hòng bổn tôn cho
qua!
Nói liền Lâm Thần nắm lấy tàn hồn của Tần Hoàng mặc hắn vẫy
vùng xin tha, Lâm Thần vận chuyển [ Vô Tướng Hồn Quyết] hấp thu toàn bộ
linh hồn cuả hắn thành dinh dưỡng nuôi Hồn Thai. Quả thật đúng như Lâm
Thần nói, khi bọn họ vượt qua thử thách thứ nhất, cái gọi là Tiên Thiên
Chí khí chiều vào người bọn hắn bên trong ẩn chứa một tia tàn hồn của
hắn, Lâm Thần không hay biết mặc sức hấp thu, tới khi kim sắc quyển trục bỗng rung lên chiếu ra ánh hào quang kim sắc mang tàn hồn của hắn đánh
tan, đồng thời hấp thu Tiên Thiên khí vào trong Lâm Thần cũng cảm nhận
bất thường nhưng không nghĩ kim sắc quyển trục mang động tĩnh lớn như
vậy khiến hắn rơi hôn mê. Sau khi tỉnh lại hắn nhìn quét qua mọi người
thấy vẫn còn bình thường hắn yên tâm sau đó đứng dậy, bên cạnh nghe
Dương Tuyết Vân thuật lại sự việc hắn cũng âm thầm vận dụng một thần
thông [ Vô Thượng Tiên Đồng ] căn bản thần thông này không hề có chút
công dụng nào to lớn ngoài việc dùng hồn lực tập trung lên mắt tăng
cường thị nhìn thấu một chút huyễn ảo hoặc linh hồn yếu mà thôi, nên tại thượng giới xem như thần thông thấp nhất, sau khi xác định điểm bất
thường của pho tượng Lâm Thần không lật tẩy liền vẫn tỏ ra bình thường
vượt thử thách, mỗi lần hạ cờ Lâm Thần đuề dùng hồn lực rung động xung
quanh để xác định vị trí chính xác.
Mọi chuyện đều diễn ra như
vậy, Lâm Thần lúc này đi tới trước bức tượng sờ quả nhiên bên trong
Thiên Canh Kim Khí, Lâm Thần lấy một cái bình ngọc bình thường ra, chích máu bôi lên thân bình đồng thời dùng hồn lực vẽ những kí tự tạo thành
một đồ án bao phủ bình ngọc xong đặt nó xuống dưới đất.
Lâm Thần
lúc này bắt đầu bắt ấn chú miệng lẫm nhẩm chú thuật. Lúc này trên pho
tượng vàng bắt đầu đầu xuất hiện những tia sáng li ti màu vàng kim óng
ánh đây chính là Thiên Canh Kim khí, chúng không ngừng bị hấp thu hướng
vào trong bình ngọc. Khoảng tầm độ nửa tiếng, pho tượng vốn màu vàng kim óng ánh lúc này chuyển sang màu tro đất cuối cùng xụp đổ tan biến, đẩy
nắp bình ngọc lại, Lâm Thần không làm phép trên nắp bình bịt kín lại.
- Cuối cùng cũng thu được Thiên Canh Kim Khí... Quả là thu hoạch bất ngờ mà! Giờ thì rời khỏi đây thôi.
Rời khỏi di tích, hắn một mạch đi về phía trước, không vội về Thanh Vân
Môn, mà ghé qua Vân Mộng Các mua ít vật tư. Tiến vào tới cửa tình cờ bên trong Mộng Cầm đang xem sổ sách, thấy Lâm Thần tới, cô liền cất sách
lại đi tiến về phía hắn:
- Lâm công tử, đại giá quan lâm, thiếp thân không thể tiếp đón từ xa mong công tử thứ tội!
- Mộng trưởng quẩy không cần phải cách sao, ta đây cần một chút tư nguyên nhờ Mộng trưởng quẩy xem qua !?
Nói đoạn, Lâm Thần từ trong túi lây ra một tờ giấy bút, ghi chép bên trên
một ít nguyên vật liệu, rồi đưa cho cho Mộng Cầm, cô xem qua một lần rồi bảo người đi chuẩn bị.
- Xem ra Lâm công tử muốn luyện Ôn Mạch Đan cùng Tụ Khí Đan nhỉ ?
- Quả nhiên không qua mắt Mộng trưởng quẩy, quả thật tại hạ luyện hai cái này đan dược?!
- Nói vậy, người là nhị phẩm luyện đan sư ?
- Cứ coi là vậy đi !?
Lâm Thần không dấu diếm công khai, Mộng Cầm trước đã có suy đoán nhưng
không không nghĩ tới, mười năm mười sáu cái tuổi thiếu niên nhị phẩm
luyện đan sư, cái này thiên phú không phải dùng thiên tài bình thường mà có thể hình dung được. Trong lúc Mộng Cầm còn ngây ngô thì phục vụ đã
mang dược liệu tới cho hắn, Mộng Cầm chỉ lấy qua loa vài trăm đồng vừa
triết khấu vừa tặng như kết xuống một thiện duyên. Lâm Thần gật đầu lấy
tiền ra trả, đồng thời hỏi có phòng luyện đan thất hay không. Mộng Cầm
dẫn Lâm Thần đi tơi gian phòng tu luyện bản thân chỉ yêu cho phép cô ở
bên quan sát, dù gì một thiên tài thiếu niên nhị luyện đan sư có thể đạt tới trình độ này sao có thể bình thường được. Lâm Thần đồng ý dù sao
cũng chỉ đứng quan sát còn học hay không thì phải xem tư chất cô ta.
Tiến vào gian thạch thất, Lâm Thần quan sát xung quanh quả là phòng của nữ
nhân gọn gàng, ngăn nắp, hắn đi tới nơi đặt lò luyện đan vị trí, kiểm
tra xung quanh lò cách tỉ mỉ, đan đỉnh cũng là một nhân tố ảnh hưởng tới thành phẩm của đan dược. Kiểm tra về sau, hắn tạm hài lòng, Lâm Thần
bắt đầu sắp xếp than củi nhóm lửa lò, bây giờ linh lực trong cơ thể
không có nên không thể vận dụng linh hoả, chỉ thể dựa vào ngoại vật. Lâm Thần đem toàn bộ dược chia thành hai nhóm chính, cho vào lần lượt nhóm
thứ nhất vào lò luyện, hồn lực cậu bắt đầu toả ra bao phủ đan đỉnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT